- Nhị trưởng lão chỉ một chiêu đã bị đánh bại. Người tới thật mạnh!
- Thực lực thật là kinh khủng. Nhị trưởng lão chính là Vũ Hầu cảnh, lại vẫn không có cách nào chống lại được hắn.
-...
- Không xong, không tốt!
Trong năng lượng dao động khủng khiếp, lão nhân áo bào trắng này nhất thời vung ống tay áo về phía trước một cái. Từng dao động nóng cháy cuốn ra, khiến năng lượng dao động xung quanh đều bị chấn động tản mát. Chỉ là lúc này chỗ người thiếu niên áo bào tím vừa nằm lúc trước đã trống rỗng. Người thiếu niên áo bào tím này chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì.
- Nhị trưởng lão, tiểu tạp chủng này đâu?
Người thanh niên mặc áo sam màu đen và lão nhân năm mươi tuổi áo đen chạy tới trước. Khi không nhìn thấy thiếu niên áo bào tím này, ánh mắt bọn họ đều ngạc nhiên.
- Bị người mang đi rồi. Người này có thực lực sâu không lường được, sợ rằng đại trưởng lão cũng không có cách nào làm gì được hắn. Hắn còn là một Linh Phù Sư.
Sắc mặt của lão nhân áo bào trắng thâm trầm, cơ mặt khẽ giật. Hắn không ngờ còn chưa có nhìn thấy được mặt của người này, người đã bị đối phương cứu đi. Không thể nghi ngờ, đây chính một cái tát nặng nề đánh vào trên mặt mình.
- Nhị trưởng lão, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, tiểu tử kia có liên quan tới bảo vật.
Người thanh niên mặc áo sam màu đen vội la lên, hắn chưa từng nghĩ tới, hôm nay đã đánh ra trận hình lớn như vậy, cuối cùng ngay cả nhị trưởng lão cũng đột nhiên chạy tới, nhưng vẫn để tiểu tử kia trốn thoát.
- Nhóm thế lực của Mục Gia Bảo đã hoài nghi chúng ta nhận được vật kia, đều đến xung quanh tìm kiếm. Chưởng môn lại đang bế quan, ở vào giây phút cuối cùng. Đại trưởng lão cũng phải ở lại đó canh giữ, cho nên mới lo lắng bảo ta đến đây xem. Không nghĩ tới còn có nhóm cường giả vừa rồi xuất hiện.
Sắc mặt của lão nhân áo bào trắng nghiêm trọng, đối phương không lộ diện, lại có thể một chiêu đánh cho hắn bị thương, thực lực như vậy phải kinh khủng tới mức nào. Trong lòng suy nghĩ một lượt tới tất cả cường giả phù linh sư bên trong rừng rậm hắc ám. Nhưng hắn lại không nghĩ ra được một Linh Phù Sư nào thích hợp, có thể có thực lực như thế.
- Có phải là Mục Gia Bảo bọn họ làm hay không?
Lão nhân áo đen oán hận không thôi. Thật không nghĩ tới vịt đã luộc chết lại bay đi như thế. Lần này Hắc Sát môn chính là tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hắn hận không thể lột da rút gân thiếu niên áo bào tím này, nhưng cuối cùng thiếu niên áo bào tím này không ngờ lại không thấy nữa.
Ánh mắt của lão nhân áo bào trắng cũng có hàn ý lóe lên, nói:
- Mục Gia Bảo không có Linh Phù Sư như vậy, thế lực khác chắc hẳn là cũng không có. Trước hết cứ dẫn Âu trường lão đi chữa thương đã. Những người khác ở lại đây tiếp tục lục soát. Bang chủ sẽ lập tức xuất quan, đến lúc đó chúng ta còn chưa có trở về, bang chủ tất nhiên sẽ chạy tới. Không quan tâm người kia là ai, ở bên trong rừng rậm hắc ám vẫn không có người nào có thể cướp người từ trong tay của Hắc Sát môn ta được. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ chạy không thoát!
…
Từng ngọn núi trải dài, mặt trời đang bị đám mây mỏng che ngang, phóng ra ánh sáng trắng mờ.
Trong dãy núi hùng vĩ phía xa, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nó giống như được phủ thêm áo khoác màu kim hoàng, có vẻ đặc biệt đẹp mắt.
Ánh sáng xuyên qua tán lá dày chiếu xuống dưới rừng rậm. Bị từng tầng lá cây che chắn, ánh sáng lại tạo thành từng điểm ánh sáng màu vàng kim lốm đốm, hào quang màu vàng nhạt nhẹ nhàng dao động.
Ở trong không trung, Đỗ Thiếu Phủ được một quầng sáng bao bọc, khí lưu xung quanh gào thét lao qua. Sau chừng nửa canh giờ, quầng sáng xung quanh đã biến mất, sau đó thân thể hắn ngã xuống đất. Sau khi rơi xuống đất, hắn ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, cũng không biết mình đang ở nơi nào bên trong rừng sâu núi thẳm.
- Không biết là một vị tiền bối nào đã cứu giúp, tiểu tử vô cùng cảm kích.
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ từ dưới đất giãy giụa một hồi mới miễn cưỡng dựa vào phía trên một cây đại thụ đứng dậy được. Trong nửa giờ vừa rồi, may là hắn ở trong quầng sáng bao vây đã nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục lại. Bằng không lúc này sợ rằng ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có. Khi nãy nghe được giọng nói này, Đỗ Thiếu Phủ trong lúc mơ hồ cảm giác được hình như có phần quen tai.
- Hắc hắc, không nghĩ tới lại nhận được một bảo. Quả thực toàn thân đều là bảo. Trên người mang yêu thạch và yêu Mạch hồn, hình như trên người còn có khí tức của Kim Sí Đại Bằng Điểu. Nếu như ta suy đoán không sai, trên người tiểu tử ngươi khẳng định có bảo vật của Kim Sí Đại Bằng Điểu tộc, ngay cả máu phun ra cũng lộ ra sự bất phàm.
Vừa dứt lời, không gian dâng lên chút dao động, sau đó một bóng người mặc trường bào mào xám lại xuất hiện ở trước người của Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt hắn nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ quan sát trên dưới trước sau. Sau đó trong mắt hắn lại dâng lên sự dao động, lẩm bẩm nói nhỏ:
- Lần này tới thực sự giá trị. Toàn thân là bảo, đáng để cố gắng nghiên cứu. Cứu ngươi một mạng, lại giết ngươi một lần, coi như là không phá hỏng quy củ.
- Là ngươi, Dược vương...
Con mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn chăm chú vào trên thân của bóng người mặc trường bào màu xám trước mắt. Người này không phải là ai khác, chính là chưởng quỹ Dược Lư trong Ám Lâm trấn kia, cũng là người được Trấn Bắc vương gọi là Dược vương.
Dược vương nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, lại giống như nhìn vào con mồi của mình, căn bản cũng không có để ý tới Đỗ Thiếu Phủ, ngược lại đang cảm thấy kinh ngạc tiếp tục lẩm bẩm, thì thào nói nhỏ:
- Đồng thời tu luyện tu võ và Linh Phù Sư, còn là Trận Phù sư, lực lượng thân thể sợ rằng chắc chắn sẽ không kém hơn ấu tể của những mãnh thú sát đầu trên bảng thiên thú đó. Trên người còn có khí tức Kim Sí Đại Bằng Điểu, vừa có yêu Mạch hồn, thực sự quỷ dị. Nhất định phải nghiên cứu một hồi mới tốt.
- Cái này lại thảm hại hơn...
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ thầm cười gượng. Thật không nghĩ tới mình vừa ra khỏi ổ sói, muốn ở lại tiến hang hổ. So với đám người Hắc Sát môn, thực lực của Dược vương này lại càng mạnh hơn nhiều, muốn thoát thân sợ rằng sẽ càng khó khăn hơn.
- Muốn trốn sao?
Trong lòng vừa có một ý niệm lóe lên qua, nhưng lập tức lại bị Đỗ Thiếu Phủ áp chế xuống. Ở trước mặt Dược vương này, mình sợ rằng không có khả năng có cơ hội chạy trốn, hơn nữa mình bây giờ còn không có bất kỳ sức lực nào để chạy trốn cả.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy? Đầu tiên là trêu chọc Vũ Hầu, hiện tại lại trêu chọc phải Linh Phù Sư lục tinh. Ngươi thật sự ngại mạng của mình quá dài sao? Có phải kiếp trước ta thiếu nợ ngươi hay không?
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên ở trong tai của Đỗ Thiếu Phủ.
Mà khi đột nhiên nghe được tiếng nói này, trái tim Đỗ Thiếu Phủ đang căng thẳng nhất thời lại khẽ run lên. Mà trong lúc trái tim của Đỗ Thiếu Phủ đang run lên, giọng nói này lại tiếp tục truyền tới:
- Ngươi tạm thời ổn định đi, đừng làm cho Linh Phù Sư lục tinh này phát hiện ra. Ngươi hãy thả lỏng tinh thần, ta lấy nguyên thần lực tiến vào trong đầu của ngươi, mượn thân thể của ngươi thoát thân. Thực lực của Linh Phù Sư lục tinh này không tệ chỉ có điều cũng may chắc hắn chắc chỉ là Dược Phù Sư và khí phù sư, mà không phải là Trận Phù sư.
- Cũng đừng để chết mới tốt, chết đi giá trị nghiên cứu cũng lại giảm đi.
Dược vương cũng không phát hiện ra trên người Đỗ Thiếu Phủ có gì khác thường, sau đó hắn trực tiếp đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, trong tay vẫn móc ra một viên đan dược tràn ngập hào quang, phù văn lóe lên lộ rõ sự bất phàm của nó. Hắn dường như muốn nhét vào trong miệng của Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ khí tức mệt mỏi, thậm chí ngay cả sức lực để cử động cũng không có. Hắn mặc cho Dược vương nhét đan dược vào trong miệng của mình, toàn thân hoàn toàn không có sức lực, mặc cho người khác bày bố.
- Tiểu tử, cố gắng điều tức. Đan dược này chính là thứ có giá trị xa xỉ. Nếu không phải ta sợ ngươi chết, ta cũng luyến tiếc khi cho ngươi ăn.
Dược vương liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói:
- Hòn đá kia hiện tại cũng có thể bồi thường cho ta rồi chứ? Phải bồi thường, sớm muộn cũng phải bồi thường. Ngươi chạy cũng chạy không thoát được đâu.
Vừa dứt lời, trong mắt của Dược vương dâng lên một chút dao động, sau đó lấy ra túi Càn Khôn trong người của Đỗ Thiếu Phủ. Nhất thời hắn liên tiếp lấy ra được mấy cái túi Càn Khôn liền.
- Yên tâm, hắn không chết được.
Bỗng dưng, bên trong thân thể suy yếu của Đỗ Thiếu Phủ bỗng nhiên có một năng lượng cực kỳ kinh người mang theo tất cả cuốn ra. Trong nháy mắt, trong hai mắt hắn cũng hiện ra tinh quang. Một khí thế khủng khiếp bạo phát. Một chưởng ấn chính là ở gần trong gang tấc, thế giống như sét đánh rơi vào trên người của Dược vương.
- Ầm!
Năng lượng va chạm, thân thể của Dược vương trực tiếp bị chấn động tới mức liên tiếp lui về phía sau.
- Bịch bịch...
Thân thể liên tiếp bị đẩy lui, đồng thời Dược vương đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn giống như đã cảm giác được điều gì, trong phút chốc ánh mắt lộ ra sự chấn động. Hắn một cước giẫm mạnh xuống đất ổn định thân thể, nhưng lại lập tức phát hiện bí mật đột nhiên biến hóa ở trên người Đỗ Thiếu Phủ. Hắn kinh ngạc nói:
- Ngươi không phải là tiểu tử kia, ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta là ai, ngươi biết cũng vô dụng, ngươi không giết được hắn là được.
“Đỗ Thiếu Phủ nhìn vào Dược vương. Trên lòng bàn tay của hắn nhất thời có phù văn lan tràn, kèm theo đó là thủ ấn biến đổi. Các loại phù văn bắt đầu biến hóa. Tất cả nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế lại là cực kỳ phức tạp, chỉ có điều tốc độ lại nhanh như tia chớp.
- Ầm!
Khi một đạo thủ ấn cuối cùng biến hóa xong, trong hai lòng bàn tay của “Đỗ Thiếu Phủ cũng xuất hiện mười hai mặt trận kỳ, cờ phát ra sóng, tản ra một loại dao động đặc biệt, năng lượng thiên địa xung quanh nhất thời trở nên cuồn cuộn kịch liệt.
- Không Vô Huyễn Trận!
“Đỗ Thiếu Phủ phất tay di chuyển, hoàn toàn không lưu lại. Mười hai mặt trận kỳ nhất thời lại lao về phía khoảng không phía trước, trực tiếp phong tỏa chỗ khoảng không xung quanh Dược vương, lấy một loại tốc độ và quỹ tích nhanh như tia chớp, trực tiếp bao vây Dược vương vào trong đó.
- Ầm ầm!
Thời điểm khi mười hai mặt trận kỳ cuối cùng biến mất ở không gian, đột nhiên không gian hỗn loạn, phù văn chói mắt lan tràn trong khoảng không xung quanh, sau đó phù huyễn trận hiện ra, che phủ cả một khu vực lớn, uy năng này khiến cho người ta phải run sợ!
Vào lúc này “Đỗ Thiếu Phủ bố trí ra huyễn trận rõ ràng là cùng một phù trận khi đối phó với hai tu luyện giả Mạch Linh cảnh viên mãn của Hắc Sát môn, nhưng lúc này uy lực lại giống như mạnh hơn hơn so với lúc trước gấp mấy lần vậy. uy áp khủng khiếp như vậy, khiến cho không gian hỗn loạn, khiến cho linh hồn người run rẩy.
- Đi!
Khi phù trận được bố trí ra, “Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn không có bất kỳ ý định nào lưu lại, bóng người nhất thời bay lên trời, nhanh chóng lướt qua khoảng không rời đi...
- Ầm ầm ầm!
Sau nửa canh giờ, giữa núi rừng liên tiếp có tiếng nổ trầm thấp vang vọng truyền ra, khắp bầu trời có phù văn nghiền nát, vô số cây đại thụ che trời bị bẻ gãy nghiền nát, bị nhổ tận gốc, năng lượng giống như gió bão san bằng toàn bộ đỉnh núi thành bình địa, đất rung núi chuyển, chấn áp đám mãnh thú hung cầm ở sâu trong rừng rậm...
- Xuy!
Kình khí quét ngang ra. Bóng dáng Dược vương từ bên trong năng lượng kình khí và bụi bặm tràn ngập đi ra. Thần sắc trên mặt hắn không quá dễ nhìn, thì thào nói nhỏ:
- Nguyên thần lực thật mạnh, nhưng nguyên thần này hình như cũng không đạt được trình độ phải có. Sợ rằng nguyên thần này cũng có vấn đề, nếu như có thể nhận được một đạo nguyên thần này, đây mới thực sự là thu hoạch không cạn, cũng không uổng công ta ở trong rừng rậm hắc ám hơn mười năm.
- Vèo...
Vừa dứt lời, Dược vương cũng phóng người lướt qua qua khoảng không, trong lưu quang vây quanh hắn nháy mắt đã biến mất.