Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày suy nghĩ, sau đó trong tay xuất hiện một huy hiệu của Thiên Vũ học viện. Do trước đây lúc chia tay với Âu Dương Sảng, Âu Dương Sảng từ trên lưng Vương Lân Yêu Hổ ném xuống.
- Các vị, có người nói cầm huy hiệu này có thể tìm đến các trưởng bối của Thiên Vũ học viện nhờ trợ giúp, không biết có đúng không?
Đỗ Thiếu Phủ đưa huy hiệu đến trước mặt người thanh niên áo xám dẫn đầu, nói.
Thanh niên áo xám tiếp nhận huy hiệu, sau đó bảy người cùng nhìn vào huy hiệu, ánh mắt nhìn nhau thoáng động. Nữ tử thanh lệ ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:
- Ngươi cầm đúng là huy hiệu của Thiên Vũ học viện, không biết là ai đưa cho ngươi. Nếu như tình hình là thật, chúng ta chắc chắn sẽ dẫn ngươi đi Thiên Vũ học viện.
- Người đưa ta huy hiệu là Âu Dương Sảng, không biết các vị có quen biết.
Đỗ Thiếu Phủ nói với bảy người.
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, ánh mắt của bảy người đồng thời có chút biến hóa, đặc biệt là thanh niên áo xám, thanh niên mập và hoàng sam thanh niên. Sau khi sắc mặt sáu người thanh niên trải qua nhiều lần biến hóa, thanh niên áo xám lập tức hỏi Đỗ Thiếu Phủ:
- Ngươi và Âu Dương học tỷ có quan hệ gì?
- Điều này…
Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu chân mày, cuối cùng đành phải nói:
- Nàng là tỷ của ta.
Nghe vậy, chẳng biết vì sao, sắc mặt của sáu nam thanh niên chợt trở nên tốt hơn nhiều, thậm chí ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ cũng hiền hòa hơn.
Ánh mắt của người thanh niên mập mạp chuyển động, dường như có nghi ngờ, nói nhỏ:
- Ngươi thực sự là sư đệ của Âu Dương học tỷ, ngươi tên là gì?
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nói:
- Ta tên Đỗ Thiếu Phủ, là biểu đệ của nàng. Khi chúng ta gặp nhau ở trong rừng rậm hắc ám đã gặp phải phiền phức, cho nên mới tách ra.
Nói là biểu đệ, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút ngượng ngùng. Tuy hắn quả thật có tỷ tỷ ở bên trong Thiên Vũ học viện, nhưng huy hiệu này lại là của Âu Dương Sảng đưa cho.
- Hóa ra là biểu đệ của Âu Dương học tỷ. Ngươi sao không nói sớm ra! Yên tâm, ở đây đã không còn nguy hiểm, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi Thiên Vũ học viện tìm Âu Dương học tỷ.
Nghe vậy, người mập mạp liền vỗ ngực, bảo đảm nói.
- Vậy đa tạ.
Đỗ Thiếu Phủ có chút bất ngờ, không ngờ tên của người mà toàn bộ nam nhân của Thiên Vũ học viện đều muốn lấy làm vợ khi sử dụng lại mang đến hiệu quả tốt như vậy.
- Sát hạch rèn luyện của học viên mới đã kết thúc. Dù sao chúng ta cũng phải quay về học viện, ngươi đi cùng chúng ta vậy.
Nữ tử thanh lệ nói với Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
- Chúng ta quay về học viện trước.
Người thanh niên áo xám gật đầu, sau đó miệng hướng lên không trung huýt sáo một tiếng bén nhọn.
Phần phật …
Theo tiếng huýt gió truyền ra, khí lưu trên không trung gào thét, một con yêu thú vô cùng to lớn vỗ cánh đến, ép tán cây chập chùng liên tục, một con yêu thú bay cực kì lớn giang đôi cánh, tính toán hạ xuống từ khe hở, vỗ cánh xuống khiến rừng rậm nổi cuồng phong gào thét.
- Phong Vũ Điểu Yêu tu vi Mạch Động Sơ Đăng cảnh.
Lông toàn thân yêu thú có màu xanh trắng, khí tức không kém, vẫn ở tu vi Mạch Động cảnh, khiến Đỗ Thiếu Phủ có chút ngạc nhiên.
Đỗ Thiếu Phủ lập tức theo bảy người nhảy lên Phong Vũ Điểu Yêu, thoát khỏi rừng rậm bay lên trời, bắt đầu đi tới Thiên Vũ học viện.
Trời trong xanh, như được dòng nước trong suốt ôn hòa gột rửa, làm sạch. Trời cao xanh vạn dặm, chỉ có vài đám mây thi thoảng trôi qua.
Phần phật phần phật.
Bỗng dưng, trên không trung truyền ra mảng lớn âm thanh rít gào, giống như bị một cơn lốc lớn đột kích, chấn động bầu trời, không gian kịch liệt run rẩy.
Sau đó phía xa bầu trời, xuất hiện mảng lớn yêu thú bay lượn, phải hơn trăm con, phần lớn đều là Phong Vũ Điểu Yêu. Trên lưng mỗi con Phong Vũ Điểu Yêu đều có không ít bóng dáng thiếu nam, thiếu nữ.
Trên một ngọn núi phía xa, mây mù lượn quanh, núi cao ẩn trong mây.
Mấy lão nhân và đại hán đang đứng ở đây, góc áo khẽ tung bay. Tuy rằng bọn họ đã thu lại hơi thở, nhưng đều nhìn ra được bọn họ có khí chất bất phàm.
- Trong số học viên mới lần này, có không ít hạt giống tốt. Mấy người có thiên phú khó gặp, so với bình quân mà nói, dường như thiên phú thực lực so với học viên hơn ba năm còn mạnh hơn một chút.
Một lão nhân mặc trường bào, nhìn dáng vẻ khoảng sáu mươi tuổi, khuôn mặt lại cực kỳ hồng nhuận, thân hình nhìn cũng có lực, nhìn mọi người ở trên ngọn núi nói:
- Lần này trong sát hạch rèn luyện, thiên phú của năm mươi học viên mới đều không tệ. Trong đó có chín người là tu võ giả, xem ra lần này võ viện chúng ta lại có thể tiếp nhận không ít đệ tử tiềm năng. Nhưng trong năm mươi người có thể tiến vào sát hạch lần này dường như không có nhiều Linh Phù Sư. Lần này phù viện có thể tiến cử dòng máu mới xem ra cũng không nhiều.
Nghe vậy, một người phụ nữ mặc váy dài khoảng năm mươi tuổi lập tức trừng mắt nhìn lão nhân sáu mươi tuổi mặc trường bào, không vui nói:
- Hà Hổ, ngươi có ý gì, phù viện chúng ta từ trước đến nay đệ tử không nhiều. Ngươi nghĩ Linh Phù Sư chúng ta cùng tu võ giả các ngươi giống nhau, khắp nơi đều có sao.
- Tôn trưởng lão ý nói, Linh Phù Sư rất ít ỏi, cho nên trong số một trăm người trên võ bảng, học sinh phù viện tổng cộng chỉ có hai người.
Lão nhân mặc trường bào bị kêu là Hà Hổ mỉm cười, nhưng lời nói lại cực kỳ tổn thương người.
- Ngươi …
Phu nhân mặc váy dài được gọi là Tôn trưởng lão nghe vậy, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, nhưng lại không tìm được lí lẽ để phản bác. Quả thực trong một trăm người xếp hạng trên võ bảng, phù viện chỉ có hai người.
- Võ bảng là xếp hạng chiến lực, Linh Phù Sư đương nhiên khó chiếm được ưu thế. Vì vậy Tôn trưởng lão cũng không cần để ý, chí ít Linh Phù Sư chế luyện đan dược, chế luyện linh khí, tu võ giả chúng ta chính là không thể chế luyện được.
Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Tôn trưởng lão, lão nhân mặc trường bào lại có lực mỉm cười nói:
- Ý của ta không phải Linh Phù Sư không quan trọng, mà phù viện của chúng ta càng lúc càng kém xưa, tiếp tục như vậy, e rằng trên võ bảng sau này đều không nhìn thấy được học sinh của phù viện.
- Hừ!
Bên trong cổ họng của Tôn trưởng lão nặng nề hừ một tiếng, nhưng cũng không thể nói gì, học sinh của phù viện trên võ bảng, thật sự chỉ có hai người.
- Ha ha …
Nhìn thấy Tôn trưởng lão chịu thiệt, Hà Hổ cười to. Là một trong những trưởng lão của võ viện, học sinh của võ viện có thể áp chế học sinh của phù viện, hắn đương nhiên cao hứng. Sau đó Hà Hổ nhìn mọi người xung quanh, nói:
- Sao lần này không thấy viện trưởng Gia Cát Phó đến. Sát hạch học viên mới, giúp quan sát thiên phú của học viên. Theo truyền thừa của Thiên Vũ học viện, người chịu trách nhiệm của các viện đều phải đến đây. Viện trưởng Gia Cát Phó chịu trách nhiệm khí viện, sao lần này không tới.
- Khí viện mấy chục năm nay đều không có người tiến vào võ bảng. Trước đây trên võ bảng còn có hai học sinh ở trận viện, dược viện, nhưng gần đây đã bị đá xuống. Nhưng học sinh của khí viện gần mấy chục năm nay không ai tiến vào võ bảng.
Một phụ nhân khác mặc trang phục màu tím đứng trên lưng yêu thú bay nói.
- Chuyện của Gia Cát Phó viện trưởng chúng ta vẫn không nên nói quá nhiều. Qua nhiều năm như vậy, chắc hẳn bản thân hắn cũng không dễ chịu. Nếu không phải vì chuyện kia xảy ra, khí viện cũng sẽ không đến mức không gượng dậy nổi, Gia Cát Phó viện trưởng cũng sẽ không bị tổn thương nặng nề đến vậy.
Tôn trưởng lão mặc váy dài nói.
- Ai …
Mọi người nghe vậy, đều khẽ than, sau đó không nói nữa. Một lát sau, đều tự rời đi. ...
Trên lưng Phong Vũ Điểu Yêu, Đỗ Thiếu Phủ và mọi người ngồi xếp bằng. Nhờ trò chuyện, hắn biết được cả bảy người và Âu Dương Sảng là học sinh cùng lúc. Âu Dương Sảng còn có tên trên võ bảng, ở trong toàn bộ Thiên Vũ học viện, có thể nói không ai không biết không ai không hiểu, bởi vậy đều quen biết Âu Dương Sảng.
Võ bảng là một bảng xếp hạng ở trong Thiên Vũ học viện. Nó đại biểu cho thực lực của các đệ tử ở trong Thiên Vũ học viện.
Một trăm xếp hạng trên Võ bảng, bất kỳ học sinh nào tiến vào, đều là tồn tại minh chứng thực lực tuyệt đối cường hãn.
Dọc đường đi, Đỗ Thiếu Phủ hỏi bảy người có nghe được tin tức Âu Dương Sảng quay về Thiên Vũ học viện hay không? Nhưng bảy người đều lắc đầu biểu thị không biết, gần đây học viên mới của Thiên Vũ học viện sát hạch rèn luyện, không ít học viên cũ đều ra đội tuần tra làm hộ pháp, bọn họ vừa vặn đều ở hàng này, bởi vậy đã nhiều ngày chưa trở về học viện.
Không có tin tức của Âu Dương Sảng, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ có chút lo lắng. Nhưng hắn không thể làm gì ngoài việc chờ đến Thiên Vũ học viện rồi tiếp tục nghe ngóng.
- Tiểu đệ, ngươi đã bỏ lỡ ngày báo danh để tiến vào Thiên Vũ học viện. Chúng ta bây giờ chỉ có thể trước tiên quay về học viện, sau đó lại nghĩ biện pháp.
Người thanh niên mập mạp nói với Đỗ Thiếu Phủ, đối xử với Đỗ Thiếu Phủ cực kì nhiệt tình.
- Cảm ơn Trương Việt học trưởng.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ gật đầu, ở trên đường nói chuyện với nhau, biết được người này là Trương Việt, còn người thanh niên áo xám dẫn đầu tổ tên Bình Lương Đông.
Nữ tử thanh lệ tên Lữ Giai Tuyết, trước đây khi Âu Dương Sảng chưa tiến vào võ bảng, vẫn luôn ở cùng ký túc xá với Âu Dương Sảng. Bởi vậy nghe nói Đỗ Thiếu Phủ là biểu đệ của Âu Dương Sảng, cũng đặc biệt nhiệt tình.
- Chúng ta đến rồi, trước mặt chính là khu vực của Thiên Vũ học viện.
Bỗng nhiên, Lương Đông nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, trong mi mắt xuất hiện dãy núi nguy nga ở đằng xa. Lúc này đã xế trưa. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, trên dãy núi liên miên, phủ thêm ánh sáng màu vàng, đặc biệt hùng vĩ tráng lệ.
Trong dãy núi, có những ngọn núi sừng sững, vách núi chót vót, sông chảy dâng trào, cây cối sum xuê, che giấu không ít kiến trúc, liên miên không ngừng, chi chít, đồ sộ.
Lúc này ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng rọi xuống, chiếu vào núi non trùng điệp, từ trên vô số kiến trúc phản xạ ra ánh sáng màu bạc, khiến người hoa mắt.
Khoảng cách dần được kéo gần, phía trước dãy núi giống như màn sân khấu được vén lên, một mảnh thành thị bát ngát trong núi dần xuất hiện trong tầm mắt của Đỗ Thiếu Phủ, mang phong cách cổ xưa âm u, lại nhuốm chút tang thương.
- Đây chính là Thiên Vũ học viện trong truyền thuyết sao?
Đỗ Thiếu Phủ từ trên lưng Phong Vũ Điểu Yêu nhìn xuống phía dưới, trong dãy núi có sông lớn dâng trào. Dọc theo hai bờ sông tất cả núi sâu đều mang màu xanh, từng ngọn núi đột ngột từ mặt đất nhô lên, không liên kết với nhau, đỉnh núi lộ ra, với hình thù kỳ quái lởm chởm.
Chỗ này chính là cái nôi của cường giả, đã từng gây ra vô số chấn động, kinh ngạc đế quốc cường giả. Dù ở hiện tại, vẫn có vô số cường giả từ đây đi ra, mỗi người ở ngoài đều phong hầu, bái vương, uy chấn một phương!
Nhìn phía dưới khoảng không, một mảnh đất mang phong cách cổ xưa, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút mong đợi. Dù sao hắn vẫn là người trẻ tuổi, lúc này máu trong người không nhịn được mà dâng trào. Hắn muốn mình ở lại trong cái nôi của cường giả này ngây ngô một đoạn thời gian.