Dãy núi trải dài liên tục, dãy núi trùng trùng điệp điệp xanh biếc, giống như sóng lớn trên biển lên xuống không ngừng, cuộn trào mãnh liệt, hùng vĩ tráng lệ.
Bên trong sơn động sâu trong ngọn núi, Đỗ Thiếu Phủ mệt mỏi co quắp ở trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Trong cơ thể hắn lại có từng năng lượng dâng trào đang điên cuồng phun ra.
Cũng không biết vừa rồi Dược vương bỏ vào miệng hắn là đan dược gì, luồng năng lượng dâng trào này quá mức khổng lồ, đối với thương thế cũng có lợi ích cực lớn, trong lúc mơ hồ đã giống như tự mình khôi phục thương thế vậy.
Trước người của Đỗ Thiếu Phủ có một tháp nhỏ trôi nổi ra, trong lúc mơ hồ có phù văn lóe lên. Một dao động giống như sương mù từ bên trong chữ tháp nhỏ lan tràn ra, sau đó ngưng tụ thành một bóng dáng thiếu niên có chút trong suốt.
- Ta bố trí một ít thủ đoạn, mặc dù không có cách nào so với trước kia, chỉ có điều Linh Phù Sư lục tinh này vẫn không có cách nào đơn giản phát giác, bên trong sơn động này hiện nay sẽ rất an toàn, chỉ có điều ngược lại phải mau chóng rời khỏi, để tránh bị người phát hiện.
Hình thể của người thiếu niên đặc biệt cực kỳ gầy, toàn thân chính là da bọc xương, gương mặt lại mọc ra hai khối dữ tợn, ngược lại lông mày lại thêm con mắt tam giác. Mắt tam giác thì cũng thôi, chính là còn lộ ra ánh mắt hèn hạ. Tất cả phối hợp ở trên gương mặt của một thiếu niên mười hai mười ba tuổi khiến người ta thật sự không nhịn được cười, sợ rằng hài tử rất dễ dàng sẽ khóc.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn vào ảo ảnh của thiếu niên ở trước mắt, trên khuôn mặt trắng bệch lại lập tức lộ ra ý cười, cực kỳ tình thiết nói:
- Thanh Thuần ca, ta nhớ ca muốn chết!
- Ngươi không nhớ ta, sợ rằng lần này cũng cách cái chết không xa.
Ảo ảnh thiếu niên dĩ nhiên chính là nguyên thần của Chân Thanh Thuần lần trước bị tiêu hao rơi vào trong ngủ mê, trên khuôn mặt non nớt, ánh mắt nhìn thế nào cũng có vẻ cực kỳ đáng khinh. Thật khó tưởng tượng được có một khuôn mặt như thế, đơn giản là có một loại cảm giác điêu luyện sắc sảo.
Vừa dứt lời, bóng người của Chân Thanh Thuần đã trôi nổi đến trước người của Đỗ Thiếu Phủ, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngược lại thật giỏi chịu bị đánh, như vậy đều không chết được, thật đúng là có thể so sánh được với ấu tể của Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Đỗ Thiếu Phủ cười gượng, nhìn vào khuông mặt đáng khinh trước mắt này, nói:
- Thanh Thuần ca, ca thế nào lại tỉnh dậy?
Khóe mắt của Chân Thanh Thuần khẽ giật, bĩu môi, nói:
- Ngươi chế luyện này Tăng Thần tán này ngược lại có hiệu quả miễn cưỡng không đáng ngại, cộng thêm công pháp tu luyện của ta, cho nên ta lại tỉnh.
- Ca không phải đã sớm tỉnh chứ?
Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chân Thanh Thuần hỏi.
- Gần như khi ngươi bố trí Không Vô Huyễn Trận thì tỉnh.
Chân Thanh Thuần ngẩng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời ánh mắt trợn trừng nhìn ở trên thân của Chân Thanh Thuần, nói:
- Ngươi sớm tỉnh cũng không ra tay, ngươi thực sự là đại ca của ta.
- Ngươi đây là trở mặt sao? Sớm biết vậy lại không cứu tên tiểu hỗn đản nhà ngươi.
Chân Thanh Thuần hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tiểu tử ngươi vẫn quá non, lẽ nào không phát hiện ra Linh Phù Sư lục tinh này vẫn ẩn núp ở xung quanh sao? Nếu như ta sớm ra tay, hiện tại hai người chúng ta đều trốn không thoát.
- Dược vương.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày lại, Linh Phù Sư lục tinh, đây chính là tồn tại chẳng khác nào Vũ Vương cảnh, loại tồn tại này đối với rất nhiều người mà nói, đã chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, thảo nào được gọi là Dược vương, hóa ra thật sự là đạt đến loại trình độ khủng khiếp này.
- Lại nói ngươi lần này chọc ra phiền phức thật đúng là không nhỏ, còn chọc phải Linh Phù Sư lục tinh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Còn Mạch hồn của ngươi nữa. Ngươi tu luyện chính là công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu tộc, theo đạo lý mà nói sẽ không có Mạch hồn. Còn có Mạch hồn này, ngươi làm sao có thể vẫn có yêu Mạch hồn, tiểu tử ngươi thực sự đúng là gặp may, vận may trong thiên địa đều rơi xuống trên đầu ngươi.
Chân Thanh Thuần lúc này cũng có chút nghi ngờ. Sau khi hắn tỉnh lại, nhận thấy được không ít kinh ngạc.
- Nói ra rất dài dòng, sau này sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục cười gượng, gần đây hắn gặp gỡ phiền phức nếu nói ra thật sự phải nói rất dài. Hiện tại hắn cũng không có sức lực để nhiều lời, sau đó chân mày hắn thoáng động, từ trong lòng tìm kiếm một hồi, ở trong gương mặt đau lòng móc ra được một túi Càn Khôn.
Đỗ Thiếu Phủ gần đây lấy được mấy cái túi Càn Khôn, bao gồm túi Càn Khôn từ trên người của bang chủ Tùng Vân bang Lô Thiên Kiều, đều bị Dược vương lúc trước lấy đi. Nghĩ vậy, toàn thân của Đỗ Thiếu Phủ đều có chút không tốt lắm, cũng may vẫn còn cái túi Càn Khôn thu thập, tàng trữ cuối cùng hắn luôn mang theo bên người, còn chưa có bị Dược vương lục soát ra, mà cái túi Càn Khôn này cũng là quan trọng nhất.
- Yêu Mạch hồn, ngươi nói là yêu thạch này sao?
Đỗ Thiếu Phủ lấy từ trong túi càn khôn ra yêu thạch kia. Cũng may hắn bỏ yêu thạch ở bên trong túi Càn Khôn này.
Chân Thanh Thuần không nói gì, bàn tay hư ảo tiếp nhận yêu thạch trong tay của Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt vẫn đang quan sát. Nhưng ngay lập tức thần sắc trên mặt hắn cũng chìm vào trong sự trầm tư.
Đỗ Thiếu Phủ ở một bên nhìn, cũng không dám làm phiền. Đối với yêu thạch, bản thân hắn biết cũng không nhiều, cũng chỉ là từ trong miệng Đông Ly Thanh Thanh nhận được một ít tin tức liên quan tới yêu tộc.
- Phù...
Sau một lát, Chân Thanh Thuần hít một hơi thật sâu, sau đó trả yêu thạch lại cho Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, lộ ra vài phần kinh ngạc, nói:
- Cất kỹ nó, ở thời điểm thực lực của ngươi không đủ, ngàn vạn không nên tùy tiện để lộ ra vật ấy.
- Thanh Thuần ca, ngươi biết lai lịch của yêu thạch này sao?
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời hỏi, từ trong thần sắc của Chân Thanh Thuần hắn lại thấy được, sợ rằng yêu thạch này thật đúng là vật không tầm thường.
- Ta không biết lai lịch của nó.
Chân Thanh Thuần lắc đầu, sau đó hắn trừng mắt với Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Nhưng nó không phải là yêu thạch, ta nhìn thấy được ngươi phát động Mạch hồn, có hình dạng giống hệt với vật ấy. Có thể đó chính là vật khủng bố trong truyền thuyết, vậy yêu thạch căn bản không có cách nào so sánh với vật ấy.
- Không phải yêu thạch, vậy đó là vật gì?
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ sáng lên. Xem ra yêu thạch này dường như còn mạnh hơn so với trong sự tưởng tượng của mình.
- Cụ thể ta cũng không quá rõ, có một số việc ta cũng chỉ là nghe nói qua một vài lời đồn đại, hiện tại nói cho ngươi biết cũng vô ích. Ngươi tạm thời có thể gọi nó là Thần Thạch.
Chân Thanh Thuần nghiêm nghị nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này ngươi cố gắng hết mức ít phát động Mạch hồn, để tránh bị người phát hiện. Nhưng nhất định phải nghiên cứu Mạch hồn này nhiều hơn. Nếu ngươi bây giờ đã có Mạch hồn, chỉ sợ là tu vi đột phá cũng sẽ có quan hệ với Mạch hồn, đối với lĩnh ngộ Mạch hồn không đủ, cũng sẽ ảnh hưởng tu vi của ngươi. Mạch hồn của ngươi bây giờ và thần thạch này có liên quan đến nhau, chẳng khác nào giữa các ngươi cũng có quan hệ. Loại quan hệ này rất kỳ lạ. Sau này ngươi lại sẽ từ từ hiểu rõ. Cho nên ngươi tốt nhất là có thể làm cho thần thạch này trợ giúp ngươi lĩnh ngộ, như vậy đủ để làm ít công to, cũng đủ để có thể làm cho Mạch hồn của ngươi cuối cùng trở thành con át chủ bài của ngươi, nếu như ngươi ở trên Mạch hồn này có thành tựu, sợ rằng chắc chắn sẽ không kém hơn công pháp Kim Sí Đại Bằng Điểu.
- Ta hiểu được.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trong lòng vui mừng, sau đó liền thu hòn đá núi vào trong túi càn khôn.
- Thương thế của ngươi quá nặng, mau chóng điều tức thổ nạp, sau đó mau chóng rời khỏi nơi đây, Linh Phù Sư lục tinh này cho ngươi ăn vào viên đan dược không tầm thường, đã miễn cưỡng đến trình độ Hầu phẩm, thật không sợ ngươi chết no sao?
Đỗ Thiếu Phủ cười gượng, thảo nào trong cơ thể hiện tại giống như đang bị thiêu cháy vậy. Năng lượng của đan dược này hóa thành dược lực đã dâng trào ở bên trong thân thể, sau đó hắn nhìn vào Chân Thanh Thuần, hỏi:
- Thanh Thuần ca, vậy ngươi không sao chứ?
- Ta không sao mới là lạ, vừa thức tỉnh lại liều mạng cho ngươi, ta kiếp trước nhất định là nợ ngươi, đời này chính là tới trả nợ cho ngươi.
Vừa nhắc tới chuyện này, Chân Thanh Thuần cũng có chút cuồng bạo, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ta lại phải nghỉ ngơi một hồi, tuy rằng tình hình so với lần trước đỡ hơn một chút, chỉ có điều sợ rằng cũng phải ngủ say để khôi phục một khoảng thời gian, nhưng không có gì đáng ngại. Đến lúc đó ngươi mau chóng tìm cho ta một ít loại linh dược giống như là Tăng Thần tán này, đối với ta sẽ có một ít trợ giúp.
...
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, trong tay ngưng kết thủ ấn, năng lượng đan dược Dược vương đưa vào trong cơ thể đã dâng trào lên, sau một lát chính là tiến trạng thái vào thổ nạp, trong cơ thể luyện hóa một đan dược này biến thành năng lượng dược lực, một phần được luyện hóa tinh thuần chảy qua kinh mạch cuối cùng tiến vào bên trong thần khuyết, phần nhiều chính là trợ giúp khôi phục thương thế trên người.
Lần này thương thế trên người có bao nhiêu nghiêm trọng, chỉ có bản thân Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng nhất, tuyệt đối là vô cùng thảm khốc, giống như lời của Chân Thanh Thuần, sợ rằng cách cái chết cũng không xa, lại tính là có thân thể mạnh mẽ giống như ấu tể của Kim Sí Đại Bằng Điểu, cũng khó có thể chống đỡ được thương thế như vậy, nếu như nặng hơn nửa phần, hậu quả khó có thể giữ được.
Chỉ có điều cũng may nhờ có thân thể mạnh mẽ, cuối cùng mới có thể chống đỡ xuống, nếu như là tu luyện giả Mạch Động Huyền Diệu cảnh i, sợ rằng hắn chết một trăm lần cũng không đủ.
Thời gian này chậm rãi trôi qua, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ bao bọc ở trong một mảnh ánh sáng màu vàng nhạt, giống như vòng sáng vậy, bên trong sơn động có ánh sáng màu vàng lóe lên.
Núi non trùng điệp, cheo leo xanh rờn. Khắp núi có cây cối rậm rạp che phủ cùng bầu trời xanh bát ngát, tạo thành một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.
- Xuy xuy!
Giữa không trung, một đạo lưu quang xẹt qua giữa không trung, lập tức từ trong không trung rơi vào trên ngọn núi.
Lưu quang thu lại, một phụ nhân cực kỳ xinh đẹp đi ra, ném một đại hán áo đen ở trên mặt đất. Đây là một phụ nhân khoảng bốn mươi, mặc một cung trang màu trắng, sợi dây màu lam nhạt khẽ tung bay, khiến nàng thuần khiết và cao nhã, giống như là có một loại quý khí tự sinh ra, khiến người ta nhìn vào trong lòng không khỏi sinh ra vài phần kính nể, e sợ.
- Vị đại nhân này tha mạng. Thiếu niên áo bào tím kia bảy ngày trước đã được người cứu đi. Nhị trưởng lão chúng ta cũng không có ngăn cản được, còn làm rất nhiều cường giả trong môn bị thương nặng, hắn thật sự không có ở trong Hắc Sát môn chúng ta.
Lúc này bên cạnh mỹ phụ nhân có một đại hán áo đen đang lộ ra ánh mắt kinh ngạc khủng hoảng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Phụ nhân xinh đẹp mặc cung trang màu trắng khẽ ngẩng đầu, nhìn hai người một thiếu nữ và một nữ tử, giọng điệu lộ ra một chút thanh thúy băng lạnh, khẽ nói:
- Các ngươi hiện tại không phản đối được nữa, người các ngươi muốn tìm đã bị người khác cứu đi.