Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 196: Ba người bạn cùng phòng

Chương Trước Chương Tiếp

Kí túc đều là một đình viện nhỏ biệt lập, ở mỗi đình viện nhỏ biệt lập này đều có bốn gian phòng

Lúc Đỗ Thiếu Phủ đến kí túc xá, qua lời của Kim Ngạn Binh biết được ba gian phòng khác đều đã có học sinh đăng kí, ba người đó lần lượt là Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí. Hắn cũng vừa lúc gặp ba người trong phòng khách nhỏ của gian ký túc.

- Chào Kim học trưởng.

Nhìn thấy Kim Ngạn Binh, ba người thiếu niên đều vội vàng cung kính hành lễ, đồng thời đều dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Đỗ Thiếu Phủ.

- Không cần đa lễ, vị này là học đệ Đỗ Thiếu Phủ. Về sau mọi người làm quen nhiều hơn.

Kim Ngạn Binh chắp tay sau lưng nói với ba người xong, sau đó nhiệt tình giới thiệu ba người với Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Đỗ học đệ, giới thiệu qua với đệ, vị này là Ngô Thanh Phong, vị ở giữa này là Trương Vĩ, cuối cùng là Tôn Trí. Sau này các đệ chính là bạn cùng phòng kí túc, có thể chăm sóc lẫn nhau.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phong nhìn qua. Ba vị thiếu niên dáng vẻ là mười sáu mười bảy tuổi, hai người có khí tức ở trình độ Tiên Thiên cảnh viên mãn. Người còn lại là trình độ Tiên Thiên Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong. Nhìn Ngô Thanh Phong hiển nhiên có vẻ thành thục hơn, bộ dạng cao lớn, thân hình cường tráng, khuôn mặt còn khá tuấn lãng, cảm giác toàn thân tỏa ra hơi thở nặng nề.

Nhìn bộ dạng Tôn Trí có vẻ là nhỏ tuổi nhất, khuôn mặt và ánh mắt đều sáng ngời, dáng vẻ có phần linh hoạt, nhưng lại tu vi lại là trình độ thấp nhất, chỉ là Tiên Thiên Bỉ Ngạn cảnh.

Trương Vĩ tuy nhìn dáng vẻ không cao, nhưng bộ dạng cực kì cường tráng mạnh mẽ, lọn tóc phủ trước trán hơi cong, dưới hàng lông mày thô dày là đôi mắt đen trong suốt.

- Đỗ học đệ, đây là huy hiệu của học viện và thẻ tích điểm, sau khi nhỏ máu của mình lên là có thể khởi động. Huy hiệu là tượng trưng của Thiên Vũ học viện, để chứng minh đệ là một thành viên trong Thiên Vũ học viện, có thể theo đệ cả đời. Thẻ tích điểm được dùng để tích lũy điểm. Nếu có chỗ nào chưa hiểu đệ có thể tùy ý hỏi ba người Ngô Thanh Phong bọn họ. Bốn người các đệ cũng cần làm quen với nhau nhiều hơn. Sáng sớm ngày mai khi đến khu tạp vụ, sẽ có vài việc tạp vụ giao cho các đệ làm.

Sau khi Kim Ngạn Binh giao cho Đỗ Thiếu Phủ một cái huy hiệu và một miếng ngọc bài được luyện chế phức tạp liền quay người rời khỏi đình viện.

- Kim học trưởng đi thong thả.

Ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí đều cúi người khách sáo đưa tiễn. Bọn họ vừa mới đến Thiên Vũ học viện, lại thuộc sự quản lý của bộ phận tạp vụ, tất nhiên sẽ không dám đắc tội với Kim Ngạn Binh.

Phù...

Nhìn theo bóng lưng Kim Ngạn Binh khuất dần, Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi. Tính ra, bản thân cũng coi như đã chính thức tiến vào Thiên Vũ học viện.

- Trong kí túc của chúng ta xem như đã đủ người. Về sau bốn người chúng ta sẽ ở cùng với nhau trong Thiên Vũ học viện vài năm. Đây cũng xem như là duyên phận.

Nhìn thấy Kim Ngạn Binh sau khi đi xa, Tôn Trí ánh mắt rướn, nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:

- Ba người chúng ta đã làm quen qua, Ngô Thanh Phong lớn nhất, năm nay vừa vặn mười tám tuổi, Trương Vĩ mười bảy, ta nhỏ nhất, mới mười năm tuổi lẻ bốn tháng. Đỗ huynh đệ ngươi thì sao?

- Ta mười sáu.

Đỗ Thiếu Phủ cười khẽ một tiếng nói.

- Ta cũng sớm đã nhìn ra, ngươi chắc hẳn là không lớn hơn ta, quả nhiên không sai.

Nghe vậy, Tôn Trí nhíu mày, sau đó tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Nhưng ngươi nhỏ hơn so với hai người bọn họ, sau đó ngươi chính là lão tam của phòng ký túc chúng ta, ta là lão tứ, bọn họ là lão đại và lão nhị, hi vọng bốn người chúng ta sau này cũng có thể trở thành học sinh chính thức của Thiên Vũ học viện.

- Không sai, hi vọng bốn người chúng ta sau này cũng có thể trở thành học sinh chính thức của Thiên Vũ học viện.

Trương Vĩ gật đầu nói.

- Không nghĩ tới ta ở nhà làm lão tứ, ở phòng ký túc chúng ta ngược lại biến thành lão đại rồi, chính là chiếm tiện nghi của các ngươi, ngược lại cũng xấu hổ.

Ngô Thanh Phong thân hình cao ngất, dáng vẻ có chút tuấn lãng, nhưng trong khi nói chuyện lại là lộ ra một sự chất phác, hắn xoa xoa gáy, có vẻ còn có chút không có hứng thú.

- Ngươi lớn tuổi nhất, tất nhiên là lão đại của phòng ký túc chúng ta, làm lão đại cũng không nhất định sẽ chiếm tiện nghi, sau này lại phải che chở cho chúng ta mới được.

Tôn Trí cười nói.

- Hắc hắc.

Ngô Thanh Phong chất phác cười, nói:

- Vậy dĩ nhiên là không có vấn đề, sau này chúng ta chính là huynh đệ.

- Đúng, sau đó chúng ta chính là huynh đệ.

Trương Vĩ gật đầu, ánh mắt sáng ngời.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, cũng khẽ gật đầu, bốn người tuổi tác chênh lệch không lớn nhiều, ngược lại không xấu hổ, cực nhanh đã thân thiết.

Sau đó, Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí còn nhiệt tình dẫn theo Đỗ Thiếu Phủ đến một gian phòng cuối cùng thuộc về Đỗ Thiếu Phủ. Bên trong gian phòng chỉ có một cái giường và bàn vuông, có một cửa sổ không lớn không nhỏ, bố trí đơn giản, chỉ có điều ngược lại cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, xem như là không tệ.

Chỉ có điều Đỗ Thiếu Phủ cũng không ở lâu bên trong gian phòng của mình, đã bị ba người Tôn Trí, Trương Vĩ, Ngô Thanh Phong lôi ra ngòa tán gẫu, làm quen, trò chuyện tới trời nam đất bắc.

Từ trong những lời nói của ba người, Đỗ Thiếu Phủ biết được ba người đều là bị đẩy xuống sau sát hạch học viên mới của Thiên Vũ học viện.

Trong sát hạch nguy hiểm nặng nề, có phù trận ngăn cản, còn có yêu thú chém giết, Ngô Thanh Phong và Trương Vĩ đều thiếu chút nữa lại có thể tiến vào bên trong ba nghìn học viên mới đứng đầu, nhưng vận khí của bọn họ hơi kém một ít, ở thời khắc cuối cùng bị đẩy xuống, bởi vậy đến trong học sinh ghi danh. Chỉ có điều đãi ngộ của bọn họ cũng chút đỡ hơn một chút, phòng ký túc này ở trong các phòng ký túc đã xem như tốt hơn, bằng không cũng không tới bọn họ ở đây.

Tôn Trí lại rất bị loại rất sớm, cũng là người đầu tiên đến phòng ký túc này. Theo như lời Tôn Trí len lén nói, dường như là cho Kim Ngạn Binh lợi ích, mới được đặc biệt chiếu cố, tiểu tử này còn sớm làm quen với tình huống bên trong quen.

Tôn Trí chính là một như vậy, hình như còn chưa nói hết. Hắn còn nói cho ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Đỗ Thiếu Phủ nghe không ít tin tức mình nghe được, ví dụ như cho Kim Ngạn Binh và một ít đạo sư lợi ích, lại có thể ở trong thời gian làm tạp vụ được phân ra công việc dễ dàng hơn một ít, nếu như có cơ hội được tiến cử đi ruộng thuốc trồng linh thảo, chiếu cố linh dược, đây chính là lại cuộc sống vừa dễ dàng lại có địa vị, so với một ít học viện đệ tử chính thức còn tốt hơn nhiều.

- Ta nói với các ngươi này, sợ nhất không phải là đốn củi dọn phân, mà là đi Huyền Thạch động khai thác Huyền thạch, nghe nói đó mới là sống cực khổ nhất.

Tôn Trí nhỏ giọng nói với ba người:

- Ta nghe được một ít tin tức, có người nói khai thác Huyền thạch, còn có thể mệt chết người.

Bốn người trò chuyện trời nam đất bắc, Đỗ Thiếu Phủ ở trong ngược lại nghe nhiều, nói ít, trong tay thưởng thức huy hiệu và thẻ tích điểm của Thiên Vũ học viện vừa được Kim Ngạn Binh đưa cho.

- Huy hiệu... Tửu Quỷ lão cha trước đây cũng có sao?

Do dự một lát, Đỗ Thiếu Phủ lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cây chủy thủ, sau đó ở trên ngón trỏ cắt một đường nhỏ, nhỏ giọt máu màu vàng nhạt ở trên huy hiệu, nhất thời huy hiệu trên một tia sáng chói mắt lan tràn ra, sau đó lại trong nháy mắt yên lặng xuống.

- Có chút huyền ảo, lúc nào có thời gian rảnh rỗi phải nghiên cứu một chút.

Sau khi máu tươi nhỏ vào huy hiệu, Đỗ Thiếu Phủ cũng nhất thời cảm giác được, mình vô hình trung có thể liên lạc cùng huy hiệu một chút, nếu như khoảng cách gần, mình lại có thể cảm giác được huy hiệu tồn tại.

Mà giờ phút này, Đỗ Thiếu Phủ còn có thể thông qua huy hiệu cảm giác được bên cạnh ba luồng khí tức trên thân của ba người Ngô Thanh Phong, Trương Vĩ, Tôn Trí giống như có liên kết với huy hiệu của mình.

- Lão tam, huy hiệu này thật ra có không ít tác dụng kỳ diệu, ví dụ như có thể cảm giác được khí tức của bạn đồng hành, chỉ cần là học sinh của Thiên Vũ học viện, ở trong phạm vi nhất định đều có thể cảm giác được lẫn nhau.

Tôn Trí nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ nhỏ máu tươi lên huy hiệu, sau đó nhắc nhở Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thẻ tích điểm của ngươi cũng phải lập tức lấy máu nhận chủ, thẻ tích điểm này rất quan trọng, tất cả học sinh của Thiên Vũ học viện, chẳng phân biệt là học sinh ghi danh hay học sinh chính thức đều sẽ có.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, cũng có thêm nhiều hứng thú lại nhỏ một giọt máu lên thẻ tích điểm này.

- Xuy!

Theo máu tươi nhỏ xuống, thẻ tích điểm nhất thời có phù văn tràn ngập ra, ánh sáng chói mắt, sau đó phía trên chính là liên tiếp xuất hiện các chữ số.

- Chúng ta là học sinh ghi danh, trong thẻ tích phân này chỉ có mười điểm, không giống như là học sinh chính thức bọn họ, ngay từ lúc đầu trong thẻ lại có một trăm điểm, ôi...

Nhìn chữ số trên thẻ tích điểm của Đỗ Thiếu Phủ, Trương Vĩ khe khẽ thở dài.

- Không có cách nào, học sinh ghi danh chúng ta tất nhiên là không có cách nào so sánh được với những học sinh chính thức đó, nếu chúng ta có thể có cơ hội trở thành học sinh chính thức, cũng sẽ giống như bọn họ.

Ngô Thanh Phong nói, nhắc tới học sinh chính thức, trong mắt hắn tràn ngập sự khát khao.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, có chút nghi ngờ nhìn ba người hỏi:

- Những điểm này có tác dụng gì?

Nghe được nói của Đỗ Thiếu Phủ, Tôn Trí nhất thời nghi ngờ nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói:

- Điểm ở Thiên Vũ học viện chính là có tác dụng to lớn, không có điểm, ở bên trong Thiên Vũ học viện có thể nói là nửa bước khó đi.

- Lão tam, ta nói cho ngươi biết, điểm ở bên trong học viện có thể đổi lấy tất cả các vật tu luyện như đan dược, công pháp, võ kỹ, trận pháp, linh khí, các loại linh dược đồng giá, ngay cả ăn cái gì cũng cần tới điểm. Ở bên trong học viện, Huyền tệ chính là không có tác dùng, tất cả đều dựa vào điểm.

Trương Vĩ nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, một hơi thở nói:

- Chúng ta làm học sinh ghi danh, lần đầu tiên khi thẻ tích điểm mở ra, sẽ có mười điểm. Sau đó mỗi một tháng cơ bản đều có năm điểm. Nhưng học sinh chính thức so với chúng ta lại cao hơn gấp mười lần, hơn nữa học sinh chính thức căn cứ vào tu vi của bản thân, mỗi một tháng điểm cơ bản còn có thể khác nhau, tu vi càng cao, điểm lại càng cao.

- Thì ra là thế.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, vừa nói lại hiểu. Điểm ở bên trong Thiên Vũ học viện lại có công dụng chẳng khác nào huyền tệ bên ngoài, có thể mua được bất kỳ vật gì. Sau đó ánh mắt có phần ngẫm nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn ba người hỏi:

- Không biết mười điểm có thể mua được võ kỹ và đan dược trình độ gì?

- Một bộ võ kỹ trình độ động phẩm Sơ Đăng cảnh, hoặc một viên đan dược trình độ động phẩm Sơ Đăng cảnh.

Ngô Thanh Phong nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Mười điểm hoàn toàn không đủ.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy thì thào nói nhỏ. Dựa theo như lời của Ngô Thanh Phong nói, mười điểm này ở trong Thiên Vũ học viện, vậy chính là hoàn toàn không đủ dùng, khẽ nhíu mày, hỏi:

- Có biện pháp nào kiếm lấy điểm không?

- Đây là đương nhiên là có. Mỗi một học sinh của Thiên Vũ học viện mỗi ngày đều sẽ vì tu luyện để kiếm lấy điểm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️