Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 187: Trái tim thuần khiết

Chương Trước Chương Tiếp

Thân thể của thiếu nữ trẻ tuổi kia đã xuất hiện đường cong, hơn nữa sợ rằng qua hai năm nữa gương mặt thanh tú kia nhất định có thể trổ mã, trở nên duyên dáng yêu kiều, vậy mà lúc này trong ánh mắt trong suốt kia lại đầy vẻ lo lắng.

Trên vai thiếu nữ, một chú chim nhỏ màu xanh đang nâng cái đầu nhỏ, trong tròng mắt đen lúng liếng vẫn rơi vào trên chiếc áo tơ màu trắng của người phụ nữ xinh đẹp kia.

Nữ tử kia lại có dáng vẻ như hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, dáng người hấp dẫn lộ ra đường cong quyến rũ giống như ma quỷ, dung nhan tuyệt mỹ. Trong ánh mắt trong suốt lúc này đầy hàn ý. Nàng đến trước người đại hán mặc áo đen, hung hăng đá một cước, nói:

- Vậy ngươi cũng biết thiếu niên kia hiện tại đang ở đâu?

Đại hán áo đen bị nữ tử mặc trang phục sặc sẽo một bước đá ngã lăn, lập tức lại đàng hoàng bò dậy, run giọng nói:

- Đại nhân, ta hiện tại thật sự không biết thiếu niên áo bào tím kia đang ở đâu. Bang chủ của chúng ta tự mình xuất quan đi tìm, các thế lực lớn đều đang tìm kiếm, nhưng chính là không thấy hắn. Mấy vị đại nhân tha cho ta đi. Ta biết gì đều đã nói ra, hoàn toàn không giấu diếm.

- Người của Hắc Sát môn chết chưa hết tội, nếu như Thiếu Phủ ca ca gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hắc Sát môn.

Ánh mắt trong suốt của thiếu nữ dâng lên hàn ý, giọng điệu trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:

-Tiểu Khuyên Khuyên, giết người này của Hắc Sát môn đi, người của Hắc Sát môn đều đáng chết!

Ngao!

Có tiếng hổ gầm truyền ra, phía sau lưng thiếu nữ có một con mãnh hổ nhào ra, mở cái miệng dữ tợn, trong nháy mắt nuốt đại hán áo đen vào trong miệng.

Phụ nhân xinh đẹp mặc trang phục màu trắng nhìn khói ảnh vây quanh thiếu nữ, có phần chấn động, nói:

- Muốn làm gì cũng cần phải có thực lực mới được, thiên phú của ngươi cực tốt, mặc dù kém hơn những hậu bối của các đại tộc kia, nhưng quan trọng nhất là có một trái tim thuần khiết, vừa hay phù hợp nhận y bát của ta, sau này cũng sẽ không yếu hơn những hậu bối đại tộc lớn kia. theo ta đi thôi.

Thiếu nữ nhìn vào áo tơ trắng mỹ phụ nhân, nói:

-Tiền bối, nhưng ta còn chưa gặp Thiếu Phủ ca ca, tiền bối có thể hay không giúp ta tìm Thiếu Phủ ca ca, chỉ cần tìm được Thiếu Phủ ca ca, ta lại đi theo tiền bối.

- Ta đã đáp ứng giúp ngươi tìm, nhưng bây giờ người ngươi tìm đã thoát hiểm, ngươi cũng nên đi theo ta đi, nếu như ngươi thật sự không muốn, ta cũng không bắt buộc ngươi, bản thân ngươi tự quyết định.

Phụ nhân áo trắng nhìn vào thiếu nữ, ánh mắt có chút dao động, lộ ra một loại khí chất cao quý tự nhiên.

- Tinh Ngữ, ngươi cùng tiền bối đi thôi, trước mặt chính là khu vực Thiên Vũ học viện, đến lúc đó ta sẽ tìm cường giả trong học viện hỗ trợ, nếu như tiểu tử kia ở đây, hắn cũng sẽ bảo ngươi đi theo tiền bối, đến lúc đó cố gắng tu luyện trở thành cường giả.

Nữ tử tần trang nhìn ra được phụ nhân xinh đẹp áo trắng trước mắt không tầm thường, tiến lên khuyên bảo thiếu nữ.

- Không sai, ta muốn trở thành cường giả, nếu như ta có thể trở thành cường giả, sau này cũng sẽ không để cho Thiếu Phủ ca ca gặp nguy hiểm nữa.

Thiếu nữ cắn răng, sau đó gật đầu với áo phụ nhân xinh đẹp áo trắng, nói:

- Tiền bối, ta đi theo tiền bối, ta sẽ cố gắng tu luyện, sau đó trở thành cường giả.

- Vậy là được rồi, theo ta trở về cố gắng tu luyện.

Phụ nhân xinh đẹp áo trắng nói nhỏ, sau đó ánh mắt rơi vào chú chim nhỏ màu xanh. Ánh mắt nàng thoáng động, hơi phất tay, một phù văn với lưu quang chói mắt nhất thời bao quanh phía trên người của thiếu nữ, cùng với chú chim nhỏ màu xanh. Sau đó bóng người nàng lướt qua khoảng không rời đi.

- Tiểu Hổ, đưa ta quay về Thiên Vũ học viện, ta muốn tìm cường giả của học viện đi cứu tiểu tử kia.

Nhìn vào thấy phụ nhân xinh đẹp áo trắng và thiếu nữ biến mất khỏi tầm mắt, trong đôi mắt to của nữ tử tần trang mơ hồ hiện lên một chút hàn ý.

Ngao…

Con hổ lớn vỗ cánh, sau đó cũng biến mất ở giữa không trung.

Trong sơn động, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng ở trong vòng ánh sáng màu vàng kim, một tia năng lượng màu vàng kim đang di chuyển huyền ảo trên toàn thân của hắn.

Vù…

Sau một lát, ánh sáng màu vàng nhạt từ từ thu lại, Đỗ Thiếu Phủ mở miệng thở hắt ra một hơi, khí tức quanh người kèm theo ánh sáng màu vàng nhạt thông qua lỗ chân lông thu vào bên trong.

- Đại khái đã không còn gì đáng ngại nữa.

Hắn mở hai tròng mắt ra, trong hai mắt có tinh quang màu vàng nhạt quanh quẩn. Đỗ Thiếu Phủ cảm nhận tình hình trong cơ thể. Hắn đã thổ nạp điều tức gần mười ngày, lại thêm đan dược của Dược vương trợ giúp, bây giờ bản thân cũng chỉ là khôi phục đến mức không có gì đáng ngại mà thôi, thương thế vẫn còn nghiêm trọng.

Thương thế của Đỗ Thiếu Phủ lần này thật sự quá nặng, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn động, nếu là người khác, sợ rằng đã sớm bị chấn nát lục phủ ngũ tạng mà chết.

- Thanh Thuần ca.

Đỗ Thiếu Phủ lấy cái tháp nhỏ từ trong lòng ra, chỉ có điều cái tháp nhỏ yên lặng, không có bất kỳ đáp lại nào. Hắn thì thào nói nhỏ:

- Chắc hẳn là lại ngủ say.

Suy nghĩ một hồi, Đỗ Thiếu Phủ thu tháp nhỏ đặt ở vị trí sát người, sau đó đứng dậy rời khỏi sơn động. Đại ca Chân Thanh Thuần đã thông báo qua, nơi này không thích hợp để ở lại lâu.

Đêm tối, bầu trời đầy sao lấp lánh, giống như là dòng chảy cát nhỏ tạo thành ngân hà nằm nghiêng trên bầu trời.

Màn đêm bao phủ, trong dãy núi chỉ có tán cây lòa xòa không ngừng lắc lư ở dưới gió đêm, sau đó mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.

Xuy!

Trong đêm đen, một bóng người dường như là còn nắm trong tay một bóng người khác, giống như u linh xuyên qua rừng rậm, sau đó nhảy lên một cây đại thụ cao chót vót.

- Nghe này, ta hỏi ngươi, ngươi hãy thành thật trả lời, bằng không, ta không ngại lấy cái mạng của ngươi?

Trong tay người trước cầm theo một hán tử cao gầy vứt lên trên cành cây có kích thước bằng bồ đoàn, lộ ra ánh trăng loang lổ, có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ ràng người này chính là một thiếu niên mặc áo bào tím.

Thiếu niên áo bào tím chỉ có dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng trên khuôn mặt đầy ý chí nghị lực sắc bén này, lại có sự thành thục hiếm thấy trong đám bạn cùng lứa tuổi, đặc biệt trong hai mắt hắn giống như chim diều hâu, sắc bén khiếp người.

- Ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, chỉ cần không giết ta là được.

Đại hán nhìn thiếu niên áo bào tím gật đầu, hoàn toàn không vì tuổi tác của thiếu niên áo bào tím này mà có bất kì khinh thường nào, một thiếu niên có thể lặng lẽ không một tiếng động, bắt hắn từ trong một đại đội nhân mã đang nghỉ ngơi đi ra, lẽ nào sẽ là thiếu niên bình thường sao?

Ánh mắt của đại hán lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức thành thật trả lời:

- Đây là bên trong rừng rậm hắc ám.

- Ta biết đây là rừng rậm hắc ám, ta hỏi là vị trí cụ thể của nơi đây.

Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Nơi đây gần trấn Lâm Hà, cách Hắc Ám thành khá xa, chỉ có điều đi theo hướng tây hai mươi dặm chính là phạm vi của Thiên Vũ học viện. Đáng lẽ chúng ta vẫn có thể ở bên kia len lén đào một ít huyền thạch và linh dược, chỉ có điều gần đây Thiên Vũ học viện tuyển nhận học viên mới, lại tiến hành sát hạch ở bên trong sơn mạch phía trước, cho nên có không ít đội chấp pháp đi xung quanh Thiên Vũ học viện.

Nói đến đây, đại hán nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhìn tuổi tác của Đỗ Thiếu Phủ, đột nhiên ánh mắt nhất thời kinh sợ, nói:

- Ngươi… ngươi không phải là người của Thiên Vũ học viện đấy chứ? Ta thật ra cũng không có đào trộm được bao nhiêu huyền thạch và linh dược. Lần trước chúng ta còn bị đội chấp pháp của Thiên Vũ học viện các ngươi đuổi theo, đoạt lại tất cả túi Càn Khôn, chính là nhận được giáo huấn rồi.

- Yên tâm, ta không phải là người của Thiên Vũ học viện.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn đại hán nói.

Phù…

Đại hán nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng ngươi là người của đội chấp pháp Thiên Vũ học viện, những thằng nhãi ranh đội chấp pháp đó tuy rằng tuổi tác không lớn lắm, nhưng thực lực mỗi người lại rất lợi hại. Ta còn tưởng rằng đội chấp pháp Thiên Vũ học viện lần này đuổi lợi hại như vậy, không ngờ đuổi theo ra tới ngoài phạm vi Thiên Vũ học viện.

- Ta thật ra cũng là người của Thiên Vũ học viện.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu nhìn vào đại hán nói.

Nghe lời Đỗ Thiếu Phủ nói, khuôn mặt đại hán kia nhất thời cứng lại.

Đỗ Thiếu Phủ cười, nói:

- Thả lỏng chút đi, ta không phải đuổi theo các ngươi, ngươi vừa nói, Thiên Vũ học viện gần đây nhận tuyển học viên mới?

Đại hán nghe vậy, trong lòng lúc này mới buông lỏng một ít, nói:

- Không sai, Thiên Vũ học viện gần đây nhận tuyển học viên mới, đã tiến vào trong sơn mạch phía trước tiến hành sát hạch.

- Nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta nghe chuyện sát hạch của học viên mới.

Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Ngươi không ngờ lại không biết sao?

Đại hán nhìn Đỗ Thiếu Phủ biểu thị nghi ngờ, sau đó nói:

- Thiên Vũ học viện tuyển nhận học viên mới chính là cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi một học viên mới đều phải trải qua thử thách nghiêm ngặt, mỗi lần cũng chỉ tuyển nhận học viên tuổi từ mười lăm đến mười tám, có người nói lần này Thiên Vũ học viện có chừng mười vạn người báo danh, chỉ có điều cuối cùng chỉ tuyển chọn ba nghìn người, muốn trở thành đệ tử của Thiên Vũ học viện, mỗi người đều là long phượng trong loài nhân, thiên chi kiêu tử.

- Bọn họ bây giờ đang ở sơn mạch trước mặt thử thách sao?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi tới, trong lòng cũng có chút giật mình, mười vạn người báo danh, chỉ nhận tuyển ba nghìn người, loại tuyển chọn này cũng thật sự quá mức nghiêm khắc, cuối cùng có thể gia nhập Thiên Vũ học viện tất nhiên đều là người không tầm thường.

Đại hán gật đầu nói:

- Đã thử thách một khoảng thời gian, sợ rằng cũng sắp kết thúc, tiếp theo ba năm sau mới có thể lại chiêu sinh.

- Thiên Vũ học viện bao nhiêu lâu lại tuyển sinh một lần?

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ nghe lại hỏi đại hán.

- Thiên Vũ học viện chỉ ở trong thời gian chiêu sinh mới có thể tuyển nhận học viên mới, thời gian khác đại khái không có chiêu sinh, kể cả vương công quý tộc cũng không ngoại lệ.

Đại hán nói.

- Như vậy sao…

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ thoáng động, sau đó nói với Đại Hán:

- Được rồi, ngươi trở về đi, nếu như ngươi nói với bất kỳ kẻ nào về chuyện của ta, ngươi cẩn thận tính mạng của mình đấy, ta có thể dẫn ngươi đến đây, muốn mạng của ngươi còn dễ dàng hơn.

- Vị thiếu gia này, ta xin thề nhất định sẽ không nói với bất kỳ người nào chuyện đã gặp qua ngươi, ta vốn dĩ cũng không quen biết ngươi.

Toàn thân của đại hán run lên, xin thề bảo đảm.

Vèo…

Khi lời nói còn chưa kết thúc, người thiếu niên áo bào tím trước mắt đã nhảy xuống khỏi cây đại thụ, sau đó lại giống như là quỷ mị biến mất ở trong đêm tối.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️