Ánh mắt của mấy người đại hán và lão nhân xung quanh khẽ động. Sau khi Đỗ Thiếu Phủ vừa nói dứt lời, ánh mắt bọn họ nhìn Đỗ Thiếu Phủ cũng nhất thời thay đổi không ít, đều cảm thấy có một chút bất ngờ.
Ánh mắt mấy người Lữ Giai Tuyết, Triệu Việt, Lương Đông càng trở nên khiếp sợ. Ánh mắt bảy người đều nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ đầy kinh ngạc, bọn họ chưa từng nghĩ người này thậm chí còn dám chống đối lại bậc trưởng lão.
Phải biết rằng trưởng lão của Thiên Vũ học viện, mỗi người nếu đặt ở đế quốc, tuyệt đối có thể khống chế một phủ thành, trở thành tồn tại chư hầu một phương.
Trưởng lão của Thiên Vũ học viện ra ngoài, cho dù là các vương công đại thần của đế quốc cũng phải nghênh đón từ xa. Nhưng thiếu niên trước măt này dường như lại không có ý để vào mắt.
Đám người Triệu Việt tất nhiên còn không biết tính cách của Đỗ Thiếu Phủ. Người khác kính một thước, Đỗ Thiếu Phủ này sẽ kính lại một trượng. Nếu như người khác cố ý gây khó dễ, với tính cách của Đỗ Thiếu Phủ này tuyệt đối sẽ không để vào mắt.
Đừng nói Liêu trưởng lão này là trình độ Vũ Hầu cảnh, nhưng Đỗ Thiếu Phủ sớm đã thấy qua những cường giả như Lôi Đình Yêu Sư, Trấn Bắc Vương, Dược Vương, Liêu trưởng lão cũng bình thường thôi.
Đối với Thiên Vũ học viện, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ tồn tại sự kính trọng và khao khát, nhưng bởi vì Liêu trưởng lão tự nhiên sự kính trọng và khao khát trong lòng hắn không nhịn được mà giảm đi rất nhiều, tính tình cũng có chút không tốt lắm.
- Ngươi vừa nói cái gì?
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, lúc này ánh mắt của Liêu trưởng lão nhất thời nhìn tới trên người Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt hiện lên một chút ý cười, chỉ là nụ cười này khiến cho trong lòng người ta cảm thấy run rẩy.
- Ta nói trước khi đi, ta còn muốn gặp hai người, không biết điều này có thể làm hỏng quy định của Thiên Vũ học viện hay không?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thẳng Liêu trưởng lão, lúc này tính tình của hắn cũng tốt hơn một chút, nếu như người của Hắc Sát Môn có tu vi Vũ Hầu cảnh, Đỗ Thiếu Phủ này tất nhiên phải kiêng kị. Chỉ có điều đây là Thiên Vũ học viện, Đỗ Thiếu Phủ không tin trưởng lão của Thiên Vũ học viện này sẽ làm gì mình.
- Ta hỏi một câu trước.
Liêu trưởng lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc trên khuôn mặt có chút cứng đờ, bên trong ánh mắt ẩn chứa sự bất ngờ, giống như là không ngờ một thiếu niên đứng ở trước mặt hắn lại có thể bình tĩnh như thế. Tuy hắn thu liễm khí tức, nhưng nếu lần này là học viên mới của Thiên Vũ học viện, đứng trước mặt hắn chính là đầu cũng không dám ngẩng lên.
- Nghe cho kỹ, ta nói Thiên Vũ học viện này cũng chỉ có thế, không vào cũng được.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn nhìn thẳng vào Liêu trưởng lão, thân hình cao ngất, ánh mắt chưa từng có ý lùi lại nửa bước. Nếu như trưởng lão của Thiên Vũ học viện đều là như thế này, Đỗ Thiếu Phủ thật sự cảm thấy không muốn vào.
- Tên tiểu tử này không biết từ đâu tới, lá gan cũng thật lớn.
Mấy đại hán và lão nhân xem tướng mặt ở xung quanh đều lộ ra một chút chấn động.
- Hình như người kia đã bỏ lỡ mấy ngày sát hạch của Thiên Vũ học viện, hiện tại còn đang chống đối với trưởng lão.
- Không biết tiểu tử này từ đâu đến. Đây là không muốn sống sao?
- Ngay cả trưởng lão cũng dám chống đối, tiểu tử này đúng là tự tìm đường chết.
…
Lúc này, ba nghìn học viên mới đang đứng chỉnh tề ở cách đó không xa cũng đều thò người ra, ngẩng đầu nhìn phía trước, muốn lại gần hơn một chút để cũng có thể nghe được lời của Đỗ Thiếu Phủ và Liêu trưởng lão nói. Nhất thời có tiếng bàn luận khe khẽ truyền ra.
- Ha ha
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói vậy, khuôn mặt Liêu trưởng lão khẽ co giật, không giận mà cười lại.
Chẳng qua là sau khi tiếng cười ngừng lại, trong mắt Liêu trưởng lão đột ngột xẹt qua một tia sáng lạnh. Hắn nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tiểu tử, ngươi nghe kĩ cho ta, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Phía sau ngươi chính là ba nghìn học viên đã thông qua sát hạch lần này. Chỉ cần người có thể đánh bại một người yếu nhất, ta phá lệ cho ngươi vào Thiên Vũ học viện. Nhưng nếu ngươi thua, ta sẽ trị ngươi tội bất kính với Thiên Vũ học viện, phế bỏ tu vi của ngươi, trục xuất ra khỏi địa giới của Thiên Vũ học viện. Sau này nếu như ngươi tiến vào địa giới Thiên Vũ học viện nửa bước sẽ trực tiếp chém giết!
Phù!
Nghe vậy, toàn bộ mọi người xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh. Bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới Liêu trưởng lão sẽ trừng phạt nặng như vậy. Phế bỏ tu vi, đối với một người luyện võ mà nói không khác gì lấy đi một mạng, thậm chí so với cái chết còn tàn nhẫn hơn.
- Liêu trưởng lão, trừng phạt như vậy cũng có hơi nặng tay. Một tiểu tử không biết qui định, không quản được cái miệng, ta thấy trừng phạt một chút là được rồi.
Đại hán áo ngắn là người nói chuyện đầu tiên đã bước lên phía trước một bước, sau đó nhìn Đỗ Thiên Phủ nói:
- Tiểu tử, nhanh nhận lỗi với Liêu trưởng lão, lần sau không nên không hiểu quy củ như vậy.
- Tiểu huynh đệ nhanh nhận lỗi với Liêu trưởng lão, nhanh đi.
Trương Việt, Lương Đông, Lữ Giai Tuyết cũng lập tức cúi đầu nhỏ giọng ra hiệu Đỗ Thiếu Phủ nhận sai với Liêu trưởng lão, nếu đúng là bị phế tu vi thi đúng là sống không bằng chết.
Đối với bảy người Trương Việt mà nói, Đỗ Thiếu Phủ sợ rằng hơn phân nửa là không có cách nào đánh bại một tên học viên mới xếp hạng cuối cùng. Hơn nữa bảy người họ đều biết trên người Đỗ Thiếu Phủ còn đang bị thương.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn đám bảy người Trương Việt lắc đầu. Hắn thản nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn đại hán áo ngắn. Hắn biết người này có ý định che chở cho mình, nên ánh mắt ôn hòa hơn, mỉm cười nói:
- Vị trưởng lão này, Liêu trưởng lão muốn phế bỏ tu vi của ta, sợ là phải thất vọng rồi. Ta cũng muốn xem học viên mới của Thiên Vũ học viện mạnh như thế nào, lại đáng để Liêu trưởng lão coi trọng như vậy.
- Ôi!
Đại hán áo ngắn nghe vậy, lại một lần nữa ngây người, giống như không nghĩ tới người thiếu niên này không ngờ lại không cảm kích. Hắn than khẽ một tiếng, cuối cùng cũng chỉ là bất đắc dĩ.
- Ha ha, tiểu tử cuồng vọng, sợ là ở nhà quần áo lụa là quen rồi, cho rằng Thiên Vũ học viện là nhà của ngươi sao?
Nhìn thiếu niên áo bào tím này hoàn toàn không có ý để mình vào trong mắt, Liêu trưởng lão dường như tức giận thực sự, nhìn một người thanh niên ở cách đó không xa, nói:
- Xương Minh, ngươi dẫn học viên mới được thông qua cuối cùng tới đây, để cho tiểu tử này biết, học viên mới của Thiên Vũ học viện ta như thế nào?
- Vâng
Người thanh niên kia cũng cúi đầu liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ với vẻ khinh thường, sau đó lại vội vàng đi về phía học viên mới đang đứng chỉnh tề kia. Cũng không bao lâu, hắn dẫn về một thiếu niên mặc trang phục khỏe khoắn, khôi ngô, dáng vẻ khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi.
- Ra mắt các vị trưởng lão.
Thiếu niên kia lúc này tiến lên, ở trước mặt mấy vị trưởng lão, hắn bị khí tức vô hình kia ép cho, có chút không dám ngẩng đầu, chỉ có điều, khi cúi đầu hắn lại hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ.
Trong lúc bàn luận ở phía sau, thiếu niên mặc trang phục gọn gàng này đã biết có chuyện gì xảy ra. Trong lòng hứn nghĩ, lát nữa phải giáo huấn cho tên thiếu niên áo bào tím trước mắt, kẻ không biết sống chết là gì này một trận.
Thứ nhất có thể ở trước mặt các trưởng lão lưu lại ấn tượng, sẽ có lợi ích cực lớn đối với tương lai của mình.
Mặt khác Liêu trưởng lão với thân phận đặc biệt của mình không thể ra tay với tên tiểu tử này. Nhưng nếu hắn thay Liêu trưởng lão trút cơn giận này, sau này nói không chừng Liêu trưởng lão có thể thu nhận hắn làm đồ đệ của mình, như vậy coi như là một mũi tên trúng hai đích.
Liêu trưởng lão cũng không để ý tới thiếu niên mặc trang phục gọn gàng này, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ mang theo chút lạnh lẽo nói:
- Tiểu tử, bắt đầu đi. Nếu như ngươi thắng, ta phá lệ cho ngươi gia nhập Thiên Vũ học viện. Nếu như ngươi bại, vậy ta sẽ trừng phạt ngươi tội bất kính với Thiên Vũ học viện, phế bỏ tu vi của ngươi.
Thiếu niên mặc trang phục gọn gàng kia nghe vậy, có chút tự giác lui về phía sau mấy bước, sau đó nhìn Đỗ Thiên Phủ, quát khẽ:
- Tiểu tử, lên đi.
Đến lúc này, đám bảy người Lương Đông, Trương Việt, Lữ Giai Tuyết chỉ có thể dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc trên mặt bọn họ đều nghiêm trọng. Dù sao bọn họ cũng quen biết một hồi, không đành lòng nhìn Đỗ Thiếu Phủ bị phế bỏ tu vi.
- Tiểu tử kia đúng là không biết trời cao đất rộng, sợ rằng một lúc nữa sẽ bị phế bỏ tu vi trở thành phế nhân.
- Thiếu niên kia ngược lại có phần tuấn lãng, bộ dạng lại rất có dễ nhìn. Nếu như có thể ở lại Thiên Vũ học viện chúng ta, cùng nhau tu hành thì tốt biết bao.
...
Ba nghìn học viên mới đều xôn xao. Phần lớn bọn họ đều dùng ánh mắt xem thường nhìn Đỗ Thiếu Phủ. Tiểu tử kia đối nghịch với trưởng lão, nếu có bị phế cũng đáng đời, không có ai đồng tình. Ngược lại có mấy nữ học viên lại có chút thương tiếc, khẽ lắc đầu.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, không để ý tới tiếng bàn luận của ba nghìn học viên mới phía sau. Đỗ Thiếu Phủ đã sớm thăm dò qua trình độ của những thiếu niên thiếu nữ này. Không ít người vẫn còn là trình độ Tiên Thiên Cảnh mà thôi. Tuy rằng bọn họ đều đã là trình độ Tiên Thiên cảnh viên mãn nhưng cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh.
Còn có một số ít, ngược lại đã đặt chân tới Mạch Động cảnh. Nhưng theo sự thăm dò của Đỗ Thiếu Phủ, một ít học viên mới ở tu vi Mạch Động cảnh cũng là Mạch Động cảnh sơ khai mà thôi.
Loại tu vi trình độ này đối với Đỗ Thiếu Phủ hiện tại mà nói, đương nhiên là sẽ không để trong lòng.
Đương nhiên, Đỗ Thiếu Phủ cũng hiểu rất rõ, lấy tuổi tác của những học viên mới này mà nói, có thể đạt tới trình độ Tiên Thiên cảnh viên mãn cũng đã là cực kỳ khủng khiếp rồi. Hơn nữa, trong đó còn có không ít người là Mạch Động cảnh, thiên phú khiến người ta kinh ngạc không thể nghi ngờ.
Muốn gia nhập Thiên Vũ học viện, quả thật đều là lân phượng trong loài người, không giống người thường.
Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn không để ý tới tiếng bàn luận và chế giễu phía sau. Loại tình huống này ban đầu ở Đỗ gia hắn đã từng gặp qua. Đối với loại tình huống Đỗ Thiếu Phủ này hiểu rõ ràng nhất, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể có lực phản kích và chứng minh.
Hắn chậm rãi nghiêng người đi mấy bước. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của không ít người, Đỗ Thiếu Phủ đến trước người thiếu niên mặc trang phục gọn gàng kia. Hắn khẽ mỉm cười. Trình độ Tiên Thiên cảnh viên mãn. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như động thủ, có phải có chút khi dễ hắn hay không?
- Tiểu tử, ngươi cười cái gì?
Thiếu niên mặc trang phục gọn gàng kia nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ cười, khóe mắt nhất thời khẽ giật, nghi ngờ hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn mang theo ý cười, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi tu vi quá thấp, nếu như ta ra tay với ngươi trước, cũng quá khi dễ ngươi, cho nên vẫn là ngươi ra tay trước đi.
Thiếu niên kia nhất thời giận dữ. Trong gia tộc, hắn vốn là thiên chi kiêu tử, danh tiếng chấn động toàn thành. Ngày hôm nay hắn lại thông qua sát hạch của Thiên Vũ học viện, từ nay về sau trở thành một thành viên của Thiên Vũ học viện, trong lòng hắn tất nhiên là có chút cao ngạo. Không ngờ lúc này hắn lại bị một thiếu niên tuổi tác không khác biệt lắm xem thường, hắn làm sao có thể không giận được.
- Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng!
Tiếng quát truyền xuống, người thiếu niên kia đột nhiên giẫm một chân xuống nền đất, huyền khí xung quanh điên cuồng phun ra, hắn lập tức lại xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ.