Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 197: Bị cướp.

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt của Tôn Trí sáng ngời, ở trong viền mắt hiện lên dao động. Hắn nhìn ba người Đỗ Thiếu Phủ, Trương Vĩ, Ngô Thanh Phong, nói:

- Lão đại, lão nhị, lão tam, ta đã sớm nghe ngóng kĩ càng. Kiếm điểm ở bên trong Thiên Vũ học viện có rất nhiều biện pháp. Ví dụ như: đi khu mạo hiểm hoặc tìm kiếm linh dược, nguyên liệu linh khí bên trong rừng rậm hắc ám. Còn có, học sinh bên trong học viện so tài với nhau, có thể dùng điểm làm tiền đặt cược. Ngoài ra, trở thành người của đội chấp pháp cũng có thể kiếm điểm. Có thể dùng đan dược, linh khí, võ kỹ, các loại linh dược mình không cần đi bán đổi lấy điểm.

Tôn Trí dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Còn có biện pháp cuối cùng để kiếm điểm, chính là đi tìm người mà học viện treo thưởng. Chỉ cần mang người đó trở về, hoặc trực tiếp tiêu diệt rồi mang chứng cứ ra, có thể đổi được số điểm tương ứng. Bình thường, những người có tên trên bảng treo thưởng đều có điểm số cực cao.

- Bảng treo thưởng.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt chợt dao động.

- Lão tam, ngươi ngay cả bảng treo thưởng cũng không biết?

Trương Vĩ nhìn biểu tình của Đỗ Thiếu Phủ có chút nghi ngờ.

- Không phải, ta biết một ít về bảng treo thưởng.

Trong mắt của Đỗ Thiếu Phủ cười gượng, không lộ ra chút vết tích nào. Sao hắn có thể không biết bảng treo thưởng, có người nói lão cha sâu rượu của hắn vẫn xếp thứ hai ở trên bảng treo thưởng. Đây không phải điều người bình thường có thể làm được.

Ngô Thanh Phong cười chất phác, nói với Tôn Trí:

- Lão tứ, biện pháp cuối cùng này bỏ đi, lấy thực lực tu vi của bốn người chúng ta, đi tìm người bị treo thưởng trên bảng để kiếm điểm e rằng không thích hợp, không cẩn thận ngay cả mạng cũng không còn. Nghe nói người trên bảng treo thưởng đều có thực lực cực kì cường hãn, không dễ đối phó.

- Cũng đúng, vậy chúng ta tìm biện pháp khác kiếm điểm.

Tôn Trí chặt lưỡi, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Lão tam, một tháng này, chúng ta có thể không ra khỏi cửa thì đừng ra. Ngươi ngàn vạn phải nhớ kĩ.

- Vì sao?

Đỗ Thiếu Phủ nghi ngờ hỏi, thần sắc trên mặt có chút không hiểu.

- Bởi vì tháng này sẽ xuất hiện cướp điểm. Chúng ta tốt nhất không ra ngoài, để tránh mười điểm cuối cùng này bị người khác đoạt mất.

Trương Vĩ nói.

- Cướp điểm.

Đỗ Thiếu Phủ đã nghe Trương Việt nói qua, nhưng lúc đầu cũng không quá lưu ý. Lúc trước, hắn thậm chí còn không biết điểm có tác dụng gì, chỉ nghe nói học viên cũ có thể cướp điểm của học viên mới.

- Lẽ nào điểm còn có thể bị cướp sao?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi ba người.

- Đương nhiên, nghe nói không ít học viên cũ đang định cướp điểm của học viên mới. Nhưng chỉ có thời gian một tháng này mới có thể cướp.

Tôn Trí dường như đã hỏi thăm rõ ràng, trả lời Đỗ Thiếu Phủ:

- Nghe nói đây cũng là truyền thống của Thiên Vũ học viện. Mỗi một đợt học viên mới khi tiến vào, đều sẽ bị học viên cũ cướp điểm, còn bị học viên cũ gọi là hiếu kính. Tất cả thẻ tích điểm đều có thể tự động chuyển khoản điểm. Chỉ cần đưa thẻ tích điểm gần nhau, đưa huyền khí vào thẻ tích điểm của đối phương kiền có thể trực tiếp cắn nuốt điểm của đối phương. Trong một tháng này, Thiên Vũ học viện ngầm cho phép học viên cũ có thể cướp điểm của học viên mới. Ngoài điểm, không cho phép cướp bất kì vật gì, nếu không sẽ bị học viện phạt nặng. Sau một tháng, học viện sẽ cấm tất cả tranh đấu và cướp giật. Trong học viện, học sinh có bất kì mâu thuẫn gì, đều phải đến Hòa Bình quảng trường giải quyết. Trên Hòa Bình quảng trường cho phép giao đấu, đương nhiên không thể giết người, nếu không cũng sẽ bị phạt nặng.

- Ngươi hỏi thăm thật đúng là đủ rõ ràng.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tôn Trí cười nói. Người này đúng là không gì không biết.

Tôn Trí mỉm cười, nói:

- Ta chính là bỏ ra số tiền lớn mới thăm dò, nghe ngóng tin tức nhạy bén như vậy, cũng bớt đi rất nhiều đường vòng. Chúng ta mới đến, còn là học sinh ghi danh, tự nhiên phải nghe nhiều mới tốt. Nhưng chúng ta cũng không cần quá lo, làm học sinh ghi danh cũng có lợi ích. Những học sinh cũ kia cũng chướng mắt điểm trong tay chúng ta, nên cơ bản sẽ không có khả năng đi cướp điểm của chúng ta.

- Ta ngược lại hi vọng học viên cũ sẽ cướp điểm của chúng ta, chí ít cho thấy họ vẫn để ý chúng ta, sẽ không biến chúng ta thật sự thành chân làm việc vặt.

Trương Vĩ nói.

Ầm ầm!

Khi Trương Vĩ vừa dứt lời, sát vách cách đó không xa truyền ra tiếng động trầm thấp giống như là âm thanh của năng lượng.

- Âm thanh hình như là kí túc xá sát vách truyền đến.

Ngô Thanh Phong khẽ nhíu mày.

- Ta đi xem chút, xem đã xảy ra chuyện gì?

Tôn Trí đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

- Chúng ta cũng đi xem.

Trương Vĩ đứng dậy đuổi theo.

- Lão tam, chúng ta cũng đi xem.

Ngô Thanh Phong đứng dậy nói với Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, đứng dậy, đi sau Ngô Thanh Phong.

Bốn người lập tức đi ra ngoài cửa. Lúc vừa ra khỏi cửa, chưa đến đình viện, cửa lớn đình viện đã bị người đẩy ra.

- Hắt xì!

Cửa đình viện bị mở ra, sau đó có bốn người thiếu niên đi vào nhìn đám bốn người Tôn Trí. Ánh mắt bốn người đều lộ ra thần sắc cười như không cười.

Từ phía xa, sau lưng bốn người này có không ít thiếu nam thiếu nữ vây xem. Thần sắc bọn họ đều khó xử, nhưng cũng không có ai dám tới gần.

- Không tốt, là Hứa Dương.

Nhìn thấy trường sam thiếu niên đi đầu trong bốn người, thần sắc Trương Vĩ chợt biến đổi. Trên khuôn mặt của ba người Tôn Trí và Ngô Thanh Phong cũng lập tức xuất hiện vẻ nghiêm trọng.

- Hứa Dương là ai?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thần sắc ba người, thấp giọng hỏi.

- Người này ở kì sát hạch có danh tiếng khá lớn. Vốn có hi vọng tiến vào trong ba nghìn người, nhưng ở sát hạch rèn luyện lại cùng một người tên Bành Cương đều mắt mù mới đi đắc tội với người không nên đắc tội. Kết quả bị người khác trực tiếp đá ra khỏi sát hạch, không thể làm gì khác là giống như chúng ta trở thành học sinh ghi danh.

Trương Vĩ nhỏ giọng nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Lão tam, ngươi cẩn thận chút, vạn lần đừng đắc tội Hứa Dương. Người này đã là tu vi Mạch Động cảnh sơ đẳng. Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, chúng ta không phải là đối thủ của hắn.

- Hóa ra đều ở đây, vậy càng tốt, bốn người các ngươi giao thẻ tích điểm ra đây.

Khi Trương Vĩ nói chuyện, trường sam thiếu niên đã mở miệng nói. Hắn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đôi mắt cương quyết, trong ánh mắt lộ ra chút âm lệ, cười lạnh. Ý tứ hoàn toàn không coi bốn người Tôn Trí ra gì.

- Thẻ tích điểm của chúng ta.

Sắc mặt ba người Tôn Trí, Trương Vĩ, Ngô Thanh Phong nghe vậy liền đại biến. Kẻ ngu cũng nghe ra, Hứa Dương là tới cướp điểm, ra tay thật đúng là nhanh. Chắc chắn học viên cũ lúc này còn chưa xuống tay với học viên mới.

Ánh mắt ba người run rẩy. Vừa nãy còn nói một tháng này cố hết sức không ra khỏi cửa, không ngờ, người cướp lại tới thẳng kí túc xá, còn là học sinh ghi danh cướp học sinh ghi danh. Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Đôi mắt Ngô Thanh Phong khẽ động, tiến về phía trước một bước. Là lão đại của kí túc xá, lúc này, hắn đương nhiên phải bước ra, nhìn trường sam thiếu niên, nói:

- Hứa Dương, chúng ta đều là học sinh ghi danh, đều không có nhiều điểm, không cần làm vậy?

- Đừng phí lời, giao điểm trong tay ra đây còn ít chịu nỗi khổ da thịt. Sát vách chính là ví dụ, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Thiếu niên được kêu là Hứa Dương hoàn toàn không coi NgooThanh Phong ra gì. Khóe miệng hắn câu lên ý cười trêu tức, ánh mắt âm trầm.

- Hứa Dương, còn chưa xong sao, tên sát vách ta đã giải quyết xong. Không giao thẻ tích điểm cứ đánh gần chết, cuối cùng không phải là đều ngoan ngoãn đưa ra.

Lời Hứa Dương vừa dứt, ở ngoài đình viện lại có bốn thiều niên đi đến. Trong đó, thanh niên đi đầu mặc trang phục màu nâu, trong tay cầm một khối thẻ tích điểm. Hắn liếc mắt nhìn đám bốn người Tôn Trí, sau đó đôi mắt mỉm cười nói với Hứa Dương:

- Nếu không kì túc xá này nhường cho ta đi, kí túc xá tiếp theo sẽ thuộc về ngươi.

- Bành Cương cũng ở đây, hóa ra bọn họ liên thủ lại, cướp điểm của học sinh ghi danh.

Sắc mặt Trương Vĩ nhìn thiếu niên trang phục màu nâu đi đầu càng thêm nghiêm trọng. Thần sắc trên khuôn mặt hai người Tôn Trí và Ngô Thanh Phong càng xấu thêm.

- Bành Cương, tất cả ở đây đều là của ta, ngươi chỉ cần đứng xem, không cần phải nhúng tay.

Ánh mắt Hứa Dương nhìn thiếu niên trang phục màu nâu tới sau khẽ xoay chuyển, sau đó nhìn vào bốn người Ngô Thanh Phong, Tôn Trí, Trương Vĩ và Đỗ Thiếu Phủ. Huyền khí toàn thân hắn điên cuồng phun ra, tu vi Mạch Động cảnh sơ đẳng bạo phát, âm trầm nói:

- Bốn người các ngươi nếu không muốn ăn đòn thì ngoan ngoãn giao thẻ điểm ra đây, nếu không ta sẽ đi thu thập từng người các ngươi.

Ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt biến hóa. Sau đó, họ không thể làm gì khác ngoài cắn răng móc thẻ tích điểm trên người ra. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, thực lực của bọn họ vốn không phải là đối thủ của đối phương, căn bản không chống đỡ được còn không bằng sớm giao thẻ ra.

- Cho ngươi.

Khuôn mặt Ngô Thanh Phong hơi trầm xuống. Hiền lành không có nghĩa là mặc người bắt nạt. Nhưng hiện tại tự biết thực lực không đủ, không thể không tiếp nhận sự thực. Hắn trực tiếp ném thẻ tích điểm trong tay cho Hứa Dương.

Hai người Tôn Trí và Trương Vĩ cũng cắn răng ném thẻ tích điểm trong tay cho Hứa Dương, lúc này không còn cách nào khác.

- Lúc này mới đúng, ngoan ngoãn chút không tốt sao. Ta không phải động thủ mà các ngươi cũng không bị đánh.

Hứa Dương đưa tay tiếp nhận thẻ tích điểm của ba người. Sau đó, cầm thẻ điểm của mình trên tay, rót huyền khí vào thẻ tích điêmmr trên tay mình. Một phù văn chợt hiện ra, hơi thở kì lạ lan tràn, sau đó dán lên thẻ tích điểm của ba người Ngô Thanh Phong, Tôn Trí, Trương Vĩ.

Xôn xao …

Khi vẻ mặt ba người Tôn Trí, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ đều hiện vẻ đau thương. Điểm trên thẻ của ba người sau khi rơi vào tay Hứa Dương đều trở về số không.

Thẻ tích điểm của Hứa Dương lúc này hiện lên ba trăm ba mươi điểm. Cũng nói rõ, chỉ riêng Hứa Dương đã thành công cướp đoạt điểm của ít nhất ba mươi hai người.

Nhìn thẩy điểm trên thẻ của mình lại tăng lên, trên khuôn mặt Hứa Dương lộ ra ý cười. Sau đó, hắn không hề khách khí mà vứt thẻ điểm của ba người trên mặt đất, ánh mắt bỗng nhiên rơi trên người Đỗ Thiểu Phủ, khóe miệng khẽ nhếch, trầm giọng, lạnh nhạt nói:

- Tiểu tử, ba người bọn họ đều đã nộp thẻ điểm, sao ngươi còn không tự động giao ra đây?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️