Hai con mắt trong veo của thiếu niên cao quý khẽ động, thì thào nói nhỏ:
- Tiểu tử kia hình như cũng họ Đỗ, có phải là…
Thiếu nữ nghe vậy, chân mày khẽ nhếch lên, hàm răng khẽ mở, nói:
- Ngươi đang nghĩ đến chuyện cách đây mấy chục năm sao?
- Năm đó, người của một phân tộc này kinh diễm tới mức nào. Chỉ đáng tiếc cuối cùng lại khiến cho toàn bộ Đỗ gia rước phải phiền toái lớn, thiếu chút nữa khiến cả Đỗ gia gặp phải đại họa.
Trên gương mặt của thiếu niên cao quý lộ ra sự cảm thán.
- Nhìn lại đi, người họ Đỗ trên đời nhiều như vậy, nếu thật là người phân tộc này của tộc chúng ta, xem thiên phú và thực lực như vậy cũng là chuyện tốt đối với Đỗ gia.
Đôi mắt long lanh ánh nước của thiếu nữ dao động, nói nhỏ:
- Thiên phú của hắn, quá khủng khiếp.
- Nếu thật là người tộc này, không biết có lại mang đến tai họa cho Đỗ gia ta hay không.
Thiếu niên cao quý nhíu mày.
- Bất kể là chủ tộc hay phân tôc, dù sao đều là người của tộc ta. Chuyện năm đó, không ai muốn xảy ra, kết quả cuối cùng cũng không biết thế nào, hi vọng có cơ hội được biết. Ta đi về trước, ngày mai còn phải đi Thiên Vũ phù cảnh.
Tiếng nói ôn như vừa dứt, người thiếu nữ đã xoay người rời đi, bước đi nhẹ nhàng liên tục, váy màu lam nhạt xoay chuyển trông như đóa hoa màu lam.
…
Sáng sớm, sự yên tĩnh bao trùm Thiên Vũ học viện. Khi ánh nắng sớm đầu tiên xuyên thủng qua tầng sương, bầu trời màu xanh xám trên đỉnh đầu bắt đầu nhạt đi, trên dãy núi dâng lên một mảng sương mù mềm nhẹ, mông lung mê hoặc.
Trên quảng trường bên ngoài của phòng tạp vụ, tất cả học sinh mới tới ghi danh đều đứng chỉnh tề, sợ rằng phải có chừng ba nghìn người. So với lần thu nạp học sinh chính thức này sẽ không ít hơn.
Đứng trên thạch đài nơi quảng trường, Kim Ngạn Bình hơi mập đang sắp xếp học sinh ghi danh tới làm tạp vụ. Mỗi một học viên mới nghe thấy tên mình liền bước ra, bên cạnh sẽ có không ít học sinh ghi danh khóa trên dẫn đi.
- Lưu Tuyền, Trương Minh, Hồ Lập Đức, Trần Dịch, các ngươi đi hỗ trợ nhà bếp.
- Từ Tùng, Dư Huy, các ngươi đi tiền viện hỗ trợ sửa chữa đình viện.
…
Trong tay Kim Ngạn Bình có một khối ngọc bài, trên đó ghi tên tất cả học sinh ghi danh, sắp xếp mỗi một học sinh ghi danh đi làm các loại tạp vụ.
- Hứa Dương, Bành Cương, Cao An, các ngươi ra sau núi hỗ trợ.
Kim Ngạn Bình vừa dứt lời, sau khi gọi tên ba người Hứa Dương, Bành Cường và Cao An lại không thấy có người bước ra. Mí mắt nhất thời rướn lên, đảo qua tất cả học sinh ghi danh, trầm giọng nói:
- Hứa Dương, Bành Cương, Cao An, ba người các ngươi bước ra!
Các học sinh ghi danh còn lại nhìn nhau, truyền ra một ít náo loạn.
- Lão tam, xem ra những người đó bị đánh không bò dậy nổi.
Trong đám người, Tôn Trí hạ giọng nói với Đỗ Thiếu Phủ. Ký túc xá bốn người bọn họ sáng sớm đã chạy đến đây tập hợp.
Đỗ Thiếu Phủ vốn không muốn tới, chỉ vì còn phải ở lại Thiên Vũ học viện hỏi thăm tin tức của đại tỷ và Âu Dương Sảng, Đái Tinh Ngữ còn có Vương Lân Yêu Hổ, hắn không muốn gặp rắc rối, cuối cùng cũng vẫn phải tới, coi như là đến đây mở mang chút kiến thức.
- Thưa Kim học trưởng, Hứa Dương, Bành Cương, Cao An bọn họ ngày hôm qua bị đánh trọng thương, sợ rằng ngày hôm nay không thể bò dậy nổi.
Dưới sự hỏi thăm của Kim Ngạn Bình, cuối cùng có một thiếu niên thấp thỏm nói.
- Bị đánh đến trọng thương, chuyện gì xảy ra? Ai cho các ngươi đánh nhau!
Kim Ngạn Bình nghe vậy, thần sắc trên mặt nhất thời tràn ngập tức giận.
Thiếu niên kia càng sợ hãi, lo lắng không yên. Ngày hôm qua, hắn chính là một trong những thiếu niên đứng ở phía sau lưng Bành Cương. Ánh mắt hắn lơ đãng, len len nhìn thiếu niên ào bào tím cách đó không xa, thần sắc sợ hãi, rụt rè, không dám nói nhiều.
- Chuyện gì xảy ra, nói mau?
Kim Ngạn Bình quát. Hắn chịu trách nhiệm phòng tạp vụ và học sinh ghi danh. Nhưng bây giờ, lại xuất hiện chuyện đánh nhau, đây rõ ràng là không coi hắn ra gì. Nếu không xử phạt nặng, e rằng sau đó khó mà quản lí nổi những học sinh ghi danh này.
- Là …
Thiếu niên sợ hãi, nghe Kim Ngạn Bình quát, cuối cùng cắn răng nói:
- Bành Cương và Hứa Dương bọn họ ngày hôm qua bị người cướp điểm, còn bị đánh trọng thương.
- Bị người cướp điểm…
Kim Ngạn Bình nghe vậy, nhất thời sửng sốt, loại chuyện cướp điểm này trước sau đều sẽ xảy ra. Đây cũng là truyền thống của Thiên Vũ học viện, bị học viên cũ cướp điểm cũng rất bình thường. Phần lớn những học sinh cũ kia có thực lực tu vi còn mạnh hơn so với hắn, hắn cũng không dám trêu chọc.
Rõ ràng, nhắc tới cướp điểm, Kim Ngạn Bình nghĩ ngay là do học viên cũ làm ra. Chân mày hắn nhíu lại, trong lòng lại thầm nghĩ, không ngờ lần này học viên cũ ngay cả điểm của học sinh ghi danh cũng cướp, quá không phúc hậu rồi. Thân là học sinh ghi danh đã đủ uất ức, chẳng khác nào tạp công, cướp điểm của một tạp công, năm rồi không có ai làm như vậy cả.
Ánh mắt hắn thoáng động, thần sắc trên mặt ôn hòa hơn. Kim Ngạn Bình nhìn thiếu niên vừa nói, vẫy vẫy tay, nói:
- Ta đã biết.
Sau đó ánh mắt Kim Ngạn Bình nhìn lướt qua tất cả học sinh ghi danh, nói:
- Tất cả các ngươi đều nhớ cho kĩ, tháng này không có việc gì ít đi ra ngoài, làm tốt chuyện của mình là được. Nếu như đụng phải người muốn cướp điểm các ngươi, không có thực lực thì thành thật một chút, chủ động giao thẻ điểm ra. Cần gì phải bị đánh, chịu nỗi khổ da thịt, thực sự ngu dốt hết sức.
- Vâng …
Nghe vậy, sắc mặt tất cả học sinh ghi danh đều hiện vẻ bất đắc dĩ, nhất thời gật đầu đáp ứng. Không ít ánh mắt lén lén liếc nhìn về phía thiếu niên áo bào tím.
Thiếu niên vừa nói kia lại càng bất đắc dĩ, vốn hắn dùng hết dũng khí nói ra, trong lòng còn có chút chờ mong, xem Kim học trưởng có thể giúp bọn họ ra mặt không. Ai biết vị Kim học trưởng này không chỉ không vì bọn họ ra mặt, trái lại còn cảm thấy bọn họ ngu ngốc.
Kim Ngạn Bình tiếp tục xem tên trên ngọc bài, sắp xếp học sinh ghi danh làm tạp vụ. Ánh mắt hắn quét một vòng, sau đó kêu lên:
- Ngô Thanh Phong, Đỗ Thiếu Phủ, Trương Vĩ, ba người các ngươi ra sau núi hỗ trợ.
-Lão tam, các ngươi đi đi, ta nghĩ biện pháp hỏi thăm tin tức cho ngươi.
Tôn Trí nhỏ giọng nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Đỗ Thiếu Phủ liếc mắt nhìn nhau, từ trong đám người bước ra.
Sau đó, có một thanh niên dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi, đi đến trước mặt bốn người nói:
- Đi theo ta. …
Phía sau núi, chính là chỗ dãy núi ở Thiên Vũ học viện. Học sinh rất ít đến đây. Nơi đây có những đỉnh núi nối tiếp nhau, khắp núi là một màu xanh biếc, có không ít cây đại thụ che trời. Thời điểm ba người Đỗ Thiếu Phủ và Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ đi theo người thanh niên kia đến phía sau núi, xung quanh cũng có không ít học sinh ghi danh cũng đến phía sau núi.
- Đây là phía sau núi, các ngươi cẩn thận chút, không nên đi vào sâu trong rừng. Ở trong đó bình thường sẽ có mãnh thú hung dữ, thậm chí thỉnh thoàng còn xuất hiện yêu thú, đã từng có người bị yêu thú phía sau núi xé nát.
Người thanh niên dẫn đường đứng ở một chỗ cao bằng phẳng, rộng rãi, bốn phía tường đá chỉnh tề thẳng đứng giống như đao bổ, nhìn mảnh rừng rậm phía sau, cảnh cáo ba người Đỗ Thiếu Phủ và Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ.
- Vị học trưởng này, ngày hôm nay chúng ta cần phải làm gì?
Trương Vĩ hỏi.
Người thanh niên nhìn ba người, nói:
- Các ngươi nhìn người bên cạnh, làm giống như bọn họ, ba người các ngươi đào nham thạch từ bên trong tường đá ra, đánh bóng cho nhẵn. Trước mặt sẽ có hàng mẫu, yêu cầu làm đúng như vậy, dùng để sửa chữa đình viện. Tổng cộng ba người các ngươi mỗi ngày đánh bóng ba mươi khối, sẽ có người khác tới vận chuyển, hoàn thành xong có thể trở về tu luyện, không hoàn thành, làm đến khi hoàn thành mới được trở về. Một tháng này cứ như vậy mà làm.
Nghe vậy, ba người Đỗ Thiếu Phủ nhìn xung quanh, lúc này không ít thiếu niên đã bắt đầu đào nham thạch từ trong tường đá cứng rắn. Đào một khối nham thạch lớn ra, sau đó đánh bóng thành bốn cạnh vuông vắn, như khối đá vuông đường kính một thước trơn nhẵn.
Ba người mỗi ngày phải hoàn thành ba mươi khối. Tuyệt đối là một việc khó khan, độ cực rắn của nham thạch không giống bình thường, đều là loại cứng rắn nhất. Màu sắc đều là màu xanh yếu ớt, còn phải đánh bóng trơn nhẵn ngay ngắn, lại càng rắc rối hơn
- Vù!
Ngô Thanh Phong và Trương Vĩ đều hít vào một hơi khí lạnh. Công việc này tuyệt đối là khổ cực, so với đi vào Thái Huyền thạch cũng không có gì khác biệt.
- Các ngươi bắt đầu đi, không làm xong sẽ bị phạt.
Sau khi người thanh niên dẫn đường nói xong, liếc mắt nhìn ba người, rồi xoay người rời đi.
- Lão nhị, lão tam, chúng ta bắt đầu thôi.
Ngô Thanh Phong đối Trương Vĩ và Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Nếu còn trì hoãn thời gian, sợ rằng sẽ không xong.
- Có gì đó không đúng.
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra chút tia nghi hoặc. Đây tuyệt đối là việc khổ cực. Theo lý mà nói, ngày hôm qua Kim Ngạn Bình đã thu đan dược của mình, tuy e ngại Liêu trưởng lão, hơn nửa sẽ phân công một ít tạp vụ dễ dàng cho mình mới đúng, nhưng giờ lại sắp xếp công việc cực khổ này, thật là không quá bình thường.
Két két …
Ngô Thanh Phong và Trương Vĩ đã bắt đầu đào nham thạch. Trong tay Ngô Thanh Phong cầm một thanh trường kiếm, rót huyền khí vào, kiếm quang thoáng động, rạch thành từng vết nứt ở trên vách đá.
Vèo!
Trong tay Trương Vĩ cầm một thanh đại đao, trên mũi đao có đao quang thoáng động, hắn rót huyền khí vào cũng ở trên vách đá cứng rắn rạch ra một vết nứt.
Nhưng hai người dùng toàn lực làm, cũng chỉ có thể lưu lại ở trên vách đá cứng rắn được vết nứt chừng nửa thước, sau đó lại không có cách nào tiến thêm.
Muốn chém nham thạch thành đá vụn thì dễ dàng. Nhưng muốn từ bên trong tường đá cứng ngắc đào ra một khối đá vuông vức, đơn giản là quá khó khăn.
Xoạt xoạt …
Xung quanh, cách đó không xa, mảng lớn học sinh ghi danh đang đào nham thạch. Binh khí trong tay cũng trực tiếp bị đứt đoạn bên trong vết nứt nham thạch, nhìn binh khí vỡ nát, đều là vẻ mặt đau lòng.
Ầm ầm ầm…
Cũng có không ít học sinh ghi danh từ trong tường đá đào móc ra nham thạch, nhưng đều mặt trước lớn, mặt sau bén nhọn, thành hình trùy. Căn bản không có cách nào đánh bóng thạch, không còn giá trị thì có đào móc được ra cũng chỉ là đá vụn mà thôi.
- Quá khó, căn bản không đào được.
Trên trán Ngô Thanh Phong toát mồ hôi lạnh. Hắn rót toàn lực huyền khí vào trường kiếm cũng chỉ có thể cắm vào trong tường đá cứng rắn được nửa tấc, lại khó tiến thêm được nữa, muốn đầo ra một khối đá vuông là tuyệt đối khó khăn.