Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 177: Hắc sát truy hồn.

Chương Trước Chương Tiếp

Rừng núi trùng trùng điệp điệp, một mảnh lại tiếp một mảnh, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng của một vài hung cầm mãnh thú kêu lên.

- Vèo vèo!

Bên ngoài Ám Lâm trấn, rừng rậm sâu mấy chục dặm bên trong núi, giữa không trung đột nhiên một đạo lưu quang vọt lên không trung, sau đó lập tức rơi vào bên trong một mảnh rừng núi.

Khi lưu quang thu lại, lộ ra ba bóng người. Người ở giữa là một lão già gày gò với khuôn mặt ngăm đen, bên phải là một nữ tử tàn nhang, trên khuôn mặt tàn nhang và màu da ngăm đen có phần khiến cho người ta không có cách nào nhìn thẳng. Bên trái lại là người thanh niên áo bào tím thân hình gầy gò đang bước từng bước.

Ba người này chính là từ ba người Đỗ Thiếu Phủ, lão già gầy gò bị gọi là Trấn Bắc vương, còn có nữ tử tàn nhang đi từ bên trong Dược Lư của Ám Lâm trấn ra.

- Khụ khụ...

Trong rừng núi lão già gầy gò ho khan, cái ngực gầy phập phồng kịch liệt một hồi. Sau đó hắn nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Được rồi, lại dẫn ngươi đến đây thôi.

Đỗ Thiếu Phủ ôm quyền khom lưng thi lễ một cái, sau đó nói với lão già gầy gò nói:

- Cảm ơn đã trợ giúp, ơn hôm nay, ngày khác có cơ hội ta lại báo đáp.

- Ta chỉ là trả lại nhân tình cho ngươi mà thôi, không cần nói cảm ơn.

Lão già gầy gò nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó nói:

- Hắc Sát Truy Hồn Ấn của Hắc Sát môn trên người ngươi đã bị lộ, cường giả của Hắc Sát môn chắc hẳn rất dễ dàng sẽ đuổi tới. Không biết ngươi làm thế nào lại trêu chọc phải người của Hắc Sát môn. Ở bên trong rừng rậm hắc ám, trêu chọc đến Hắc Sát môn, hình như cũng không phải một lựa chọn sáng suốt đi?

Đỗ Thiếu Phủ khẽ cười khổ. Nhắc tới Hắc Sát môn, đường nét trên khuôn mặt tuấn lãng trong lúc mơ hồ nhất thời lại tràn ra hơi lạnh. Hắn nói:

- Bất kể là nguyên nhân gì, một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ không dễ chịu.

- Nhưng ít ra ngươi bây giờ còn phải trốn đông trốn tây, chuyện sau này cũng phải chờ tới sau đó mới biết được.

Lão già gầy gò khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Không bằng như vậy đi, ngươi theo ta trở về, cho dù trên người ngươi có Hắc Sát Truy Hồn Ấn, chỉ cần rời khỏi rừng rậm hắc ám đến chỗ của lão hủ, người của Hắc Sát môn cũng không làm gì được ngươi. Sau này chờ tới khi ngươi đủ cường đại, ngươi lại báo thù cũng được rồi. Đến lúc đó nói không chừng lão hủ vẫn có thể trợ giúp ngươi một tay, không đến mức khiến cho ngươi đơn thương độc mã.

Đỗ Thiếu Phủ không có suy nghĩ quá nhiều. Hắn nhìn lão già gầy gò lắc đầu, chắp tay hành lễ, nói:

- Đa tạ lão tiên sinh, nhưng ta ở bên trong rừng rậm hắc ám còn có chuyện phải làm, chỉ có thể đa tạ lão tiên sinh đã ưu ái.

- Thực sự rất quật cường, lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú.

Nghe được Đỗ Thiếu Phủ nói vậy, nữ tử tàn nhang không nhịn được trừng mắt với Đỗ Thiếu Phủ.

Nghe nữ tử tàn nhang nói vậy, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ. Vương Lân yêu hổ, Đái Tinh Ngữ còn có nam nhân bà đang ở đâu không rõ. Mình lại còn muốn đi Thiên Vũ học viện, thật sự không có cách nào rời khỏi rừng rậm hắc ám trước. Ở lại bên trong rừng rậm hắc ám, chí ít có thể thuận tiện hỏi thăm tin tức của Đái Tinh Ngữ và nam nhân bà, nếu như các nàng chẳng may xảy ra chuyện gì, mình lại rời đi rừng rậm hắc ám, vậy cả đời trong lòng sẽ cảm thấy bất an.

- Phỉ nhi, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chúng ta cũng không thể ép buộc.

Ngược lại lão già gầy gò không có quá nhiều xúc động, sau đó hắn nói với nữ tử tàn nhang:

- Phỉ nhi, ta nhớ được trên người cháu có Quan Âm Trạc Liên và Sương Phỉ Quất Tử Hoa. Tiểu tử này đang tìm loại linh dược này, cháu cho tiểu tử này một ít.

- Vâng, gia gia...

Nữ tử tàn nhang gật đầu, lấy từ trong người ra một cái túi Càn Khôn. Túi Càn Khôn này rất đặc biệt, cực kỳ tinh xảo. Sau đó nàng lại lấy ra một đóa hoa sen màu xanh lớn chừng bàn tay, còn có một đóa linh hoa trong suốt lấp lánh, nhất thời năng lượng của linh dược dao động, hào quang lan tràn.

- Cho ngươi, lòng tốt lại xem như lòng lang dạ thú.

Nữ tử tàn nhang giống như còn đang tức giận khi thấy Đỗ Thiếu Phủ từ chối ý tốt của gia gia mình. Nàng cầm linh dược trong tay đưa tới trước người của Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt nàng lại oán hận trừng mắt với Đỗ Thiếu Phủ.

- Đa tạ lão tiên sinh.

Đỗ Thiếu Phủ tiếp nhận đóa hoa sen màu xanh và linh hoa trong suốt lấp lánh này. Đây đúng là mình muốn tìm Quan Âm Trạc Liên và Sương Phỉ Quất Tử Hoa, hai loại linh dược này mặc dù không có trân quý giống như Ô Viêm Linh Tham và Kim Trung Lý vậy, chỉ có điều cũng tuyệt đối là giá trị xa xỉ. Hắn ngẩng đầu lên nhìn lão già gầy gò này, nói:

- Lão tiên sinh, linh dược này không tầm thường, tiểu tử không dám lấy không. Vậy không bằng tiểu tử lấy chút linh dược cùng lão tiên sinh trao đổi có được không? Không biết lão tiên sinh cần linh dược gì?

- Chút lòng thành thôi, không cần.

Lão già gầy gò lắc đầu, khuôn mặt ngăm đen của hắn giống như là trải qua phong sương mưa tuyết, trên gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt không dao đọng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Trên người ngươi có Hắc Sát Truy Hồn Ấn đã bị người ta mở ra, lão hủ sẽ giúp ngươi phong ấn lại một chút. Tuy rằng sợ là sẽ lại bị đám người của Hắc Sát môn mở ra, chỉ có điều chắc hẳn có thể kéo dài thêm một hai ngày. Chuyện còn lại, phải nhờ vào chính ngươi.

......

Sâu trong rừng, trên ngọn núi, có mấy trăm bóng người xuất hiện ở trên một tảng đá.

Ba người đi đầu, một người nhìn qua là lão nhân áo đen dáng vẻ khoảng năm mươi tuổi, một người thanh niên mặc áo màu đen, ở giữa lại một lão nhân mặc trường bào màu đen, dáng vẻ đã khoảng sáu mươi, mái tóc dài màu nâu.

Lúc này toàn thân của lão nhân tóc dài màu nâu này lan tràn từng ánh sáng màu đen nhạt, như ẩn như hiện bao quanh thân thể hắn. Một sóng năng lượng tâm hồn người lan tràn, làm cho phía sau có không ít đại hán thực lực không đủ toàn thân run rẩy kịch liệt.

Theo thủ ấn của lão nhân tóc dài màu nâu biến hóa, tay áo rộng của chiếc trường bào màu đen vung lên, từng năng lượng màu đen nhạt nhất thời từ trong tay áo lao ra, sau đó đều quanh quẩn ở giữa thủ ấn biến đổi, hào quang dao động mờ nhạt và phù văn lóe lên, bỗng dưng có dao động kỳ dị nhộn nhạo lao ra.

- Hắc Sát truy hồn!

Lão nhân khẽ quát một tiếng, đồng thời đột nhiên cắn vào đầu lưỡi một cái, một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra, trực tiếp rơi vào phía năng lượng màu đen phía trên thủ ấn.

- Ô ô!

Trong lúc bất chợt, trong năng lượng màu đen này truyền ra những tiếng ô ô, giống như là từng trận âm phong, khiến lòng người run sợ. Chỉ một thoáng một sát khí khủng khiếp đột nhiên phóng ra ngoài. Cùng lúc đó, mấy trăm đại hán phía sau đều run rẩy, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

- Vèo!

Bỗng dưng, một năng lượng màu đen thoáng bị dao động, giống như là trong lúc mơ hồ sẽ bị nghiền nát vậy.

Sắc mặt của lão nhân tóc dài màu nâu cũng đột nhiên biến hóa. Thủ ấn của hắn lại một lần nữa được ngưng kết. Trên đầu lưỡi của hắn lại có một ngụm máu tươi phun ra. năng lượng màu đen nhạt này lại một lần nữa có sát khí tăng lên, sau đó phóng lên cao, lao về phía bầu trời bên trái, nhưng cuối cùng dường như nó bị cái gì đó vô hình cản trở vậy, ở giữa không trung nổ tung hóa thành năng lượng sát khí và phù văn cuồn cuộn, sau đó từ từ tiêu tan.

- Bịch bịch!

Bước chân của lão nhân lảo đảo lùi về phía sau một bước, thần sắc cũng theo đó có phần nghiêm lại.

- Âu trưởng lão, thế nào.

Lão nhân áo đen năm mươi tuổi nhất thời tiến lên hỏi.

- Có cường giả nhúng tay vào, lại phong ấn Hắc Sát Truy Hồn Ấn trên thân người này. Chỉ có điều mặc dù có ảnh hưởng, nhưng không đến mức không tìm được những người đó. Hiện tại đã tìm được đại khái phương hướng, đến lúc đó lại tốn chút thời gian là có thể tìm ra được.

Lão nhân tóc dài màu nâu trầm giọng nói. Khuôn mặt hắn có chút thâm trầm, khiến cho người ta nhìn vào lại có một loại cảm giác không rét mà run.

- Vậy nhanh đi tìm đi. Bảo vật nhất định ở trên người kẻ đó. Chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được bảo vật.

Người thanh niên áo sam màu đen hấp tấp nói.

- Vận dụng vật cưỡi bay trên không, tìm kiếm những người đó.

Lão nhân tóc dài màu nâu nói nhỏ.

- Phần phật phần phật!

Trong thời gian ngắn ngủi hơn mười con yêu thú bay khổng lồ vỗ cánh lao lên, gào thét vỗ mạnh vào tỏng không gian tạo thành khí lưu giống như gió bão, sau đó nhanh chóng lao về phía khoảng không.

.........

Tại một chỗ khác bên trong rừng rậm, Đỗ Thiếu Phủ đang ngồi xếp bằng ở trên một khối nham thạch, toàn thân hắn được bao phủ bởi một ánh sáng năng lượng băng hàn lạnh lẽo tới tận xương.

Thủ ấn của lão già gầy gò không ngừng biến hóa, sau đó hóa thành từng phù văn lao ra, rơi vào trên cổ của Đỗ Thiếu Phủ. Từng ánh sáng phù văn hàn băng lướt vào, giống như là muốn cổ của Đỗ Thiếu Phủ phải đông thành nước đá.

Chỉ có điều lúc này ấn ký màu đen ở dưới năng lượng phù văn hàn băng bao vây, đã dần dần bị biến mất. Nhưng cẩn thận chú ý vẫn có thể nhìn thấy có dấu vết mờ mờ lộ ra.

- Được rồi, Hắc Sát Truy Hồn Ấn đã bị phong ấn, nhưng tối đa chỉ có thể tranh thủ cho ngươi trong thời gian một, hai ngày. Ngươi phải tự giải quyết cho tốt.

Lão già gầy gò vừa dứt lời, thân thể giống như cây sậy của hắn từ từ đứng lên, trong miệng lại ho khan không ngừng.

- Gia gia, gia gia đáng lẽ phải cố gắng hết mức ít ra tay mới phải. Làm vậy sẽ không có lợi cho thân thể của gia gia.

Nữ tử tàn nhang tiến lên đỡ lão già gầy gò. Nếu như trên khuôn mặt nàng bớt đi màu ngăm đen và tàn nhang màu vàng, chỉ nhìn ngũ quan, nàng tuyệt đối là một nữ tử mềm mại giống như cây tường vi vậy.

- Ta không sao, còn chưa chết được. Thân thể đầy xương này ngược lại vẫn có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa.

Lão già gầy gò khẽ cười nói.

Khí tức hàn băng trên thân thể của Đỗ Thiếu Phủ đã biến mất. Hắn cũng đứng lên, nhìn lão già gầy gò, trong mắt đầy vẻ cảm kích, nói:

- Đa tạ lão tiên sinh, ơn hôm nay, ta suốt đời khó quên.

- Không cần khách khí. Có nhân thì ắt sẽ có quả, chúng ta cũng xem như là có duyên phận.

Lão già gầy gò mỉm cười, sau đó giơ bàn tay gầy gò giống như cành cây khô lên, nói:

- Thời gian không còn nhiều nữa, ngươi đi nhanh đi. Nếu như ngươi có thể sống, sau đó lại nhớ tới phần nhân tình này của lão hủ là được. Giống như lời ngươi nói, không biết nhân tình của ngươi là chó má không phải, hay là giá trị vạn kim? Ha ha.

- Tiểu tử cáo từ trước.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão già gầy gò không nói gì, sau đó khom lưng thi lễ. Dưới chân hắn chợt có huyền khí điên cuồng phun ra, bóng người nhất thời đã lướt vào trong rừng rậm cách đó không xa, thoáng cái không thấy nữa.

- Người này thực sự không nhìn được lòng tốt của người khác. Gia gia muốn cứu hắn, hắn lại còn không cảm kích.

Nhìn theo bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ biến mất, nữ tử kia không khỏi trề môi sau đó nói.

Lão già gầy gò cười:

- Tiểu tử này không phải là không cảm kích. Hắn không phải là vật trong ao đâu.

Nữ tử tàn nhang bất đắc dĩ trừng mắt với lão già gầy gò, trong giọng nói của nàng có một chút hờn dỗi:

- Gia gia, gia gia lại còn che chở cho hắn. Gia gia đáng lẽ không nên ra tay. Thân thể của gia gia thế nào, bản thân gia gia cũng không phải là không biết. Lần sau gia gia lại muốn tùy tiện ra tay để ảnh hưởng tới thân thể, ta sẽ không để ý tới gia gia nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️