Trong đêm tối, bóng dáng Đỗ Thiếu Phủ giống như quỷ mị xuyên qua rừng rậm, trên người có khí tức Kim Sí Đại Bằng Điểu mờ nhạt khuếch tán ra, khiến cho hung cầm mãnh thú ở sâu trong rừng rậm từ phía xa đã nằm rạp không dám tới gần.
Từ trong sơn động đi ra, Đỗ Thiếu Phủ một đường trốn tránh, lo lắng Hắc Sát môn và các thế lực lớn tìm kiếm, còn có Dược vương và nguy hiểm không rõ, hắn không thể không cẩn thận từng li từng tí.
Tuy rằng thương thế trên người vẫn chưa khỏi hẳn, Đỗ Thiếu Phủ cũng không dám lưu lại lâu, mục tiêu cũng là Thiên Vũ học viện, ít nhất nếu đến được Thiên Vũ học viện, chắc hẳn là sẽ tạm thời an toàn.
Không nghĩ tới trong đoạn đường này trong khi hắn bị người đuổi giết, ngược lại cuối cùng cũng gần tới Thiên Vũ học viện.
Lúc này nhận được tin tức sát hạch học viên mới của Thiên Vũ học viện, Thiên Vũ học viện ba năm mới tuyển nhận học viên mới một lần, Đỗ Thiếu Phủ không thể không tăng nhanh tốc độ chạy tới, dù sao mình cũng đang muốn đến Thiên Vũ học viện tìm kiếm Đái Tinh Ngữ và Âu Dương Sảng, mặt khác mình cũng muốn gia nhập Thiên Vũ học viện.
Về phần hiện tại học viên mới của Thiên Vũ học viện đang sát hạch, mình còn chưa báo danh, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể dự định chờ sau khi đến đó lại nghĩ biện pháp.
Sáng sớm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, trời tờ mờ sáng, đêm tối chuẩn bị biến mất, trong ánh sáng buổi bình minh, không khí có phần lành lạnh, trên dãy núi dâng lên một mảng sương mù mềm nhẹ, dãy núi được vẽ lên một tầng màu trắng sữa ôn hòa, nhìn có phần mông lung mê ảo.
Bên trong rừng rậm, bảy bóng người đang đi từ từ.
Bảy người đều xấp xỉ trên dưới hai mươi tuổi. Bọn họ gồm sáu nam một nữ, nam đều có khí chất không tầm thường, hai mắt có thần.
Nữ đều có khuôn mặt thanh lệ, mặc váy ôm sát người, có vẻ sạch sẽ lưu loát, mái tóc buộc thành đuôi ngựa ở phía sau đầu, lộ ra khí tức thanh xuân.
- Sát hạch của học viên mới chắc hẳn đã đến lúc kết thúc hoàn toàn, ngày hôm nay chúng ta cũng có thể trở lại chứ?
Trong bảy người, một người thanh niên có hình dáng có chút mập mạp đi ở cuối cùng, thỉnh thoảng chạy hai bước đuổi theo phía trước, ồn ào nói:
- Các ngươi ngược lại đi chậm một chút, chờ ta với.
Bàn Ưng, điểm tháng này của ngươi vẫn còn chưa kiếm đủ, vội vàng trở lại làm gì, nếu như có thể gặp lại mấy tên hái trộm linh dược và huyền thạch, điểm thưởng kia cũng không ít đâu.
Đi trước người thanh niên mập mạp là một thanh niên mặc trang phục màu lam cười nói, trong tay hắn cầm một thanh binh khí giống như đao mà lại không phải là đao, giống như kiếm mà lại không phải là kiếm, trường bào thoáng động, có chút phiêu dật.
- Mấy ngày qua mệt chết đi được. Về điểm số ta lại nghĩ biện pháp, nếu thật sự không được, hắc hắc, học viên mới không phải đã tới sao, đến lúc đó cứ tìm mấy học viên mới cướp không phải là xong rồi sao?
Tên béo cười hắc hắc, hình như trong lòng đã sớm có kế hoạch này.
- Tên mập đáng chết, cướp điểm của học viên mới ngươi không biết xấu hổ sao?
Nữ tử thanh lệ quay đầu lại liếc mắt nhìn người thanh niên mập mạp, trong mắt dường như có chút khinh bỉ.
Người thanh niên mập mạp hoàn toàn không có ý xấu hổ, nhìn về phía nữ tử thanh lệ cười, nói:
- Có gì mà phải xấu hổ, điểm của học viên mới không phải là dùng để hiếu kính những học viên cũ như chúng ta sao? Ba năm trước đây, điểm của chúng ta cũng là bị những học viên tới học viện trước chúng ta mấy năm cướp đi mất sao? Ta còn bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, hiện tại có cơ hội báo thù, ta lại không muốn bỏ qua.
- Bàn Ưng nói không sai, có cơ hội, ngược lại có thể tìm mấy học viên mới chỉ đạo một chút, dù sao chúng ta cũng là học trưởng, hiếu kính điểm cho học trưởng, cũng là truyền thống tốt đẹp của Thiên Vũ học viện chúng ta từ trước tới nay.
Một thanh niên mặc trang phục màu vàng cầm trong tay trường côn, cười nói.
Người thanh niên áo xám đi đầu nghe được phía sau có tiếng bàn luận, cũng không nhịn được quay đầu lại cười, tham dự thảo luận, nói:
- Các ngươi cũng đừng quên, sẽ có khối người muốn lấy điểm của học viên mới, sợ rằng không đến phiên chúng ta đâu. Một cơ hội lấy điểm tiện nghi như vậy, một khi có cơ hội, ai cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Ta nhận được tin tức, mấy tên trên Võ bảng đều muốn ra tay.
- Những người võ bảng đó cũng thật là. Tranh cướp với chúng ta làm gì, mỗi người bọn họ đều giàu chảy mỡ.
Nghe thấy hai chữ võ bảng, trong mắt người thanh niên mập mạp lập tức hiện ra vẻ kính sợ.
Xuy xuy!
Nhưng vào lúc này, trong rừng rậm phía trước truyền ra một chút dao động.
- Cẩn thận đề phòng!
Bảy người nhất thời liền phát hiện trước mắt có điểm khác thường, gần như cùng lúc, bọn họ đều đề phòng. Bảy người lập tức làm thành một vòng tròn phòng ngự, huyền khí phóng ra ngoài, binh khí nắm chặt trong tay, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào, ánh mắt cũng cẩn thận quan sát xung quanh.
- Các vị không cần khẩn trương. Xin hỏi các vị có phải là người của Thiên Vũ học viện hay không?
Giọng nói khe khẽ truyền ra, một thiếu niên áo bào tím xuất hiện ở trước mắt mấy người, dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, từ sắc mặt có thể nhìn ra có phần tái nhợt, giống như có chút thương thế.
Phù…
Nhìn thấy là một thiếu niên áo bào tím này, bảy người lập tức lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc mắt nhìn nhau. Xem ra là mình là sợ bóng sợ gió một hồi.
Người thanh niên áo xám dẫn đầu khẽ nâng chân mày, hỏi thiếu niên áo bào tím:
- Chúng ta chính là học viên của Thiên Vũ học viện, ngươi là người nào?
- Cuối cùng cũng đã tới nơi.
Nghe vậy, người thanh niên áo bào tím hít thở sâu một cái. Đi đường suốt đêm, lại không dám phát động Bằng Lâm Cửu Thiên để bay, tránh giữa không trung lại bị người ta dễ dàng phát hiện, ngược lại cuối cùng cũng chạy tới phạm vi Thiên Vũ học viện, chắc hẳn cũng coi như là an toàn.
Thiếu niên áo bào tím tự nhiên là Đỗ Thiếu Phủ, nhìn thấy trước mắt có bảy người gồm sáu nam một nữ, ánh mắt hắn thoáng đảo qua, sau đó trong lòng có chút bất ngờ. Bảy người này đều đạt đến tu vi Mạch Động cảnh.
Vừa rồi bảy người này đề phòng, phóng ra khí tức, có thể thấy được tu vi trình độ thấp nhất đều là Mạch Động Huyền Diệu cảnh, người thanh niên áo xám dẫn đầu còn có một nữ tử dáng vẻ thanh lệ đều là người đã đạt đến tu vi Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh.
- Thiên Vũ học viện thật sự có chút không tầm thường.
Trong lúc Đỗ Thiếu Phủ quan sát, trong lòng lại thầm than. Từ tuổi tác những thanh niên nam nữ này lại thấy được, tu vi như vậy đã rất không tầm thường. Bên trong Thạch thành, đại bá và thành chủ Diệp Ngọc Lâm chẳng qua cũng chỉ là Mạch Động cảnh viên mãn.
Bảy người sáu nam một nữ lúc này cũng đang quan sát Đỗ Thiếu Phủ, chỉ có điều ngoại trừ nhìn ra thiếu niên áo bào tím này có chút thương thế, bọn họ lại không phát hiện ra cái gì.
- Các vị học trưởng, nhìn thấy các ngươi quá tốt.
Đỗ Thiếu Phủ tiến lên, nhìn bảy người trên mặt lộ ra nụ cười mỉm. Nghĩ đến tiếp theo chỉ sợ mình sẽ ở trong Thiên Vũ học viện sống một khoảng thời gian, đối với bảy người này hắn không khỏi có ý muốn kết thân một chút.
Nghe được Đỗ Thiếu Phủ nói, sắc mặt bảy người thoáng động, nữ tử thanh lệ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngươi là học viên của Thiên Vũ học viện sao?
- Còn chưa phải, chỉ có điều chắc chắn không bao lâu nữa sẽ đúng là như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói. Hắn nhìn thấy bảy người này, hình như cũng cảm giác được mình an toàn.
Đương nhiên, Đỗ Thiếu Phủ ngược lại không phải cảm thấy bảy người này có thực lực bảo vệ được mình, chỉ là bởi vì đến được địa giới Thiên Vũ học viện, nên hắn có cảm giác an toàn hơn.
- Có ý gì?
Nghe lời Đỗ Thiếu Phủ nói, bảy người đều có chút nghi ngờ, sau đó ánh mắt của một người thanh niên mập mạp biến đổi, nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, mang theo một chút vẻ nghi hoặc, nói:
- Ngươi không phải là học viên mới tham gia sát hạch phía trước chứ? Nhưng ngươi làm sao có thể ra ngoài được. Bên trong có phù giới, các ngươi chắc hẳn không ra được mới phải.
- Vậy cũng không phải.
Đỗ Thiếu Phủ giải thích:
- Ta còn chưa có đi sát hạch. Ta vốn là tới Thiên Vũ học viện báo danh, kết quả bị người ta đuổi giết, cho nên gặp trở ngại, ta hiện tại đi ghi danh sát hạch liệu còn kịp không?
- Ngươi tới Thiên Vũ học viện báo danh, nhưng bị người ta đuổi giết, sau đó bây giờ còn chưa có báo danh, cho nên muốn ghi danh tham gia sát hạch, sau này trở thành đệ tử của Thiên Vũ học viện sao?
Người thanh niên mập mạp nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt lấp lánh có thần.
- Không sai, chính là như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ cao hứng nói. Xem ra đệ tử của học viện Thien Vũ không chỉ có thiên phú mạnh mẽ, ngay cả năng lực lý giải cũng đặc biệt xuất chúng.
- Ngươi là đang đùa ta sao?
Mà khi Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, người thanh niên mập mạp trừng mắt với Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tiểu tử, trước mặt chính là rừng rậm hắc ám, ngươi từ phía trước đi tới, nhất định phải đi qua rừng rậm hắc ám, ngươi còn có thể bình yên vô sự đến đây?
- Không phải bình yên vô sự, là cửu tử nhất sinh, chỉ có điều cuối cùng cũng đến được.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu nói.
- Một mình ngươi, đi qua rừng rậm hắc ám tới đây?
Người thanh niên mập mạp hỏi thêm Đỗ Thiếu Phủ một câu.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó nói:
- Xem như là vậy đi.
Xoạt.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, ánh mắt bảy người đều đồng loạt nhìn vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, đều lộ ra ánh mắt không tin.
Ầm ầm ầm!
Bỗng dưng, trên bầu trời phía trước truyền ra ba tiếng giống như tiếng sấm sét nổ vang giữa đồng cạn. Sau đó trên bầu trời có ba tia ánh sáng chói mắt phóng ra ở trên bầu trời, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng rậm và tán cây che phủ, bọn họ cũng nhìn thấy được tia sáng chói mắt kia.
- Đã kết thúc rồi.
Bảy học viên của Thiên Vũ học viện ngẩng đầu nhìn tia sáng chói mắt phóng ra ở trên bầu trời, ánh mắt đều thoáng động.
Nà thanh niên áo xám dẫn đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tiểu tử, không cần biết ngươi là người nào, có phải đến báo danh vào Thiên Vũ học viện thật hay không, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, hiện tại sát hạch học viên mới cũng đã kết thúc, nếu muốn gia nhập Thiên Vũ học viện, ba năm sau ngươi hãy trở lại Thiên Vũ học viện, đương nhiên đến lúc đó ngươi phải chưa đủ mười tám tuổi.
- Đã kết thúc rồi sao?
Nghe vậy, thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ cũng nhất thời trầm xuống, hắn không nghĩ tới mình đã lỡ ngày báo danh.
- Tiểu tử, mau trở về đi, hẳn là phải có người đi cùng ngươi, bên trong rừng rậm hắc ám rất nguy hiểm, không phải nơi ngươi có thể dạo chơi được.
Nữ tử thanh lệ nói với Đỗ Thiếu Phủ, mang theo vài phần ý tốt.
- Xem ra cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ. Sau khi phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn bảy người, nói:
- Các vị, vậy không biết có thể dẫn ta đi tới Thiên Vũ học viện hay không?
- Ngươi không phải là đệ tử của Thiên Vũ học viện, Thiên Vũ học viện lại qua ngày báo danh, chúng ta không thể dẫn ngươi đi tới Thiên Vũ học viện được.
Nữ tử thanh lệ nói.