- Lẽ nào nhìn ra được tảng đá kia là yêu thạch, vừa rồi người này không phải vẫn ở bên trong sao?
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ có không ít nghi vấn, thần sắc biến hóa. Hắn lập tức lại nhỏ giọng, sau đó nhìn lão già mặc áo bào màu xám này, nói:
- Chưởng quỹ, một khối đá vỡ bồi thường cho ngươi, làm sao có thể làm được. Không bằng như vậy đi, ta đưa cho ngươi mấy viên đan dược hoặc mấy gốc linh dược thì thế nào?
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, trong đôi mắt có phần đục ngầu của lão già mặc áo bào màu xám này lại là từng cảm xúc khó hiểu, sau đó hắn nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tiểu tử, con người ta từ trước đến nay nói một không ai dám nói hai, ta cũng sẽ không nói lần thứ hai.
Lời nói này vẫn cực kỳ bình thản, hoàn toàn không dao động, nhưng có một loại thái độ khiến người ta nghe theo không thể nghi ngờ.
Nhìn lão già mặc áo bào màu xám, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ lại có phần dao động. Hàm ý khó hiểu trong đôi mắt đục của lão nhân vừa rồi đã bị Đỗ Thiếu Phủ thu vào trong mắt. Lão già mặc áo bào màu xám này nhìn như quanh người hoàn toàn không có khí tức gì, nhưng trong mơ hồ lại có khí tức dao động khiến cho người ta cảm thấy run sợ, khí tức này thậm chí cực kỳ hung ác, giống như còn có thể ảnh hưởng tới linh hồn.
- Phù!
Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi, lông mày khẽ nhíu lại. Sau đó hai mắt hắn nhìn vào lão già mặc áo bào màu xám này, nói:
- Chưởng quỹ, ta cũng nói, bồi thường ngươi mấy viên đan dược và linh dược cũng được. Về phần khối đá trong tay ta, xin lỗi, bản thân ta cũng rất thích thú, cho nên sẽ không bỏ những thứ mình yêu thích.
Bị Đỗ Thiếu Phủ từ chối, lão nhân áo bào màu xám này hơi híp mắt lại. Sau đó ánh mắt hắn lại nhìn tới ấn ký màu đen mơ hồ khiến cho người ta khó có thể phát giác, trên cổ của Đỗ Thiếu Phủ, hắn nói:
- Tiểu tử, có vài thứ tuy rằng bị phong ấn, chỉ có điều cũng không phải không có cách giải quyết, trước sau cũng có người tìm ra được. Nếu như ngươi động thủ lần nữa, sợ rằng phong ấn sẽ lập tức xảy ra vấn đề, không bằng chúng ta tiến vào trong thương lượng một chút thì thế nào?
Nghe vậy, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ nhất thời kinh sợ. Người này nói rõ ràng chính là Hắc Sát Truy Hồn Ấn trên người mình. Mình bị Đông Ly Thanh Thanh phong ấn Hắc Sát Truy Hồn Ấn, không nghĩ tới lại bị lão già mặc áo bào màu xám này trực tiếp nhìn ra, đủ để chứng minh lão nhân này tuyệt đối không đơn giản giống như là thoạt nhìn.
- Chưởng quỹ, điều này thì không cần.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, người này càng quỷ dị, Đỗ Thiếu Phủ lại càng không muốn tới quá gần.
- Tiểu tử, nói đừng quá sớm, không bằng chúng ta tiến vào nói một chút. Có thể chúng ta nói chuyện, ngươi có lẽ sẽ có suy nghĩa khác. Cứ thử trước xem sao!
Vừa dứt lời, lão già mặc áo bào màu xám trực tiếp xoay người sải bước tiến bên trong cửa hàng, lại không có chú ý liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ thêm.
Nhìn theo bóng lưng của lão già mặc áo bào màu xám này, Đỗ Thiếu Phủ có chút sửng sốt. Trong lòng hắn suy nghĩ, lão già mặc áo bào màu xám này tuyệt không phải là người thường. Nếu như mình đi bây giờ, lại không thể thật sự chạy trốn được, hơn nữa còn có người của Hắc Sát môn đang tìm kiếm và truy sát mình khắp nơi.
Chính là lão già mặc áo bào màu xám này muốn yêu thạch trên người mình, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ tất nhiên sẽ không nguyện ý.
Do dự một lát, Đỗ Thiếu Phủ cuối cùng vẫn đi về phía cửa hàng, trong lúc trực giác mơ hồ, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ biết mình dường như rất khó rời khỏi nơi này, vậy cũng chỉ có thể tạm thời vào xem sao. Đi tới cửa vào của cửa hàng, Đỗ Thiếu Phủ thoáng lướt qua lão già gầy gò còn có nữ tử tàn nhang.
- Tiểu tử, bên ngoài Ám Lâm trấn cảm ơn ngươi.
Khi thoáng lướt qua, lão già gầy gò đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.
Bước chân của Đỗ Thiếu Phủ đang bước vào cửa hàng chợt dừng lại một chút. Hắn hơi liếc mắt nhìn. Lúc này hắn mới cẩn thận nhìn lão già gầy gò và nữ tử tàn nhang một hồi. Vừa rồi, trong lúc mình và Lô Thiên Kiều chiến đấu kịch liệt, lão nhân này và nữ tử tàn nhang đứng ở cửa, không ngờ hoàn toàn không lui ra phía sau. Hai người này một già một trẻ tuy rằng thoạt nhìn một người mềm yếu, một người gần đất xa trời, nhưng hai người này ở trong trong trận giao đấu vừa rồi, đều không có nháy mắt. Vậy bọn họ phải là lão nhân và nữ nhân như thế nào.
Trên khuôn mặt hiện ra nụ cười gượng, Đỗ Thiếu Phủ biết mình ở bên ngoài Ám Lâm trấn đã xen vào chuyện của người khác. Nếu như mình không ra tay, một lão nhân một nữ nhân này khẳng định cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Bằng không cũng sẽ không để cho những phiền phức đó tới. Lúc này ngay cả yêu thạch cũng bị người ta nhớ thương.
Ngược lại không phải Đỗ Thiếu Phủ hối hận vì mình đã ra tay. Đối với chuyện cứu giúp lão nhân và nữ nhân, hắn cũng không hối hận. Chỉ có điều năng lực quan sát của mình vẫn còn có chút không đủ, xem ra còn cần rèn luyện năng lực quan sát của mình nhiều hơn nữa mới được. Hắn nhìn lão già gầy gò, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười gượng, nói:
- Không cần cảm ơn. Ngược lại là năng lực quan sát của ta có hơi kém.
- Ha hả.
Nghe vậy, lão già gầy gò đầu tiên có phần sững sờ, sau đó lại mỉm cười, nói:
- Tiểu tử ngược lại rất thú vị. Năng lực quan sát có thể lại rèn luyện, chỉ có điều lão nhân ta ngược lại thiếu ngươi một nhân tình. Ngươi cũng không mất mát gì cả.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão già gầy gò, khóe mắt của hắn khẽ giật, sau đó dứt khoát nhìn lão già gầy gò, nói:
- Vị lão tiên sinh này nói thế là sai rồi a, nhân tình thứ này có đôi khi giá trị vạn kim, có đôi khi lại ngay cả chó má cũng không phải. Phải xem ai thiếu nhân tình, lão tiên sinh cảm thấy thế nào?
- Điều này...
Lão già gầy gò cũng thoáng ngẩn người ra, sau đó cười, nói:
- Nói có lý, thật sự có chút đạo lý.
- Vừa rồi lão tiên sinh nói nợ ta một ân tình, vậy không biết lão tiên sinh nói thiếu nhân tình, là loại giá trị vạn kim, hay chó má cũng không phải?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thẳng vào lão già gầy gò hỏi, trên gương mặt cương nghị của hắn lại thoáng hiện ra ý cười.
- Ha ha ha ha...
Lão già gầy gò không nói gì thêm, chỉ là trên khuôn mặt ngăm đen lại tươi cười.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không nói gì, sau đó xoay người tiến vào bên trong cửa hàng.
- Gia gia, tiểu tử này đối với gia gia cũng thật không có lễ phép.
Nhìn theo bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, nữ tử tàn nhang khẽ trừng mắt với Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Thú vị, lại còn lợi hại, ha hả.
Lão già gầy gò khẽ mỉm cười, sau đó nói với nữ tử tàn nhang:
- Phỉ nhi, ta đã nói tiểu tử này không phải là dạng hoàn khố trong nhà chúng ta có thể so sánh được. Đi thôi, chúng ta tiếp tục vào xem thử.
Nữ tử tàn nhang rướn mày, miệng hơi trề ra, sau đó liền tiếp tục đi theo phía sau lão già gầy gò.
- Tản ra, Tùng Vân bang này xem như hết thời rồi.
- Chỉ có điều ta nghe nói Tùng Vân bang cũng có hậu trường, sợ rằng hậu trường của Tùng Vân bang cũng sẽ không từ bỏ ý định.
- Tản ra, đừng gây phiền toái.
-...
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ tiến vào bên trong cửa hàng, đám người từ phía xa đứng xem náo nhiệt cũng bắt đầu tản ra. Náo nhiệt đã nhìn xong, tất nhiên bọn họ không có gì hay để đứng xem nữa.
Đỗ Thiếu Phủ đi vào bên trong cửa hàng. Lão già mặc áo bào màu xám này đang cúi người ở trên quầy, phủi đống bụi bặm đang giăng đầy trên quầy hàng. Nghe được tiếng bước chân của Đỗ Thiếu Phủ, đầu hắn cũng không ngẩng lên, nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, giao ra hòn đá kia ra, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.
- Ta không không bỏ được thứ mình yêu thích.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bóng lưng của lão già mặc áo bào màu xám nói.
- Ngươi không có lựa chọn nào khác, không bồi thường hòn đá kia, vậy ngươi cũng không cần đi nữa.
Lão già mặc áo bào màu xám nghe vậy, sau đó xoay người, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ. Đôi mắt nhìn như có chút mờ đục bình thản, dần dần có một ít dao động lạnh lẽo.
Đỗ Thiếu Phủ không nghĩ tới mình vừa tiến vào, lão nhân này đã lập tức trở mặt. Trong lòng hắn thật ra đã sớm nghĩ đến khả năng sẽ là kết quả này. Sắc mặt hắn cũng nhất thời trầm xuống, nói:
- Không cho ta đi, vậy ta cũng chỉ có thể hủy đi cái Dược Lư này của lão.
- Còn nhỏ tuổi nhưng giọng điệu cũng không nhỏ.
Nhưng khi vừa dứt lời, đôi mắt mờ đục của lão già mặc áo bào màu xám nhất thời có tinh quang bắn ra. Một khí tức cực kỳ cường hãn khuếch tán ra, trong nháy mắt bao phủ về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Ở thời điểm khí tức cường hãn này tuôn ra đè ép đến, toàn thân của Đỗ Thiếu Phủ có một ánh sáng màu vàng nhạt cũng lập tức bao trùm, chống đỡ với khí tức cường hãn nhưng đè ép này. Sau đó trong mắt hắn lại lập tức thay đổi.
- Linh Phù Sư!
Từ khí tức đáng sợ trên người của lão già mặc áo bào màu xám, Đỗ Thiếu Phủ đã nhìn ra được, người này không ngờ là một Linh Phù Sư, hơn nữa còn là một vị Linh Phù Sư tuyệt đối cường hãn.
- Lấy tuổi của ngươi lại khi dễ một tiểu tử, sợ rằng có chút cậy già lên mặt.
Giọng nói khe khẽ truyền ra. Lão già gầy gò từ từ đi đến, ánh mắt khẽ mỉm cười nhìn tới trên thân của hai người lão già mặc áo bào màu xám và Đỗ Thiếu Phủ.
- Không mua đồ, vậy cũng nên sớm rời đi.
Ánh mắt của lão nhân áo bào màu xám cũng rơi vào trên người của lão già gầy gò, cười nhạt, nói:
- Nếu như có người biết đường đường là Trấn Bắc vương xuất hiện ở bên trong rừng rậm hắc ám, sợ rằng có mấy lão già nhất định sẽ rất hứng thú với điều này.
Lão già gầy gò nghe hắn nói vậy, cũng mỉm cười, sau đó nhìn lão già mặc áo bào màu xám này, nói:
- Nếu như có người biết đường đường là Dược vương lại ở bên trong Ám Lâm trấn nho nhỏ của rừng rậm hắc ám, sợ rằng không bao lâu nữa Ám Lâm trấn sẽ người đông nghìn nghịt.
- Dược vương, Trấn Bắc vương.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, mắt nhìn hai lão nhân này thoáng lộ ra sự sợ hãi. Xem ra, ngày hôm nay vận khí của mình thật đúng là không được tốt lắm, lại gặp phải hai lão nhân. Xem ra bọn họ đều có lai lịch không tầm thường. Vận khí này của mình thật đúng là tệ không thể nói được.
Lão già mặc áo bào màu xám nghe người kia nói vậy, khí tức trên người nhất thời thu lại, lực chú ý cũng lập tức rơi vào trên thân của lão già gầy gò này.
Theo khí tức trên người lão nhân áo bào màu xám thu lại, lực đè ép đối với Đỗ Thiếu Phủ cũng lập tức biến mất, ánh sáng màu vàng nhạt trên người hắn cũng theo đó từ từ thu lại. Hai mắt hắn không ngừng nhìn hai lão nhân, mừng rỡ xem náo nhiệt.
- Ha ha...
Nhìn lão già gầy gò một hồi, trên khuôn mặt của lão già mặc áo bào màu xám lập tức lộ ra ý cười, nói:
- Cho dù có người biết ta ở bên trong rừng rậm hắc ám thì thế nào? Cùng lắm thì ta lại đổi chỗ khác là được rồi. Chỉ có điều Trấn Bắc vương ngươi lại không giống vậy. Trên người ngươi đang có vết thương cũ nghiêm trọng, nếu như không cứu chữa, ngắn thì nửa năm, lâu thì ba năm, ngươi lại phải buông tay rời khỏi nhân gian, nếu như có người biết đường đường là Đại Trấn Bắc vương vết thương cũ đang nghiêm trọng, thực lực cũng sẽ giảm đi không ít, sợ rằng ngươi sẽ không có cách nào qua được nửa năm. Ngươi có thể đi ra khỏi rừng rậm hắc ám hay không cũng không thể nói chắc được.
- Khụ...
Lão già gầy gò ho khan vài cái, thân thể của hắn giống như khúc gỗ. Khi ho khan trong ngực hắn phập phồng kịch liệt. Dường như thanh quản của hắn cũng sẽ tùy thời bị đứt bất kỳ lúc nào. Hắn nhìn lão già mặc áo bào màu xám, nói:
- Liếc mắt lại có thể nhận ra được ta, Dược vương không hổ danh là Dược vương, quả nhiên danh bất hư truyền.