Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 176: Phong ấn bị giải

Chương Trước Chương Tiếp

- Dược vương, gia gia ta lần này đến rừng rậm hắc ám, chính là muốn mời ngài ra tay chữa thương giúp. Vẫn mong Dược vương ra tay.

Nữ tử tàn nhang tiến lên nói với lão già mặc áo bào màu xám. Ánh mắt của nàng thật ra có chút kính trọng.

- Ta đã sớm không còn cứu người nữa. Trong thân ngươi trúng độc Huyền Băng Hàn giao là loại chí độc chí hàn, có thể làm cho ngươi thành như vậy, Huyền Băng Hàn giao kia sợ rằng cũng là loại cực kỳ khủng bố trong Cực Hàn Băng Xuyên. Đừng nói hiện tại ta không có tâm tình cứu người, cho dù ta có tâm tình cứu người, căn bản cũng cứu không được. Các ngươi đều trở về đi.

Dược vương liếc mắt nhìn nữ tử tàn nhang, sau đó trường bào vung lên, bộ dạng rất có ý định đuổi khách ra cửa.

- Dược vương...

Nữ tử tàn nhang còn muốn nói điều gì, lão già gầy gò phất tay ra hiệu nữ tử tàn nhang không cần nhiều nói, nhẹ nói:

- Phỉ nhi, không cần khiến Dược vương khó xử. Ta tới đây cũng chỉ là muốn đi khắp nơi, cũng thuận tiện thử thời vận. Độc của Huyền Băng Hàn giao quả thật không có người nào có thể giải được. Chúng ta đi thôi.

- Gia gia...

Ánh mắt của nữ tử tàn nhang trầm xuống, hàm răng khẽ cắn vào môi. Sau đó nàng nhìn Dược vương khẩn cầu:

- Dược vương, bên ngoài nói không có người nào ngài không cứu được. Ngươi là hi vọng cuối cùng của gia gia ta, vẫn mong ngài ra tay. Dù phải trả bất kỳ giá nào chúng ta cũng sẽ không tiếc.

- Đừng ôm hi vọng nữa. Nếu như vị lão nhân phía sau đế quốc của các ngươi vẫn còn, có thể bảo hắn ra tay trấn áp độc của Huyền Băng Hàn giao, còn có thể kéo dài trong thời gian hai ba năm. Đi đi, các ngươi đừng tới làm phiền ta nữa.

Dược vương phất tay, hình như đã có phần không kiên nhẫn nữa.

Nghe hắn nói vậy, hy vọng trong lòng nữ tử tàn nhang thật sự bị dập tắt, ánh mắt nàng cũng trở nên ảm đạm.

- Đã quấy rầy rồi.

Lão nhân gầy gò nhìn Dược vương khẽ gật đầu, sau đó nói với nữ tử tàn nhang:

- Phỉ nhi, chúng ta đi thôi. Chúng ta đã đi không ít chỗ rồi, cũng nên trở về thăm nhà một chút.

Thần sắc của nữ tử tàn nhang ảm đạm. Có thể trong khoảng thời gian qua nàng đã quen với nhiều lần thất vọng, thân thể nàng từ từ xoay lại, đỡ lão già gầy gò dự định rời đi.

Bỗng dưng, lão già gầy gò quay đầu lại, ánh mắt hắn nhìn về Đỗ Thiếu Phủ, mở miệng nói:

- Tiểu tử, ngươi còn muốn mua đồ sao? Nếu như không mua, có muốn đi cùng ta hay không?

Đỗ Thiếu Phủ nghe lão nhân này nói vậy, ánh mắt có phần sững sờ. Sau đó trên khuôn mặt hắn hiện ra một nụ cười mỉm. Hắn bước chân tiến lên, đồng thời mở miệng nói:

- Ta đang có ý này.

- Tiểu tử, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong, một lát nữa lại đi, bằng không cũng không cần trách ta lấy già bắt nạt trẻ.

Giọng nói khe khẽ truyền ra, bóng dáng của Dược vương đã trực tiếp ngăn cản ở trước người của Đỗ Thiếu Phủ. Khí tức kia lại một lần nữa lan tràn khuếch tán ra. Chiếc áo bào màu xám bắt đầu dao động. Khí tức này khiến cho linh hồn người khác cũng chịu sự ảnh hưởng.

Mà giờ phút này, tâm thần của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời run lên. Dường như vô hình trung có một năng lượng bao anh ép ở trên người của mình, khí tức vô hình này ép xuống, làm cho thân thể hắn khó có thể di chuyển được. Dường như cả không gian xung quanh hắn đều bị giam cầm lại vậy. Quan trọng hơn là bên trong linh hồn hắn cảm giác không ổn. Không gian ràng buộc này khiến cho linh hồn hắn run rẩy mê muội, toàn thân khó có thể rút ra được một chút sức lực nào, hơn nữa cũng không có cách nào nhúc nhích.

- Dược vương, đừng chấp nhặt với hậu bối nữa.

Giọng nói của lão nhân gầy gò truyền ra. Chẳng biết lúc nào hắn đã không cần nữ tử tàn nhang đỡ nữa. Thân hình hắn gầy gò giống như cây gậy trúc đã đi tới, trực tiếp đi vào bên trong không gian đang ràng buộc toàn thân của Đỗ Thiếu Phủ.

- Thật mạnh!

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ chấn động. Lão già gầy gò được gọi là Trấn Bắc vương lúc này đang di chuyển thoải mái ở bên trong không gian này, lại hoàn toàn không có bị ngăn cản, cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động, không để lại vết tích thể hiện ra thực lực của mình. Hắn đã thể hiện rõ sự cường hãn.

- Trấn Bắc vương, ngươi muốn gây khó dễ cho ta sao?

Sắc mặt của Dược vương đã trầm không.

- Ha hả, Dược vương nói quá nghiêm trọng rồi. Ta chỉ là nợ tiểu tử này một ân tình. Ngươi cũng không nên gây khó dễ với ta mới phải. Về tung tích của ngươi, ta sẽ không nói ra đi. Cứ tính như thế đi.

Lão già gầy gò thản nhiên nói, bàn tay gầy guộc của hắn cũng lập tức đưa về phía Đỗ Thiếu Phủ, từ từ nói:

- Tiểu tử, nếu có lòng muốn đi theo ta, vậy theo ta đi thôi.

- Trấn Bắc vương, ngươi có phần hơi quá rồi!

Dược vương nói nhỏ. Lực ràng buộc vô hình xung quanh đột nhiên lại tăng thêm. Trong chớp nhoáng này, thân thể của Đỗ Thiếu Phủ bị run lên. Dường như từ bốn phương tám hướng đang có áp lực nặng nề ép lên thân thể hắn. Trong cơ thể, ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng bị chấn động.

- Dược vương, ngươi cần gì phải gây khó dễ cho một hậu bối như vậy chứ?

Ở trong không gian bị ràng buộc này, bàn tay của lão già gầy gò đưa về phía Đỗ Thiếu Phủ cũng giống như bị ngăn cản vậy, trong chớp mắt tốc độ hơi chậm lại. Nhưng ngay lập tức bên trong thân thể gầy gò, một hàn khí như ẩn như hiện lan tràn ra, trực tiếp chống đỡ không gian ràng buộc. Sau đó ban tay đưa về phía Đỗ Thiếu Phủ giống như là xuyên qua không gian, muốn nắm lấy đầu vai của Đỗ Thiếu Phủ.

Tất cả những điều này nói ra rất dài dòng, nhưng trên thực tế lại chỉ phát sinh trong thời gian chưa tới hai lần hít thở.

- Vù!

Gần như trong cùng lúc đó, theo tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, một đạo ánh sáng phù văn từ trong không trung lao ra, sau đó giống như trực tiếp đi qua khoảng không, đâm thẳng về phía bàn tay của lão già gầy gò đưa về phía đầu vai của Đỗ Thiếu Phủ. Một uy áp khiến cho linh hồn đau đớn đột nhiên từ trong không trung tuôn ra.

Lão già gầy gò không thể không thu bàn tay lại. Nhưng trong chớp nhoáng này, bên trong lòng bàn tay của hắn có một đạo ánh sáng màu trắng bạc lao ra. Trong đó cũng có phù văn lan tràn, lại trực tiếp đối đánh tới ánh sáng phù văn đi, một uy áp khiến người ta cảm thấy lạnh tới thấu xương cũng lập tức lan tràn.

- Vù vù vù!

Năng lượng của hai phù văn va chạm nhau, không phát ra bất kỳ dao động nào. Chỉ thấy hai phù văn bị nghiền nát, năng lượng lặng lẽ không một tiếng động trở nên tán loạn sau đó không thấy bóng dáng nữa.

- Bịch bịch!

Chỉ có điều trong lúc này, bản thân Đỗ Thiếu Phủ ở bên trong đó lại cảm giác được, không chỉ có linh hồn ở bên trong đầu trở nên mê muội tới cực độ, còn có một khí tức băng hàn trực tiếp cuốn theo tất cả đến trên người mình. Không gian ràng buộc xung quanh tuy rằng biến mất, nhưng thân thể hắn cũng lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

- Vù.

Ngay sau đó, bóng dáng của lão già gầy gò cũng xuất hiện ở trước người của Đỗ Thiếu Phủ. Trên gương mặt ngăm đen, già nua của hắn đầy nếp nhăn, ánh mắt nhìn vào Dược vương trước người, nói:

- Dược vương, ngươi ở chỗ này mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, sợ rằng cũng không hy vọng sẽ phải tùy tiện đổi chỗ ở đi. Ngươi để cho tiểu tử này đi theo ta đi?

Sắc mặt của Dược vương cực kỳ âm trầm. Trong lúc bất chợt, hắn nhìn lão già gầy gò, khẽ cười nói:

- Được, ta cho ngươi đi. Chỉ có điều lại phải xem tiểu tử này có nguyện ý đi theo ngươi hay không.

- Tiểu tử, đi theo ta...

Lão già gầy gò quay đầu lại nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ. Hắn còn chưa nói dứt lời, trong lúc bất chợt ánh mắt thoáng đổi. Hắn chỉ thấy trên cổ của Đỗ Thiếu Phủ lúc này, ấn ký màu đen vốn khó có thể phân biệt, trong lúc bất chợt đã từ từ hiện ra, sau đó nó giống như là cái bớt màu đen, làm cho ánh mắt của lão già kia cũng có chút kinh ngạc, nói:

- Không ngờ là Hắc Sát môn Hắc Sát Truy Hồn Ấn. Tiểu tử, xem ra người của Hắc Sát môn đã tìm tới ngươi.

- Hắc Sát Truy Hồn Ấn...

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ nhất thời kinh sợ. Lúc này hắn cũng cảm giác được trên cổ có hơi ngứa ngáy, giống như là đang bị một loại lực lượng nào đó vô hình trung dẫn dắt, khiến Hắc Sát Truy Hồn Ấn bị Đông Ly Thanh Thanh phong ấn đang từ từ được mở ra. Sợ rằng theo Hắc Sát Truy Hồn Ấn mở ra, người của Hắc Sát môn lại có thể dễ dàng như trở bàn tay tìm được mình.

- Là ngươi sao?

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn chằm chằm vào Dược vương. Hắc Sát Truy Hồn Ấn bị mở ra, sợ rằng không thoát khỏi có liên quan với người trước mắt này.

Dược vương lắc đầu, khinh thường nói:

- Ta thực sự có thể mở ra phong ấn của ngươi. Chỉ có điều thật sự không phải là do ta làm. Đây là một loại thủ đoạn đặc biệt bên trong Hắc Sát môn. Sợ rằng lúc này, ở cách đây không xa lại đang có cường giả của Hắc Sát môn tìm ngươi. Chính là bọn họ thông qua Hắc Sát Truy Hồn Ấn trên người ngươi mở ra phong ấn. Ta thấy không đến một ngày, bọn họ đã có thể tìm được ngươi.

Nghe hắn nói vậy, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời trầm xuống. Hắn không nghĩ tới Hắc Sát môn lại đuổi tới nhanh như vậy.

- Tiểu tử, giao hòn đá kia ra, ta giúp ngươi hoàn toàn loại bỏ Hắc Sát Truy Hồn Ấn. Bên trong rừng rậm hắc ám này, ngoại trừ mấy người Hắc Sát môn kia, thật đúng là không có người nào có thể hoàn toàn loại bỏ Hắc Sát Truy Hồn Ấn trên người ngươi.

Dược vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ vừa nói dứt lời, sau đó lại nhìn lão già gầy gò, nói:

- Trấn Bắc vương, ngươi có thể dẫn tiểu tử này rời khỏi rừng rậm hắc ám sao? Đám người Hắc Sát môn kia ngươi chắc hẳn là cũng biết, lấy thực lực của ngươi bây giờ, sợ rằng cũng không chiếm được tiện nghi.

- Khụ khụ...

Lão già gầy gò lại ho khan một tiếng, sau đó nói với Dược vương:

- Ta chỉ cần dẫn tiểu tử này rời khỏi ngươi vậy thì tốt rồi, Hắc Sát môn kia, ta thật sự cũng không muốn tùy ý trêu chọc, những chuyện khác lại không liên quan tới ta.

- Ha ha...

Dược vương khẽ mỉm cười, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ giống như là kết luận Đỗ Thiếu Phủ không dám đi nữa vậy, cười nói:

- Tiểu tử, ngươi nghe được chưa? Ngươi còn muốn đi cùng Trấn Bắc vương sao?

- Tiểu tử, ngươi phải suy nghĩ cho tốt. Ta thiếu nhân tình của ngươi, cũng chỉ giá trị để ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này. Ta không quan tâm ngươi có đi hay không, sau này lão đầu tử ta đều muốn không nợ ngươi nhân tình nữa.

Lão già gầy gò cũng nhìn Đỗ Thiếu Phủ từ từ nói:

- Nếu như ngươi ở lại chỗ này, Dược vương lão nhân này mặc dù có hơi vô sỉ, chỉ có điều ngược lại cũng sẽ không lấy tính mạng của ngươi.

Chân mày của Đỗ Thiếu Phủ nhíu lại, trong mắt hắn thoáng động. Nhưng ngay lập tức khuôn mặt hắn hiện ra nụ cười thản nhiên, nói:

- Con người ta có một ưu điểm, đồ mình đã thích ta chưa bao giờ giao cho người khác. Dù bị Hắc Sát môn truy sát lại thế nào, ta tất nhiên là phải đi.

Vừa dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão già gầy gò, nói:

- Lão tiên sinh, không quan tâm ngươi dẫn theo ta rời khỏi Dược Lư này hay không, hôm nay ta dù sao cũng đều sẽ rời khỏi nơi đây.

Ánh mắt của lão già gầy gò thoáng dao động, sau đó hắn gật đầu, nói:

- Đã như vậy, chúng ta đi thôi.

Vừa dứt lời, lão già gầy gò từ từ sải bước rời đi.

- Tiểu tử, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ. Không cần tới một ngày, người của Hắc Sát môn tuyệt đối có thể đuổi kịp ngươi.

Sắc mặt của Dược vương có chút không dễ nhìn, giống như là không có nghĩ tới thiếu niên áo bào tím lại tình nguyện bị Hắc Sát môn truy sát cũng muốn giữ hòn đá kia lại.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Dược vương, nói:

- Ta đã bị Hắc Sát môn truy sát rất lâu, nhưng bây giờ vẫn còn sống.

Vừa dứt lời, hắn đã đi theo phía sau lão già gầy gò kia rời đi. Nhưng bất cứ lúc nào hắn cũng đề phòng Dược vương ra tay. Sau đó ba người chính là ở trong mắt của Dược vương đi ra cửa.

Nhìn theo bóng lưng ba người Đỗ Thiếu Phủ biến mất qua cánh cửa, khí tức trên người Dược vương lại một lần nữa khôi phục lại bộ dạng không hề bận tâm. Chỉ có điều ánh mắt hắn thoáng động, thì thào nói nhỏ:

- Tiểu tử này hình như không đơn giản. Toàn thân hắn lộ ra vẻ không tầm thường. Hòn đá kia sẽ thật sự là yêu thạch sao...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️