Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 190: Bị thiên vũ học viện cự tuyệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Biết mình bây giờ ngay cả thời gian báo danh của Thiên Vũ học viện đều bỏ lỡ, nhưng trong lòng Đỗ Thiếu Phủ đã quyết định, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải gia nhập Thiên Vũ học viện.

Nhìn thấy biểu tình giật mình của Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt của Lữ Giai Tuyết dâng lên chút ý cười, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Vũ học viện đều sẽ có chút chấn động kinh ngạc, nhưng bên trong hoàn toàn không phải đến chơi, các loại cạnh tranh và rèn luyện, đều không phải là điều người bình thường có thể chịu đựng được.

- Cường giả cũng không phải người bình thường bước một bước là có thể đạt được.

Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ.

Ánh mắt Lữ Giai Tuyết nhìn Đỗ Thiếu Phủ có chút bất ngờ, khẽ nói:

- Chờ khi vào bên trong học viện, biểu tỷ của ngươi là học sinh trên võ bảng, đặc biệt được các đạo sư, trưởng lão coi trọng. Có thể sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi gia nhập học viện.

Lát sau, ở hai ngọn núi sừng sững bên trong dãy núi liên miên có hình dáng giống như thương long ngẩng đầu, hai bên bị nước bao quanh, bề rộng ở giữa có chừng mười mấy trượng, đại đạo nối thẳng vào dãy núi bên trong.

Trên ngọn núi phía bên trái có một khối bằng phẳng trên vách đá, viết bốn chữ lớn 'Thiên Vũ học viện' rồng bay phượng múa mang phong cách cổ xưa. Mỗi một chữ lớn đều có đường kính mười trượng, từ phía xa đã có thể nhìn thấy.

Khi Đỗ Thiếu Phủ và Lương Đông, Trương Việt, Lữ Giai Tuyết chờ bảy người cùng rơi xuống quảng trường rộng lớn ở bên ngoài hai ngọn núi, đôi mắt cũng run rẩy theo. Đối mặt với hai ngọn núi cao vút, giống như có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào, phóng tầm mắt nhìn lại, Thiên Vũ học viện so với trong tưởng tượng còn hùng vĩ hơn nhiều.

Từ miệng hai ngọn núi nhìn sang, khắp nơi lộ ra một phong cách cổ xưa mang khí tức thần thánh. Nền đá xanh, phong cách đình viện cổ xưa, cây đại thụ già nua, loại khí tức này không trải qua nghìn năm lắng đọng, chắc chắn sẽ không có phong cách cổ xưa tang thương như vậy.

- Đây là Thiên Vũ học viện sao!

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ, khom lưng nhặt một khối đá vụn trên mặt đất lên. Nhìn vào Thiên Vũ học viện trước mắt hiểu rõ vì sao vô số cường giả từ nơi này đi ra, có thể phong hầu bái vương, ánh sáng chiếu rọi một phương.

Nhắc tới những cường giả phong hầu, bái vương, mọi người lại sẽ nghĩ tới những cường giả kia đều từ Thiên Vũ học viện đi ra. Chính là mặt đất mang phong cách cổ xưa trước mắt này đã sản sinh ra rất nhiều cường giả.

Nhìn vào Thiên Vũ học viện trước mắt, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ lúc này dâng lên một tia khí tức khác thường, có chút ngưỡng mộ, kính trọng, hướng tới, cũng có một chút tâm tình phức tạp. Phụ thân đã từng từ nơi này đi ra, ở đây có vết tích phụ thân đã từng sinh hoạt, mà giờ phút này, mình cũng đang ở đây.

- Đây là thánh địa của tất cả tu võ giả khắp Thạch Lân đế quốc, ngay cả trong không ít đế quốc xung quanh, cũng có người tu luyện đến gia nhập Thiên Vũ học viện, cảm giác như thế nào?

Người thanh niên mập mạp Trương Việt hỏi Đỗ Thiếu Phủ.

- Chuông linh khí thiên địa, tập trung vô số khí tức cường giả, không hổ danh là thánh địa tu võ.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói.

Phần phật phần phật …

Đột nhiên, giữa không trung truyền đến tiếng rít, mọi người ngẩng đầu nhìn thấy phía trước ở giữa không trung mảng lớn yêu thú vỗ cánh bay đến, khí tức giữa không trung bùng nổ khiến cuồng phong gào thét. Trên lưng yêu thú bay có chi chít bóng dáng thiếu nam thiếu nữ che khuất bầu trời, mỗi một ánh mắt đều hướng về dưới thân dãy núi.

Nhìn yêu thú bay giữa không trung, con mắt của hoàng san thanh niên khẽ động, nói:

- Học viên mới đạt tiêu chuẩn sát hạch đã trở về, học sinh bị loại chắc hẳn đều trực tiếp lui ra từ bên kia phù giới.

- Hi hi, học viên mới tới rồi, có điểm để cướp rồi, những tay mơ này chuẩn bị nếm mùi đau khổ rồi.

Trương Việt cười hì hì, sau đó vỗ vai Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Tiểu đệ, đáng tiếc ngươi không báo danh, nếu như ngươi trở thành học viên mới, có ta che chở, khẳng định không ai dám cướp điểm của ngươi.

- Đừng không biết xấu hổ, lấy thực lực của ngươi, những người trên võ bảng đó vừa ra tay, ngươi ngay cả tư cách chống lại đều không có.

Lữ Giai Tuyết liếc mắt nhìn Trương Việt, công kích không chút khách khí.

- Hi hi.

Trương Việt ngượng ngùng cười, nói:

- Những người trên võ bảng đó cũng không lấy ta ra để luyện tay. Ta tuy rằng không đối phó được, chỉ có điều biểu tỷ của biểu đệ là Âu Dương học tỷ cũng là người trên võ bảng, những người đó tự nhiên phải cấp chút mặt mũi.

Phần phật phần phật …

Khi Trương Việt vừa dứt lời, yêu thú bay giang cánh che khuất bầu trời cũng lập tức xoay tròn giữa không trung, sau đó từ từ hạ xuống quảng trường, cũng không trực tiếp bay vào trong Thiên Vũ học viện.

Vèo vèo!

Mỗi thiếu nam thiếu nữ đều không tầm thường từ trên yêu thú bay nhảy xuống, thân thể cao ngất, con mắt cao ngạo, lộ ra sự không tầm thường.

- Tiểu đệ, ngươi thấy những người trên lưng con Vũ Phong Điểu Yêu trước mặt kia không, những người đó chính là những đạo sư và trưởng lão sẽ tiếp quản học viên mới lần này. Ở trong học viên cũ những người có thành tích ưu tú, sau này có thể trở thành đạo sư, sau đó là trưởng lão học viện.

Lương Đông nói với Đỗ Thiếu Phủ, dường như đối với những đạo sư đó có chút hướng tới.

Đỗ Thiếu Phủ theo ánh mắt của Lương Đông nhìn về con yêu thú đầu tiên, phía trên có không ít thanh niên nam nữ khoảng hai bốn, hai lăm tuổi nhảy xuống, sau đó tổ chức những học sinh mới đứng chỉnh tề. Còn có mấy người đại hán và lão nhân đang đứng ở một bên nhìn.

Đỗ Thiếu Phủ theo dõi những người thanh niên hai bốn, hai lăm tuổi từ phía xa. Họ đều có tu vi Mạch Linh cảnh, thấp nhất là ngoài Mạch Linh Huyền Diệu cảnh, mấy người còn lại đều là tu vi Mạch Linh cảnh viên mãn.

Khi ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ rơi vào trên mấy người đại hán và lão nhân, hơi dao động nhưng không để lại dấu vết.

- Chắc là Võ Hầu cảnh. Không hổ danh là Thiên Vũ học viện.

Từ phía xa cảm nhận khí tức trên mấy người đại hán và lão nhân đã cố tình thu liễm rất khó. Nhưng Đỗ Thiếu Phủ dễ dàng nhận ra, mấy người này tu vi tuyệt đối đều ở Vũ Hầu cảnh.

- Lương Đông học trưởng, ngươi nói những đạo sư đó chính là trưởng lão và đạo sư sẽ chịu trách nhiệm về học viên mới của học viện lần này sao?

Đỗ Thiếu Phủ chân mày thoáng động, sau đó đột nhiên quay sang Lương Đông hỏi:

- Có phải chính bọn họ có quyền sát hạch học sinh mới?

- Đương nhiên rồi.

Lương Đông gật đầu trả lời.

- Cảm ơn Lương Đông học trưởng.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, thân thể đứng thẳng, cất bước đi về phía mấy người đại hán và lão nhân.

- Hắn muốn làm gì?

Sắc mặt Trương Việt, Lương Đông, Lữ Giai Tuyết đang chờ người nhìn thấy hành động của Đỗ Thiếu Phủ đều biến hóa.

- Chúng ta mau qua đấy, lỡ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không chừng chúng ta sẽ bị xử phạt.

Bảy người nghe Lương Đông nói đều gật đầu, lập tức cất bước đuổi theo.

Đỗ Thiếu Phủ sải bước chân đi về phía mấy người đại hán và lão nhân, sau mười bước, vẫn chưa đi đến bên người bọn họ. Ánh mắt của mấy người đại hán và lão nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đều lộ ra một chút nghi hoặc.

- Ra mắt các vị lão nhân học viện.

Đỗ Thiếu Phủ tiến lên, hơi cúi người hành lễ, đối mặt với mấy người này, khí tức trong lúc mơ hồ lan tràn bỗng nhiên khiến hắn cảm giác được áp lực.

Ánh mắt đại hán trước mặt mặc một bộ bó sát người có áo đuôi ngắn, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Ngươi giống như không phải học viên mới thông qua sát hạch, chẳng lẽ là người bị loại sao, sao lại ở đây?

- Thưa trưởng lão, ta là Đỗ Thiếu Phủ, vốn báo danh tiến vào Thiên Vũ học viện, nhưng lại bỏ lỡ thời gian.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

Nghe vậy, đại hãn áo ngắn bên cạnh một lão nhân dáng vẻ khoảng năm mươi nhìn Đỗ Thiếu Phủ, vẫy vẫy tay, có chút không hòa ái nói:

- Ngay cả thời gian báo danh của Thiên Vũ học viện đều có thể bỏ lỡ, vậy cũng không cần tới Thiên Vũ học viện, trở về đi.

- Trưởng lão, ta có chuyện mới bỏ lỡ, cũng không phải cố ý, không biết có thể làm trường hợp ngoại lệ một lần hay không.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn vào lão nhân năm mươi tuổi, đối với lão nhân có giọng nói không hòa ái, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cố đè xuống.

- Thiên Vũ học viện ba năm chiêu sinh một lần, mỗi lần người ghi danh lên đến mười vạn, học viện chỉ tuyển nhận ba nghìn. Thời gian còn lại, cho dù là con nối dõi của hoàng thân quốc thích hay vương công đại thần, cũng tuyệt đối sẽ không có ngoại lệ, hơn nữa ngươi là tự mình bỏ lỡ, trở về đi, Thiên Vũ học viện sẽ không cần loại học sinh như ngươi.

Lão nhân năm mươi tuổi vẫy tay, sắc mặt thoạt nhìn đã có chút không vui.

Nghe vậy, thân thể Đỗ Thiếu Phủ đứng thẳng, nhìn lão nhân năm mươi tuổi, nói:

- Trưởng lão, thật sự không thể mở ngoại lệ cho ta một cơ hội sao?

- Tiểu tử này thật phiền phức, là ai đưa hắn đến cửa học viện.

Nghe lời nói của Đỗ Thiếu Phủ, lão nhân năm mươi tuổi giống như là không còn để ý đến ý tứ của Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh. Nhất định có người mang hắn đến, cửa học viện không phải ai cũng có thể tới. Nếu không phải có người dẫn dắt, căn bản không có cách nào thuận lợi đến cửa học viện.

- Ra mắt Liêu trưởng lão, ra mắt các vị trưởng lão.

Đúng lúc này, Lương Đông, Trương Việt, Lữ Giai Tuyết cùng bảy người đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy thần sắc trưởng lão năm mươi tuổi đã trở nên không vui, sắc mặt đều đại biến.

- Hắn là do các ngươi dẫn đến?

Nhìn thấy nhóm Lương Đông, ánh mắt của lão nhân năm mươi tuổi chìm xuống, thần sắc càng thêm khó coi.

- Thưa Liêu trưởng lão, người này chính là biểu đệ của Âu Dương Sảng học tỷ trên võ bảng, tới đây báo danh tiến vào Thiên Vũ học viện chúng ta, bởi vì lưu lại bên trong rừng rậm hắc ám, lại cầm trong tay huy hiệu của Âu Dương học tỷ, ở phía trước vừa vặn gặp được chúng ta, cho nên chúng ta liền đem người mang về.

Lương Đông lập tức trả lời, cố ý tăng thêm tên Âu Dương Sảng, xem như là âm thầm hỗ trợ Đỗ Thiếu Phủ.

Nhưng khi Lương Đông vừa dứt lời, sắc mặt Lữ Giai Tuyết chợt biến đổi, đối Lương Đông nháy mắt cũng không kịp.

- Không được!

Lương Đông lúc này cũng đột nhiên nhớ tới sự không thích hợp. Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, hắn vốn muốn giúp một tay, lại là không nghĩ tới càng giúp càng loạn. Lần trước Âu Dương học tỷ có thể tiến vào võ bảng, chính là đánh bại học sinh của Liêu trưởng lão.

- Hừ!

Lão nhân năm mươi tuổi nghe vậy, bên trong cổ họng lập tức cất tiếng hừ lạnh, nói:

- Là võ bảng học sinh thì sao. Lẽ nào Thiên Vũ học viện là tửu quán khách sạn, người nào cũng có thể đến Thiên Vũ học viện sao. Xem ra ta cần phải sửa lại một chút phong thanh ở Thiên Vũ học viện.

Mấy đại hán và lão nhân bên cạnh vốn còn muốn nói chuyện, lúc này thấy thần sắc Liêu trưởng lão, đều không dám nói gì nữa.

Vù!

Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi, ánh mắt không còn sự kính trọng, nhìn vào Liêu trưởng lão, nói:

- Nếu vậy, ta nên đi thôi, Thiên Vũ học viện này chẳng qua cũng chỉ như vậy, không tiến vào cũng tốt. Nhưng trước khi đi, ta còn muốn thấy hai người, không biết này có coi là phá hoại cái gọi là quy định của Thiên Vũ học viện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️