Nhìn thẩy điểm trên thẻ của mình lại tăng lên, trên khuôn mặt Hứa Dương lộ ra ý cười. Sau đó, hắn không hề khách khí mà vứt thẻ điểm của ba người trên mặt đất, ánh mắt bỗng nhiên rơi trên người Đỗ Thiểu Phủ, khóe miệng khẽ nhếch, trầm giọng, lạnh nhạt nói:
- Tiểu tử, ba người bọn họ đều đã nộp thẻ điểm, sao ngươi còn không tự động giao ra đây?
- Lão tam, hảo hán không chịu thiệt trước mắt.
Tôn Trí nghiêng người, nhỏ giọng nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Đừng vì điểm mà chịu khổ, điểm bị cướp, sau này chúng ta lại nghĩ biện pháp, mau cầm thẻ giao cho bọn họ.
- Lão tam, đừng ăn khổ, chúng ta sau này lại nghĩ biện pháp.
Ngô Thanh Phong và Trương Vĩ cũng nhỏ giọng ra hiệu Đỗ Thiếu Phủ.
- Yên tâm đi, ta sẽ không xảy ra việc gì.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ và Tôn Trí bên cạnh khẽ mỉm cười. Ánh mắt ra hiệu ba người không cần lo lắng.
Sau đó, Đỗ Thiếu Phủ tiến lên hai bước, ánh mắt nhìn Hứa Dương, khuôn mặt mang ý cưởi nhạt, nói:
- Ta không giao thẻ tích điểm ra, bởi vì từ đầu ta đã không có ý định cho ngươi. Nhưng, vừa nãy ta đã biết cách chuyển nhượng điểm. Ngươi bây giờ trả lại điểm cho lão đại, lão nhị, lão tứ, thuận tiện để lại thẻ điểm của mình, sau đó thì cút đi!
- Ta không nghe lầm chứ, ngươi muốn tự tìm ngược sao!
Lời của Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt, toàn trường nhất thời yên tĩnh.
Ánh mắt ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí đều run rẩy nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
- Ha ha ha, Hứa Dương, tiểu tử kia căn bản không coi ngươi ra gì, xem ngươi là cái gối thêu hoa.
Khuôn mặt thiếu niên Bành Cương mặc trang phục màu nâu đến sau, nghe lời nói của Đỗ Thiếu Phủ khẽ sửng sốt, sau đó phá lên cười, nói với Hứa Dương.
- Tiểu tử, lá gan ngươi cũng không nhỏ. Chúc mừng ngươi đã thành công chọc giận ta!
Khuôn mặt Hứa Dương cứng đờ, không để ý đến Bành Cương. Hắn phất tay, quay sang ba người thiếu niên bên cạnh, nói:
- Đánh hắn, cho hắn biết hậu quả của việc chọc giận ta.
- Hứa Dương học trưởng yên tâm. Chúng ta sẽ làm hắn phải hối hận.
Ba người thiếu niên xoa tay, đồng loạt bước lên, huyền khí phun ra điên cuồng, bước chân giẫm xuống mặt đất, trực tiếp lao thẳng về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Xuy xuy …
Trong ánh quang chớp giật khiến ánh mắt mọi người không nhìn thấy rõ. Sau đó truyền đến tiếng động trầm thấp, nặng nề vang lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau ba tiếng động trầm thấp, bóng người chợt hiện bị đánh bay. Ba bóng người bị bắn ra, hung hăng rơi xuống mặt đất ở học viện.
- Hi hi!
Bị bắn ra chính là ba người thanh niên bao vây, tấn công Đỗ Thiếu Phủ. Thân thể bọn họ đập xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó giãy giụa vài cái nhưng không đứng lên.
- Từ trước đến nay chỉ có ta cướp người, vậy mà cũng có người dám cướp ta. Đây coi như là năm đen đủi của ngươi.
Giọng nói khẽ truyền ra, một bóng người quỷ mị mà xuất hiện trước người Hứa Dương. Lúc này, Hứa Dương như đứng trước mặt lão hổ, không có cách nào trốn tránh, thậm chí tinh thần còn chưa kịp phục hồi đã nhận một nắm đấm trực tiếp đánh vào khuôn mặt của hắn.
Ầm!
Một quyền này trực tiếp ném Hứa Dương bay ra ngoài. Thân thể bỗng nhiên bay ra khỏi vòng tròn, thẳng tắp ngã trên mặt đất.
- A …
Hứa Dương thảm thiết kêu, trong phút chốc, máu tươi lẫn răng vỡ phun ra từ khóe miệng. Nửa bên mặt hắn sung lớn lên giống như bánh màn thầu, e rằng đến mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.
- Lần sau muốn cướp người, ngàn vạn lần phải nhìn đúng, không phải ai ngươi cũng có thể cướp!
Bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện trước người Hứa Dương, cất bước hung hăng giẫm lên ngực hắn. Khiến hắn khó thở, cổ họng phát ra tiếng ho khan. Cùng với máu tươi từ trong miệng tuôn ra, khuôn mặt hắn lúc này hoảng sợ đến trắng bệch, ánh mắt cười lạnh chỉ còn lại sự kinh hoàng.
Hứa Dương đánh chết cũng không ngờ, thiếu niên áo bào tím có tuổi tác không lớn ở trước mắt lại khủng khiếp đến vậy.
Khiến hắn khủng hoảng chính là thiếu niên này so với người hắn trêu chọc ở kì sát hạch còn hung hãn hơn nhiều. Hoàn toàn không chút lưu tình, căn bản không hề cố kỵ điều gì.
Vù vù …
Ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí hít vào một hơi thật sâu, nghẹn họng nhìn trân trối. Chấn động kinh ngạc khiến cằm mở ra cũng quên thu về.
- Lão đại, lão nhị, lão tứ, điểm của ba người kia, cho các ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời liền thò tay xuống thân thể Hứa Dương, lấy thẻ tích điểm hắn chưa kịp thu hồi.
Từ trong bầu hồ lô, Đỗ Thiếu Phủ lấy ra thẻ điểm của mình, đưa huyền khí vào trong thẻ điểm, theo phù văn lan tràn, hai thẻ tích điểm dán vào nhau.
Thẻ của Đỗ Thiếu Phủ chỉ có mười điểm, nhất thời nhảy lên tới ba trăm bốn mươi điểm.
Sau đó, dưới ánh mắt run rẩy của mọi người, Đỗ Thiếu Phủ lục soát người Hứa Dương lấy đi túi Càn Khôn, trực tiếp thu vào ngực mình. Rõ ràng chính là ngay cả túi Càn Khôn của Hứa Dương cũng muốn cướp.
- Ngươi không thể lấy túi Càn Khôn của ta, điều này trái với quy định của học viện.
Trong miệng Hứa Dương máu chảy đầm đìa, vừa nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, vẻ mặt kinh ngạc. Thiếu niên này ngay cả túi Càn Khôn cũng dám cướp. Quy định của học viện trong một tháng này chỉ cho phép cướp điểm.
- Quy với chẳng định, nói nhảm nhiều vậy làm gì, ngươi muốn cướp điểm của ta, cái giá phải trả cũng phải tương đương. Ta cũng không muốn mạng của ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ không để ý ý tứ của Hứa Dương, lại dẫm lên ngực Hứa Dương một bước. Bước chân này khiến Hứa Dương càng thêm thê thảm, sau đó giống như là chuyện thường tình, thản nhiên nói:
- Ta lần đầu đến Thiên Vũ học viện bị người đánh cướp làm ta sợ muốn chết. Thu túi Càn Khôn của ngươi coi như là an ủi. Đây cũng là điều hợp tình hơp lí.
- Thu điểm.
Nhìn động tác của Đỗ Thiếu Phủ, ba người Tôn Trí, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ phục hồi lại tinh thần, cố nén sự chấn động trong lòng. Sau đó, lập tức mừng như điên mà nhặt lấy thẻ tích điểm của mình vừa bị Hứa Dương ném xuống đất. Cuối cùng, theo thứ tự lục soát thẻ tích điểm của ba thanh niên lúc nãy bị Đỗ Thiếu Phủ đánh đến mức không bò dậy được ra, bắt đầu cướp điểm trong thẻ.
Phần phật phần phật!
Thẻ của ba người Tôn Trí ban đầu là không điểm lập tức tăng lên ba mươi điểm
Xem ra ba thiếu niên này theo Hứa Dương đi cướp điểm. Hứa Dương ăn thịt, bọn họ cũng ăn canh.
- Không tốt!
Bành Cương đứng bên cạnh thấy thế, sau khi khiếp sơ, sắc mặt lập tức đại biến. Đến Hứa Dương cũng không có năng lực đánh lại, thực lực của hắn và Hứa Dương lại không chênh nhau mấy. Lúc này, sau khi phục hồi tinh thần, lập tức nhanh chân bỏ chạy không dám dừng. Hắn cũng không muốn mình cũng giống như Hứa Dương, đến cả túi Càn Khôn cũng bị tiểu tử áo bào tím này cướp mất.
- Đến rồi thì ở lại, không cần đi.
Lời vừa dứt, bóng người chớp hiện giống như tàn ảnh xẹt qua không gian. Một bóng người giống như tia chớp xuyên qua không khí, lập tức xuất hiện trước người Bành Cương đang định xoay người bỏ chạy. Ở nơi Bành Cương không thể chống đỡ, một cước trực tiếp đá vào bụng Bành Cương.
Xuy!
Thân thể Bành Cương chợt bắn ngược ra, một ngụm máu tươi trong miệng trực tiếp phun ra, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất. Khiến mặt đất run lên, mặt đất xung quanh thân thể có không ít vết nứt mới.
- Ba người các ngươi mau giao thẻ tích điểm ra. Nếu không kết quả sẽ giống như bọn họ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn ba thanh niên theo sau Bành Cương đi đến. Sau đó nói với ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí:
- Lão đại, lão nhị, lão tứ, ba thẻ tích điểm này cũng cho các ngươi.
Dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp cất bước đi về phía Bành Cương bị đá bay nằm trên mặt đất.
Bành Cương lúc nãy đã dãy giụa đứng lên, thương thế không nặng như Hứa Dương. Hắn nhìn Đỗ Thiếu Phủ đi tới, hơi cắn răng, ánh mắt hung hăng nhất thời co rút, bỗng nhiên thủ ấn ngưng kết biến hóa, kích phát võ mạch. Ánh sáng phù văn sau lưng hắn ngưng tụ, dường như muốn phát động Mạch hồn.
- A.
Nhìn thấy Bành Cương tập trung Mạch hồn, Đỗ Thiếu Phủ ngừng lại bước chân, ánh mắt nhiều thêm chút hứng thú.
Đỗ Thiếu Phủ muốn biết Mạch hồn của người thiếu niên này là gì, có thể có chỗ bất phàm hay không. Nghe nói người này cũng vốn có đủ thực lực trở thành học sinh chính thức của Thiên Vũ học viện.
Gào!
Phút chốc, Mạch hồn của Bành Cương được phát động, phù văn thoáng động. Ánh sáng chói mắt, khiến mặt đất cũng chấn động. Một con vượn cao lớn màu xám, dáng vẻ hùng vĩ, dữ tợn. Phù văn chảy xuôi toàn thân, nó ngẩng đầu hét dài, tiếng như sấm rền, đấm vào ngực mình trông giống như thực. Khí thế kia dường như có thể dời núi lấp biển.
- Hóa ra Mạch hồn của hắn là Đại Lực Yêu Viên.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ chuyển. Ở trong yêu thú, Đại Lực Yêu Viên cũng tồn tại trên bảng Địa thú, cực kì không tầm thường. Thảo nào, người này đến cuối cùng còn muốn phát động Mạch hồn.
Ầm!
Phút chốc, Mạch hồn Đại Lực Yêu Viên nhảy ra, trực tiếp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ, khí thế kinh người, mang mọi thứ cuốn lên không trung. Ánh mắt Tôn Trí, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ nhất thời đều trở nên khẩn trương hơn.
Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ không chút sợ hãi, thậm chí còn mang ý cười. Bên trong ý cười, đôi mắt lóe lên một tia sáng màu vàng nhạt, lộ ra sắc bén bá đạo.
Khi Mạch hồn Đại Lực Yêu Viên chạy tới, Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên di chuyển, mở ra năm ngón tay, bàn tay giơ lên mạnh mẽ đánh ra.
Phần phật phần phật!
Chiêu thức của Đỗ Thiếu Phủ vừa đánh ra, một ánh sáng màu vàng nhạt điên cuống phun ra. Khí thế bá đạo bạo phát mạnh mẽ, năng lượng kình phong cường hãn trực tiếp dẫn đến những tiếng nổ thanh thúy phát sinh trong không khí.
Đỗ Thiếu Phủ chiêu này, bất luận là tốc độ hay uy áp, đều vượt xa Bành Cương. Sau đó một tay nhanh như chớp đánh vào người Đại Lực Yêu Viên Mạch hồn.
Xôn xao!
Nhất thời bẻ gãy Mạch hồn Đại Lục Yêu Viên, nghiền nát lại đập vỡ phù văn thành mảnh vụn. Thế không thể đỡ, bá đạo vô cùng, đặc biệt hung hãn!
- Hi hi!
Mạch hồn bị nghiền nát, trong miệng Bành Cương một lần nữa phun ra ngụm máu tươi. Còn chưa kịp ngẩng đầu, trong lòng bỗng tuôn ra tia khủng hoảng. Lúc này, thiếu niên áo bào tím giống như quỷ mị xuất hiện trước người hắn. Nghị lực sắc bén trên khuôn mặt, đôi mắt lộ ra sự thâm thúy, khiến hắn sâu sắc cảm nhận được sự sắc bén và bá đạo vô kinh người.
Đồng thời, đồng tử trong mắt của Bành Cương co lại, nắm đấm đã đến trước mắt hắn, căn bản không thể chống đỡ.
Ầm!
Trên khuôn mặt của Bành Cương chịu một quyền, dưới lực đánh công kích, thân thể trực tiếp trồng trên mặt đất, suýt nữa cắm đầu vào trong khe nứt. Khóe miệng hắn tràn ra máu tươi đỏ sẫm cùng với màu trắng của răng bị vỡ. Thân thể không bò dậy nổi.
Đỗ Thiếu Phủ thò tay ra, từ trong người Bành Cương móc ra thẻ tích điểm và túi Càn Khôn.
Đổ Thiếu Phủ thu túi Càn Khôn vào trong người, chuyển điểm sang thẻ tích điểm của mình. Khiến thẻ tích điểm vốn có ba trăm bốn mươi điểm lại giống như hỏa tiễn mà tăng đến sáu trăm linh tám điểm.