- Phụt!
Trong phút chốc, tất cả phòng ngự của hắn đã bị Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn đánh tan.
- Phụt...
Trong miệng của Đỗ Thiếu Phủ cũng đang không ngừng tràn ra máu tươi. Máu tươi lại trực tiếp phun lên trên mặt và trên thân của lão nhân tóc dài màu nâu bị hắn ngồi ở phía trên, nhưng nắm đấm của hắn lại không hề ngừng lại, liên tiếp hơn mười quyền trực tiếp đánh vào trên ngực người này.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ lại tuyệt đối bị tổn thương nặng nề, cho dù lực lượng thân thể của hắn cực kỳ cường hãn, nhưng vừa rồi hắn cứng rắn nhận một chưởng của lão nhân năm mươi tuổi áo đen, tu luyện giả Mạch Linh cảnh viên mãn tu vi, lại thêm thương thế ban đầu trên người, lúc này hắn căn bản khó có thể chống đỡ tiếp.
Đỗ Thiếu Phủ bây giờ còn chưa có ngã, đây chẳng qua là đang cắn răng mạnh mẽ chống lại. Với nguy hiểm tính mạng trước mắt, hắn giống như là kích phát ra tiềm lực cuối cùng trong cơ thể.
Ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều chấn động, ai cũng không có nghĩ tới, thiếu niên áo bào tím này rõ ràng đã bị tổn thương nặng nề đến cực hạn, nhưng vẫn hung hãn và tàn nhẫn như vậy.
Thiếu niên áo bào tím này lại hung hãn giống như mãnh hổ sắp chết đánh ra một đòn cuối cùng, hung hãn cuồng bạo. Sự tàn nhẫn của hắn lại giống như là độc xà, giống như là sói hoang, lại vô cùng độc ác.
Thiếu niên áo bào tím lúc này căn bản cũng không để ý tới mạng của mình nữa, cũng muốn tìm người đệm lưng.
Người như thế rất khó có thể đối phó được. Ai cũng sợ gặp phải loại người như thế.
- Buông Âu trường lão ra. Tiểu tử, ngươi đây là đâm đầu vào chỗ chết!
Lão nhân năm mươi tuổi áo đen hét lớn, khuôn mặt đầy dữ tợn với sát khí ngập trời. Bóng dáng của hắn giống như cơn lốc đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, thân thể mệt mỏi suy yếu của hắn nhanh chóng đứng lên, một tay biến thành trảo ấn trực tiếp chụp lấy cổ họng của lão nhân tóc dài màu đen này, vào lúc này hắn nhấc lão nhân tóc dài màu nâu đã nửa chết nửa sống này ở trước người.
- Ngươi dám đi lên, hắn lại chôn cùng với ta!
Âm thanh lạnh lùng sắc bén truyền ra. Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ sắc bén tới mức khiếp người, hiện lên màu đỏ như máu. Khóe miệng của hắn khẽ cong lên, lại khiến cho người ta nhìn vào, cảm thấy trong lòng run sợ. Dường như lúc này trảo ấn của hắn chỉ cần hơi dùng sức cũng đủ khiến cho lão nhân tóc dài màu đen phải gãy cổ.
Bắt lấy lão nhân tóc dài màu nâu chính là dự định của Đỗ Thiếu Phủ từ rất sớm.
Đỗ Thiếu Phủ tuy rằng vẫn luôn liều mạng, nhưng hắn cũng không phải là thật sự đang liều mạng.
Từ sau khi có ký ức, hắn lại chưa từng gặp mặt mẫu thân và muội muội. Nếu không đến thời khắc cuối cùng, Đỗ Thiếu Phủ làm sao có thể thật sự liều mạng, cái mạng của mình so với mạng của tất cả đám người Hắc Sát môn này, rõ ràng phải đáng quý hơn nhiều.
Cho nên có bất kỳ biện pháp nào, Đỗ Thiếu Phủ đều sẽ không bỏ qua. Ban đầu Đỗ Thiếu Phủ muốn bắt lấy người thanh niên mặc áo sam màu đen này. Lấy địa vị của người thanh niên mặc áo sam màu đen này, chỉ cần bắt được, mình muốn thoát thân lại không có vấn đềgì.
Chỉ có điều người thanh niên mặc áo sam màu đen này lại không dám tới gần. Đỗ Thiếu Phủ căn bản không có cách nào hạ thủ được. Bởi vậy cũng chỉ đành lui về cầu thứ hai, mục tiêu rơi về phía Linh Phù Sư tứ tinh viên mãn này.
Vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ đánh từng quyền vào trong ngực hắn, ngược lại cũng không phải là muốn trút giận. Chẳng qua Đỗ Thiếu Phủ sợ mình không khống chế được một Linh Phù Sư tứ tinh viên mãn, cho nên dứt khoát đánh cho hắn tàn phế, sau đó lại phải dùng thêm cấm chế.
Bằng không sợ rằng lấy bộ dạng của mình bây giờ đã tiêu hao sức lực hầu như không còn, căn bản cũng không khả năng khống chế được một Linh Phù Sư tứ tinh viên mãn.
Bóng người của lão nhân năm mươi tuổi áo đen chợt ngừng lại. Hắn lạnh lùng nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi dám uy hiếp ta, ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được!
- Ngươi cũng đang uy hiếp ta!
Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh. Tiếng cười của hắn khiến cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy. Tay trái của hắn trực tiếp rơi vào trên đỉnh đầu của lão nhân tóc nâu này, dùng sức xé mạnh ra.
- A...
Lão nhân tóc dài màu nâu đang nửa chết nửa sống nhất thời kêu lên thảm thiết. Trên đỉnh đầu của hắn, một mảng tóc dầy cùng với da trên đỉnh đầu đã bị Đỗ Thiếu Phủ lấy man lực cứng rắn xé rách. Nhất thời trên đỉnh đầu hắn có máu tươi đầm đìa chảy ra, vô cùng thê thảm.
- Tạp chủng, ta muốn ngươi muốn sống không bằng chế!
Lão nhân áo đen ngửa đầu rít gào. Lúc này nếu như hắn nổi giận có thể giết người, sợ rằng đủ để trấn áp giết chết Đỗ Thiếu Phủ mười lần.
- Vị Âu trường lão này, lão tạp chủng này vẫn đang uy hiếp ta, xem bộ dáng là cố ý muốn chọc giận ta giết ngươi. Chắc hẳn trong lòng hắn lúc này càng muốn ngươi chết hơn cả ta!
Đỗ Thiếu Phủ thản nhiên cười lạnh nhìn lão nhân tóc dài màu nâu đang bị trảo ấn của hắn giữ lấy, lớn tiếng nói. Âm thanh vừa truyền ra, đồng thời tay trái của hắn cũng rơi vào trên cách tay trái của lão nhân tóc dài màu nâu, trực tiếp xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, sau đó lại dùng man lực xé ra. Nhất thời lại truyền ra tiếng xương gãy rắc rắc.
- Phụt...
Sau đó, cánh tay trái của lão nhân tóc dài màu nâu đã bị Đỗ Thiếu Phủ lấy man lực cứng rắn kéo đứt, máu chảy như suối, vô cùng đáng sợ...
- A...
Tiếng kêu thảm thiết lại một lần nữa từ trong miệng của lão nhân tóc dài màu nâu này truyền ra, tiếng kêu thê lương khiếp người, tiếng kêu thảm thiết khiến người ta nghe thấy trong lòng cũng sợ hãi.
- Xích... Xương Đồ, ngươi... không phải... là cố ý chứ? Ngươi... cút ngay cho ta!
Trong tiếng kêu rên thảm thiết, lão nhân tóc dài màu nâu cũng hét lớn, chỉ là cổ họng của hắn bị Đỗ Thiếu Phủ bóp chặt, nói cũng không nói được rõ rằng. Con mắt của hắn đỏ ngầu đầy vẻ thâm độc oán hận trừng mắt với lão nhân áo đen khoảng năm mươi tuổi này. Hình như lúc này hắn căm giận lão nhân áo đen này hoàn toàn không ít hơn so với căm giận Đỗ Thiếu Phủ là bao nhiêu.
- Xích trưởng lão, mau lui xuống. Không thể để cho Âu trường lão gặp chuyện không may.
Người thanh niên mặc áo sam màu đen kinh ngạc trước biến cố không ngừng diễn ra, lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Hắn nhìn thấy Âu trường lão bị đối phương giữ ở trong tay, lại nghe đến Âu trường lão hét lớn thê thảm, nhất thời nói với lão nhân áo đen này. Âu trường lão ở trong môn lại có địa vị cực cao, ngay cả phụ thân của mình cũng phải dùng lễ đối đãi, tất nhiên là không thể gặp chuyện không may.
- Tiểu hỗn đản, Xích Xương Đồ ta xin thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lão nhân áo đen chợt quát lên. Cho dù Âu trưởng lão và hắn đều là trưởng môn của Hắc Sát môn, cũng có tu vi không khác biệt nhau. Chỉ có điều đối phương thân là Linh Phù Sư, cũng là tam trưởng lão của Hắc Sát môn. Bất kể là địa vị ở trong môn hay địa vị ở bên ngoài, đối phương đều cao hơn hắn. Lúc này hắn bị mắng cũng không dám phản bác, cuối cùng tất nhiên là chỉ có thể trút lửa giận ở trên người của Đỗ Thiếu Phủ.
- Lui ra phía sau. Tất cả mọi người lui ra cho ta, không được phép đuổi theo, bằng không ta sẽ giết hắn!
Đỗ Thiếu Phủ tất nhiên sẽ không để ý tới lão nhân áo đen này, trảo ấn của hắn nắm chặt lấy lão nhân tóc dài màu nâu chật vật thê thảm, chính là bắt đầu từ từ lui về phía sau.
Tất cả đệ tử Hắc Sát môn há hốc mồm. Khóe mắt của người thanh niên mặc áo sam màu đen và lão nhân áo đen đều giật khẽ, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên áo bào tím này từ từ lui về phía sau. Nhưng trong tay hắn có con tin, bọn họ đều không dám tới gần, rất sợ Âu trường lão này lại chịu nỗi khổ nào đso.
Từng bước một lui về phía sau, tuy rằng toàn thân đã không còn sức lực, nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn cắn răng chống đỡ.
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ hiểu rõ ràng, nếu như ngày hôm nay mình không rời đi, vậy mình lại thật sự đi không được nữa. Bất kể như thế nào, mình phải rời khỏi nơi đây trước mới được.
- Động đến người của Hắc Sát môn ta, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng vang vọng ở giữa không trung...
Trong nháy mắt này, Đỗ Thiếu Phủ giống như là cảm giác được điều gì, đồng tử trong mắt hắn đột nhiên co lại.
- Ầm!
Một đạo năng lượng nóng bỏng giống như xuyên thủng không gian vậy, lập tức đột nhiên đập vào phía sau lưng của Đỗ Thiếu Phủ.
- Phụt!
Trong miệng của Đỗ Thiếu Phủ lại có máu tươi phun ra, thân thể lập tức lảo đảo ngã về phía trước, toàn thân lại không có sức khí, trảo ấn đang khống chế lão nhân tóc dài màu nâu này cũng không còn sức lực, buông lỏng ra, thân thể ầm ầm ngã trên mặt đất.
- Phụt phụt...
Trong rừng rậm, từ trong không trung dâng lên dao động. Lập tức có một bóng người lặng lẽ không một tiếng động từ giữa không trung từ từ hạ xuống.
Người tới có bộ dạng khoảng sáu mươi tuổi, mặc áo bào màu trắng. Thân thể hắn rơi xuống đất, có phần cứng đờ giống là một bức tượng điêu khắc vậy. Nhưng trên khuôn mặt hắn hiện ra một màu đỏ, trên huyệt thái dương có gân xanh nhô cao giống như cái sừng.
Theo lão nhân này xuất hiện, tất cả mọi người ở chỗ này đều chịu ảnh hưởng, tự dưng thần sắc đều trở nên nghiêm túc. Giống như nước thép đột nhiên rơi xuống trong nước lạnh, thoáng cái không khí cũng theo đó đông cứng lại. Bên trong không gian cũng có một có chút khí tức nóng bỏng chậm rãi lan tràn ra.
- Ra mắt nhị trưởng lão.
Mỗi một đệ tử Hắc Sát môn đều có thần sắc nghiêm túc, sau đó cung kính hành lễ. Ngay cả này người thanh niên mặc áo sam màu đen và lão nhân áo đen cũng lộ ra ánh mắt cung kính, nhưng cũng có một phần vui mừng.
Đỗ Thiếu Phủ ngã xuống đất, ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy được lão nhân vừa xuất hiện. Chỉ có điều toàn thân hắn lúc này lại khó có thể lấy ra được chút sức lực nào.
- Động đến người của Hắc Sát môn ta, ngươi nên trả giá giá tuyệt đối lớn.
Lão nhân kia mở miệng khe khẽ nói, bàn tay hắn lập tức khẽ giơ lên, trực tiếp lướt qua bầu trời xuất hiện ở trước người của Đỗ Thiếu Phủ. Một tay của hắn giống như diều hâu bắt gà con, trực tiếp chụp về phía đầu vai của Đỗ Thiếu Phủ.
Trong miệng của Đỗ Thiếu Phủ có máu tươi đầm đìa chảy ra. Khí tức toàn thân hắn trở nên mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào thủ ấn của đối phương đang đưa tới. Đồng tử trong mắt hắn co lại, lại là cũng bất lực. Trên thân của người này này có một khí tức vô hình khủng khiếp, đồng thời hắn đi qua nơi nào, không gian nơi đó dường như đông cứng lại.
Lại ở thời điểm Đỗ Thiếu Phủ lộ ra vài phần tuyệt vọng, bỗng dưng có một giọng nói khe khẽ lại lập tức truyền ra...
- Hắc Sát môn động thì động, cũng không có gì đáng lo. Người này lưu cho ta đi, không có quan hệ gì với các ngươi.
Theo tiếng nói truyền ra, đồng thời khuôn mặt của lão nhân kia cũng nhanh chóng biến đổi. Dường như vào lúc này hắn cảm giác được điều gì, nhất thời khẽ quát một tiếng:
- Bọn chuột nhắt phương nào giấu đầu giấu đuôi, lăn ra đây cho bản hầu!
Tiếng quát vừa dứt, sắc mặt của lão nhân đã hoàn toàn u ám lạnh lẽo, trên lòng bàn tay hiện lên một tầng ngọn lửa hóa thành thực chất. Phía trên nó có phù văn thoáng động, một hơi nóng đột nhiên ùn ùn kéo đến. Một chưởng ấn nhất thời lại đánh về phía bên trái giữa không trung.
- Vũ Hầu cảnh nho nhỏ còn chưa có tư cách ở trước mặt ta kêu gào, bảo Tiết Thiên Cừu tới còn tạm được!
Âm thanh vẫn bình thản vang lên. Sau đó từ trong không trung có một cột ánh sáng năng lượng phù văn phá không lao ra. Trước ánh sáng của năng lượng phù văn, không gian trực tiếp vặn vẹo giống như bánh quai chèo vậy, năng lượng trong thiên địa cũng theo đó nhất thời run rẩy kịch liệt, sau đó trực tiếp đụng vào phía trên chưởng ấn của người này.
- Ầm!
Hai bên va chạm vào nhau, một lực lớn khủng khiếp trong phút chốc cuốn theo tất cả ra ngoài, giống như không gian cũng muốn bị nổ nát vụn vậy. Sau đó liền nhìn thấy một năng lượng dao động khủng khiếp nhộn nhạo tản đi. Vô số cây đại thụ che trời cũng bị cuốn theo, bị trực tiếp bẻ gẫy.
- Ầm ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt rậm rạp. Đệ tử Hắc Sát môn xung quanh hoảng hốt lao ra ngoài.
- Hừ!
Thân thể của lão nhân áo bào trắng của Hắc Sát môn này nhất thời lảo đảo, bị đẩy ngược lại mấy chục thước. Trong miệng hắn truyền ra tiếng rên rỉ, khóe miệng nhất thời lại có máu tươi tràn ra.