Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 199: Không thể không báo.

Chương Trước Chương Tiếp

- Giao thẻ điểm ra.

Thấy thế, ba người Tôn Trí, Trương Vĩ, Ngô Thanh Phong lập tức đến chỗ Bành Cương, đứng cạnh ba người thiếu niên.

Lúc này, ba người thiếu niên nhìn thấy hậu quả thê thảm của năm người nằm trên đất, nào dám không đưa, lập tức lấy thẻ điểm trong tay ra giao cho ba người nhóm Tôn Trí.

Trên mặt ba người thiếu niên đều thể hiện sự đau lòng, hối hận. Thẻ điểm của ba người Tôn Trí, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ lập tức tăng lên sáu mươi điểm mà thẻ trong tay bọn họ lại trở về không.

Đổ Thiếu Phủ thu lại thẻ điểm cầm trong tay, sau đó mỉm cười thỏa mãn, vỗ tay một cái, nói với những người nằm trên mặt đất:

- Hiện tại đều cút đi!

- Đi mau…

Lúc này, Hứa Dương và Bành Cương không đứng lên nổi, dưới sự giúp đỡ của mấy tên thiếu niên kia, hoảng hốt rời đi.

Đối với bọn họ, sợ rằng đánh chết cũng không nghĩ tới, không chỉ điểm bị cướp làm giá y cho người khác, đến cả túi Càn Khôn trên người cũng bị cướp mất. Thực lực của thiếu niên áo bào tím trong kí túc xá này, không ngờ lại khủng khiếp đến vậy. Điều này thật là phản khoa học. Với thiên phú và thực lực như vậy, làm sao có thể thành học sinh ghi danh được.

Lúc này, mấy tên thiếu niên kia giống như nhận được đại xá, không muốn ở lại trong viện kí túc này lâu hơn nữa, tránh để túi Càn Khôn trên người cũng bị cướp mất.

- Hứa Dương và Bành Cương n bị cướp gược lại, hai người hình như đều bị đánh gần chết!

- Hai tên khốn kiếp Bành Cương và Hứa Dương này cuối cùng cũng đá phải tấm thép, thiếu niên áo bào tím kia không biết là ai, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy.

- …

Bên ngoài đình, trong đám thiếu niên, thiếu nữ đứng ngoài xa nhìn vào, tryền ra không ít tiếng bàn luận kinh ngạc.

Bên trong đình viện, ba người Tôn Trí, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ với ánh mắt giống như gặp quỷ. Bọn họ không ngờ, lão tam trước mặt mình lại mạnh mẽ khủng khiếp như lúc nãy.

- Lão tam, ngươi nói rõ xem, tại sao lại trở thành học sinh báo danh? Lấy thiên phú và thực lực của người, thừa sức trở thành học sinh chính thức mới phải?

Một lát sau, ở phòng khách nhỏ bên trong đình viện kí túc xá, Trương Vĩ hỏi Đỗ Thiếu Phủ. Hắn nhìn ra, lấy thực lực của lão tam, trong số những học sinh mới trước mắt, sợ rằng khó có người nào có thể so sánh được với lão tam.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nhìn Trương Vĩ trả lời:

- Ta có nguyên nhân đặc biệt mới tới nơi này, sau này có thời gian sẽ nói cho các ngươi nghe kỹ càng tỉ mỉ.

Ba người gật đầu, mọi người cũng không hỏi thêm, Tôn Trí nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cảm kích nói:

- Lão tam, lần này thực sự cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, điểm của chúng ta sẽ một đi không trở lại.

- Đạ tạ lão tam.

Trên gương mặt hai người Ngô Thanh Phong và Trương Vĩ đầy vẻ cảm kích, không nói nên lời.

Lần này không những điểm của mình quay trở về, còn kiếm thêm được năm mươi điểm, xem như là mười tháng điểm căn bản của học sinh ghi danh. Học sinh chính thức của Thiên Vũ học viện điểm căn bản một tháng cũng chỉ có năm mươi mà thôi.

- Đừng khách sáo, chúng ta ở cùng một phòng kí túc xá, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói.

Tôn Trí không ngừng cao hứng, nói:

- Sau này có lão tam ở cùng kí túc xá, vậy thì không người nào dám khi dễ chúng ta.

- Lão tam ,ta thấy ngươi vừa nãy cầm hai túi Càn Khôn của Hứa Dương và Bình Cương, quy định của học viện là không cho phép cướp bất cứ thứ gì ngoài điểm, ngươi làm như vậy có gặp phải phiền phức hay không?

Thần sắc trên mặt Ngô Thanh Phong lộ vẻ lo lắng cho Đỗ Thiếu Phủ.

- Sẽ không có chuyện gì đâu. Cũng không phải là chuyện lớn gì.

Đỗ Thiếu Phủ vô cùng thản nhiên. Dù sao mình cũng không muốn ở lâu trong Thiên Vũ học viện. Cho dù Thiên Vũ học viện có xử phạt cái gì, hắn cũng sẽ không quan tâm. Ánh mắt hắn nhìn Tôn Trí, nói:

- Lão tứ, tin tức của ngươi linh thông, có thể giúp ta một việc hay không?

- Lão tam ngươi nói đi, chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, tuyệt đối khiến ngươi hài lòng.

Tôn Trí chỉ còn thiếu vỗ ngực bảo đảm.

- Ta muốn tìm hai học viên cũ của Thiên Vũ học viện, nhưng không biết nơi ở, cũng không có tin tức gì khác.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Tôn Trí.

- Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng hết sức hỏi thăm, ở trong học viện này tìm được hai người không khó, chỉ cần biết tên là được, ngày mai ta sẽ nghĩ biện pháp đi hỏi thăm.

Tôn Trí nói.

... ... . . .

Một ngày đã qua, đêm đến.

Trong gian phòng ở đình viện kí túc, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng ở trên giường hẹp, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ. Âu Dương Sảng, Đái Tinh Ngữ, Tiểu Hổ đều không có tin tức, khiến cho Đỗ Thiên Phủ không thể không lo lắng.

Còn ở trên tu vi, Đỗ Thiếu Phủ biết thực lực tu vi của mình còn xa mới đủ. Nếu không có cách nào trở thành cường giả chân chính, sợ rằng cả đời khó mà có thể nhìn thấy mẫu thân và muội muội. Dù thực lực của Tửu Quỷ lão cha mạnh mẽ không lường được, cũng không đủ để chấn động thế lực phía sau mẫu thân. Đỗ Thiếu Phủ cũng không khó tưởng tượng được thế lực này rốt cuộc là khổng lồ tới mức nào.

- Hi vọng các nàng đều khỏe…

Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt. Dường như trong con mắt có phù văn đang nhảy múa.

- Vù!

Một lúc sau, Đỗ Thiếu Phủ hít thở sâu, ổn định thần khí, thủ ấn ngưng kết biến hóa, bắt đầu điều hòa hơi thở. Vết thương trên người hắn còn chưa khỏi hẳn, phải khôi phục càng sớm càng tốt.

Theo sự điều hòa hơi thở của Đỗ Thiếu Phủ, toàn thân lập tức bị bao phủ bởi một vòng sáng màu vàng, sợi năng lượng màu vàng nhạt di động qua lại, cực kì huyền ảo…

Đêm trăng, ngọn núi nằm xen kẽ với nhau, giống như ở dưới ánh trăng mông lung yên tĩnh nằm ngủ, ngọn núi đầy sức sống, những tán cây lòa xòa lại giống như tiên cảnh.

- Khốn kiếp, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên kia!

Bên trong gian phòng ở đình viện phía sau ngọn núi, một người thiếu niên hơi mập khuôn mặt tái mét, dựa lưng lên trên chiếc giường hẹp, dường như khó có thể ngồi thẳng, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn có vết máu chưa lau sạch.

Trong gian phòng, còn có một thiếu nữ thắt bím tóc ngắn, mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ cùng thiếu niên hơi mập có mấy phần tương tự. Khuôn mặt nàng thanh tú động lòng người, tết tóc hai bên, thân hình hơi tròn, nhưng nhìn rất đáng yêu. Dưới hàng long mi nhỏ dài, là đôi mắt to giống như bảo thạch trong suốt, nhìn người thanh niên hơi mập, nói:

- Tam đệ, hay là thôi đi, ngươi không phải là đối thủ của Đỗ Thiếu Phủ, ngày hôm nay nếu không phải hắn nương tay, thương thế trên người ngươi sợ rằng sẽ không chỉ có vậy.

- Nhị tỷ, lẽ nào thương tổn tiểu tử kia gây ra cho ta, cứ như vậy lại bỏ qua sao? Hắn khiến cho ta mất mặt trước nhiều người như vậy, ta tuyệt đối không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.

Ánh mắt thiếu niên hơi mập tràn ngập tức giận, hàn ý dao động.

Hai người này cũng chính là học viên mới trong lần sát hạch này đứng đầu là Trình Diễm và Trình Siêu đứng thứ tư cũng là hai tỷ đệ.

Bị Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp chà đạp khiến Trình Siêu tổn thương nặng nề, mỗi khi nhớ tới, trong lòng lại càng tức giận, tên khốn Đỗ Thiếu Phủ, dám đem hắn không coi ra gì, cơn tức này hắn nuốt không trôi.

- Ai… Tam đệ, đây không phải là hoàng cung, là Thiên Vũ học viện. Không phải do ngươi làm chủ, ngươi cũng có thiên phú, nhưng Thiên Vũ học viện là nơi tập trung nhân tài. Chúng ta trong lần sát hạch này dù thành tích đứng đầu và đứng thứ tư, nhưng những thành tích này chỉ ở trong sát hạch mà so với thành tích thực chiến chân chính hoàn toàn không giống nhau. Sát hạch xếp hạng thấp, thực lực không nhất định sẽ yếu. Hôm nay Đỗ Thiếu Phủ đã chứng minh, ở Thiên Vũ học viện, nhân tài vô số, cũng không phải là hư danh.

Trình Diễm nhìn Trình Siêu, con ngươi trong suốt thoáng động, nói:

- Người khác ta không biết, nhưng lúc này trong Đỗ gia, Đỗ Trì cùng Đỗ Vân Hân đều ở đây. Thực lực của bọn họ, ta không nắm chắc có thể đánh bại.

- Hừ, Đỗ gia càng ngày càng càn rỡ, sớm muộn sẽ có ngày, ta phải thu thập Đỗ gia một chút.

Nhắc tới Đỗ gia, trong mắt Trình Siêu lại một lần nữa toát ra hàn ý.

- Tam đệ, có mấy lời không thể nói lung tung. Đặc biệt, ngươi là hoàng tử, phải cân nhắc cả lời nói và việc làm, nếu không sau này làm sao thu phục người khác.

Trình Siêu nhìn Trình Diễm, nói:

- Nguyên nhân lần này phụ hoàng để chúng ta đến Thiên Vũ học viện, một nửa cũng vì ngươi, hi vọng ngươi có thể ở bên trong Thiên Vũ học viện, lập ra thế lực của riêng mình. Trong Thiên Vũ học viện, người các thế lực lớn và người của gia tộc đều không tầm thường, có bọn họ trợ giúp, sau này ngươi mới có thể thuận lợi áp chế được các đại vương vào đúng chỗ.

- Hừ, đế quốc chính là của Trình gia ta, lẽ nào bọn họ còn dám tạo phản!

Trình Siêu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đỗ gia, Tạ gia cùng những gia tộc kia thì sao, trong đám hậu nối, ta cũng không yếu hơn bọn họ, hơn nữa chúng ta còn có đại tỷ ở đây, đủ để áp chế bọn họ.

- Đỗ gia và Tạ gia cùng những gia tộc kia đều có người ẩn nấp, không đến thời điểm thích hợp, chắc chắn sẽ không thả ra.

Trình Diễm đang nói hơi dừng lại, sau đó quay về phía Trình Siêu nói:

- Ngươi cứ dưỡng thương thật cho tốt, nhớ kĩ, đừng đi tìm Đỗ Thiếu Phủ gây phiền toái, hắn không phải là người ngươi có thể đối phó.

Dứt lời, Trình Diễm mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước đi, rời khỏi phòng Trình Siêu.

- Hừ! Mối thù sỉ nhục này, ta nhất định sẽ không bỏ qua, nhất định phải báo thù.

Trần Siêu nhẹ hừ lạnh, sau đó thủ ấn ngưng kết biến hóa, bắt đầu điều hòa hơi thở…

Ánh trăng, lấp đầy toàn bộ trời đêm.

Ngọn núi ngoài đình, phía trước có bóng cây lắc lư, một người thiếu niên cao ngất, khoang tay đứng thẳng. Trên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt ôn nhu như có thể vắt ra thành nước. Hai mắt hắn nhìn ánh trăng trên trời cao, từng lọn tóc che phủ cái trán trơn bóng, rũ xuống tận hàng lông mi thon dài. Hắn chỉ lẳng lặng đứng, nhưng bất kỳ lúc nào cũng lộ ra khí chất cao quý, thanh nhã, phối hợp với dáng người cao to, càng tăng thêm vài phần tuấn lãng.

Bỗng nhiên, người thiếu niên cao ngất hướng về phía thiếu nữ bên cạnh, nói:

- Tên nhóc ngày hôm nay có thực lực rất khủng khiếp, công pháp tu luyện dường như cũng rất bá đạo, không tầm thường.

Thiếu nữ thoạt nhìn mười sáu, mười bảy tuổi, mặc váy dài màu lam nhạt, trên khuôn mặt hồng nhuận động lòng người là một đôi mắt long lanh ánh nước. Ánh mắt nàng từ giữa không trung chuyển về những ánh sao đêm, dùng âm thanh êm dịu, khẽ nói:

- Người song tu ở Phù Đạo võ đạo vốn khủng khiếp, hắn lại tạo nên cảm giác sâu không lường được, không biết đến từ đâu, lẽ nào là một người ẩn thân sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️