- Lô Thiên Kiều muốn phát động Mạch hồn!
- …
Trong nháy mắt ngắn ngủi, khí thế khủng khiếp bạo phát, phía sau Lô Thiên Kiều ngưng tự ra ảo ảnh Mạch hồn của một con Yêu Lang màu vàng đất, ánh sáng phù văn chói mắt, uy thế kinh người, làm cho rất nhiều người xung quanh vây xem cảm thấy khó thở, huyền khí trong cơ thể bị tắc.
- Ngao!
Ảo ảnh của Yêu Lang rít gào, giống như vật còn sống, khí thế khủng khiếp cuồng bạo tràn ra tàn sát bừa bãi. Nó với thể tích lớn hơn ba trượng lớn, năng lượng thiên địa xung quanh dao động giống như nước sôi trào, không ngừng gào thét.
- Ngao.
Theo ảo ảnh của Yêu Lang rít gào, mười mấy con lang mã đen sẫm của Tùng Vân bang đều nằm rạp trên mặt đất run rẩy không ngừng. Trong ánh mắt của chúng rõ ràng đang khiếp sợ.
- Thật đúng là Mạch hồn Bạo Cương Yêu Lang khủng khiếp, ngay cả trên bảng địa thú cũng có tên của yêu thú này.
- Mạch hồn của Lô Thiên Kiều thật sự đủ mạnh mẽ, uy năng hoàn toàn không dưới linh khí phát động.
-...
- Tiểu tử, đi tìm chết đi!
Trong ánh mắt khiếp sợ của những người vây xem xung quanh, Lô Thiên Kiều rít gào hét lớn một tiếng, phát động Bạo Cương Yêu Lang hung bạo khổng lồ giống như vật còn sống này, nhất thời nhào về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Ngao!
Bạo Cương Yêu Lang rít gào nhào ra, gần như là hòa làm một thể với Lô Thiên Kiều, uy thế khủng khiếp hung hãn như vậy, mang theo tất cả, gió nổi mây phun, khiến cho người ta chấn động tâm hồn!
Dưới khí thế khủng khiếp như vậy, Đỗ Thiếu Phủ cũng bắt đầu hành động, thủ ấn trong phút chốc ngưng kết ra. Toàn thân hắn giống như có phù văn bá đạo vô cùng muốn phát ra ngoài.
- Ngao ngao!
Ảo ảnh của Yêu Lang Bạo Cương giống như vật còn sống vậy, mang theo khí tức khủng khiếp đáng sợ trong nháy mắt đã đến trước người của Đỗ Thiếu Phủ. Nó mở cái miệng rộng dữ tợn ra. Trong miệng răng nanh nhọn hoắt, lộ ra phù văn thoáng động. Từ bên trong đó có dao động năng lượng cường hãn này tràn ngập ra, ép tới không gian xung quanh đều chấn động kịch liệt.
- Thiếu niên áo bào tím này vẫn có thể chống lại được sao?
...
Lúc này, xung quanh có không ít ánh mắt chấn động, trong lòng hít sâu, thầm lo lắng cho Đỗ Thiếu Phủ.
Bỗng dưng, lại ở thời điểm ảo ảnh của con Bạo Cương Yêu Lang dữ tợn hung hãn lao thẳng tới đến trước người của Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt sáng của Đỗ Thiếu Phủ có ánh sáng nhanh như tia chớp lóe lên, trường bào màu tím trên toàn thân hắn trong phút chốc chấn động phát ra những tiếng phần phật. Trong miệng hắn phát ra một tiếng hét lớn...
- Ngao!
Tiếng quát giống như tiếng rồng ngâm trên cửu thiên, giống như thần voi ngân dài, một khí tức cổ bá đạo lấy toàn thân Đỗ Thiếu Phủ làm trung tâm lan tràn ra. Dưới lòng bàn chân của hắn có từng vết nứt không ngừng chậm rãi lan rộng ra.
- Ầm!
Mặt đất đang chấn động, không gian đang run rẩy, khí thế bá đạo phát động ra, vô cùng có dáng vẻ nhìn bằng nửa con mắt...
Giờ phút này, ở cửa vào của cửa hàng, trong ánh mắt của lão già gầy gò, ngăm đen kia cũng có tinh quang bắn ra, thần sắc thoáng có phần kinh ngạc.
Trong chớp mắt này, trong tầm mắt của mọi người xung quanh chợt trở nên mơ hồ. Chỉ thấy hai tay của thiếu niên áo bào tím này đang biến hóa thủ ấn, phù văn phóng ra dao động, nhanh như tia chớp hóa thành vô số đạo chưởng ấn, kèm theo phù văn cắt qua không trung, hung bạo lao ra, chính là hung hăng đụng vào phía trên thân của ảo ảnh Bạo Cương Yêu Lang.
- Ong ong!
Va chạm như vậy, lại giống như có sấm chớp gió bão, có tiếng phạm âm hỗn loạn, Tiếng nặng lượng nổ vang giống như sấm sét vậy, nhất thời vang vọng ở trong mảnh không gian này...
- Ầm ầm ầm!
Trong tia chớp, năng lượng khủng khiếp chấn động giống như sóng to gió lớn vậy đột nhiên cuốn sạch, không gian run rẩy dữ dội, dưới khí thế dao động kinh người, khiến cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy da đầu tê dại, hãi hùng khiếp vía!
- Phần phật phần phật...
Năng lượng tán loạn, ảo ảnh của Bạo Cương Yêu Lang ở dưới năng lượng cuốn theo tất cả kia cũng không kiên trì được bao lâu, liền trực tiếp bị phá hủy, hóa thành từng mảnh phù văn tiêu tan.
- Phụt!
Mạch hồn bị phá hủy, Lô Thiên Kiều mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng bóng người hắn vẫn theo Mạch hồn lao tới, đi qua trận gió bão năng lượng khủng khiếp trong nháy mắt xuất hiện ở trước người của Đỗ Thiếu Phủ. Trong tay là một đạo trảo ấn với phù văn lan tràn, giống như là muốn bóp nát không gian. Hắn đột nhiên chộp tới cổ họng của Đỗ Thiếu Phủ.
Gần trong gang tấc ở, gần như không lại có thể tránh thoát, tốc độ và thực lực của người tu vi Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh, còn là một đòn toàn lực, tuyệt đối là cường hãn vô cùng.
Trong mắt của Đỗ Thiếu Phủ có ánh sáng màu vàng nhạt lan tràn, lộ ra vài phần sắc bén khiếp người. Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ được hắn thi triển ra, ở trong chớp mắt lấy đường cong không thể tưởng tượng nổi trực tiếp nghiêng cổ họng, nhưng trảo ấn của Lô Thiên Kiều vẫn giống như sét đánh rơi vào đầu vai của Đỗ Thiếu Phủ, trực tiếp nắm lấy vai trái của Đỗ Thiếu Phủ.
- Rắc rắc!
Trảo ấn hạ xuống, kình khí làn tràn ra, nhìn cực kỳ chói mắt.
Nhưng ánh mắt của Lô Thiên Kiều lại lập tức đại biến. Trảo ấn của hắn rơi vào đầu vai của đối phương, phá hủy huyền khí phòng ngự, xé nát trường bào trên đầu vai, nhưng lập tức giống như là rơi vào phía trên tảng đá cứng rắn nhất vậy, lại cũng khó có thể tiến thêm nửa phần.
Đồng thời lúc này, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ có hàn ý tuôn ra, toàn thân hắn có một ánh sáng màu vàng nhạt điên cuồng phun ra, bàn tay mở ra giống như quạt hương bồ, kèm theo phù văn màu vàng nhạt lóe lên ngưng tụ ra tầng tầng lớp lớp, chỉ một thoáng giống như ở xung quanh lòng bàn tay ngưng tụ ra thành hình một cái cánh màu vàng kim.
- Phù Diêu Chấn Thiên Sí!
Một luồng khí tức bá đạo hung hãn đột nhiên từ trong cơ thể của Đỗ Thiếu Phủ lan tràn đi, không gian chấn động run rẩy, sau đó chiêu thức cũng gần trong gang tấc hung hăng vỗ vào trên người của Lô Thiên Kiều.
- Ầm!
Mọi người còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, chính là nghe được một tiếng động trầm thấp vang lên, xen lẫn với tiếng xương cốt vỡ nát truyền ra.
Trước mắt mọi người hoa lên một cái, sau đó liền nhìn thấy thân thể của Lô Thiên Kiều giống như là diều đứt giây vậy bay ngược ra ngoài, cuối cùng nặng nề ngã xuống cách đó chừng mấy chục thước.
- Ầm!
Chỗ mặt đất nơi thân thể của Lô Thiên Kiều rơi xuống, mặt đất chấn động, vết nứt lan tràn, sau đó trong miệng hắn không ngừng điên cuồng phun ra máu tươi.
- Xuy!
Đỗ Thiếu Phủ tung người lên cao, giống như mãnh hổ lướt qua khoảng không, trong nháy mắt lao thẳng tới chỗ Lô Thiên Kiều rơi xuống đất, lại ở thời khắc thân thể của Lô Thiên Kiều rơi xuống đất, trong nháy mắt nắm đấm của hắn cũng trực tiếp nện ở trên đầu của Lô Thiên Kiều.
- Ầm!
Một quyền hạ xuống, đầu của Lô Thiên Kiều bị đập ầm ầm tiến trong vết nứt trên mặt đất, xương đầu lõm xuống vỡ tan, chết không thể chết lại.
- Lô Thiên Kiều chết rồi!
Ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh nhìn thi thể của Lô Thiên Kiều nằm trên mặt đất, một đầu bị nhét vào bên trong mặt đất, sau đó ánh mắt bọn họ chuyển hướng tới một người thiếu niên áo bào tím dáng vẻ cao gầy. Bọn họ không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Đầu vai áo bào màu tím của Đỗ Thiếu Phủ bị nghiền nát, lộ ra lớp da trên đầu vai. Trên đó có một chút vết tích màu xanh nhạt, chính là do một trảo của Lô Thiên Kiều vừa nãy lưu lại. Hắn có chút thương thế, chỉ có điều cũng không đáng ngại. Dựa vào lực lượng thân thể cường hãn, hắn trực tiếp đỡ lấy một đạo trảo ấn này.
Nhưng trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng biết, nếu như vừa rồi thực lực của Lô Thiên Kiều này lại mạnh hơn một ít, sợ rằng đầu vai của chính mình lại phải xuất hiện mấy lỗ máu.
Thân thể cao gầy đứng ở trong sân, trường bào màu tím của Đỗ Thiếu Phủ cuốn quanh người, trong hai mắt hắn có ánh sáng màu vàng nhạt tuôn ra, sắc bén khiếp người, ánh mắt hắn với tia sáng sắc bén liếc qua đám người Tùng Vân bang còn sót lại, trầm giọng quát một tiếng:
- Cút cho ta!
- Bang chủ cũng đã chết rồi.
- Chạy mau, chạy mau.
-...
Các đệ tử còn lại của Tùng Vân bang lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Bọn họ làm sao còn dám lưu lại, nhất thời hoảng hốt bỏ chạy. Ngược lại với lúc trước đằng đằng sát khí chính là hiện tại hoàn toàn giống như chó nhà có tang, phía sau tiếp trước thoát đi.
Người có tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh còn lại trong Tùng Vân bang chạy nhanh nhất. Hắn rất sợ thiếu niên áo bào tím này có thể bắt hắn ra khai đao.
- Ngao!
Mười mấy con lang mã đen bóng cũng rít gào rời đi. Lấy tốc độ cực nhanh, người của Tùng Vân bang và vật cưỡi lang mã đen bóng lại vội vàng bỏ chạy.
- Phù phù!
Rất nhiều người vây xem xung quanh đều hít vào một hơi thật sâu. Người thiếu niên áo bào tím này tuổi còn trẻ, thực lực lại là khủng khiếp như vậy, khiến cho người ta phải chấn động.
Ở cửa vào của cửa hàng, trong ánh mắt của nữ tử tàn nhang nhìn bóng người áo bào tím cao gầy lúc này đang đứng ở giữa sân, cũng cực kỳ chấn động.
Nhìn đệ tử Tùng Vân bang xung quanh đang nối đuôi nhau chạy trốn, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ thoáng động. Trên khuôn mặt hắn lại không có quá nhiều sắc thái vui mừng.
Sau khi lập tức từ trên thi thể của Lô Thiên Kiều móc ra một túi Càn Khôn, Đỗ Thiếu Phủ dự định rời đi ngay.
Với động tĩnh lớn như vậy, hắn sợ rằng sẽ rất dễ dàng khiến cho Hắc Sát môn chú ý. Nếu để cho Hắc Sát môn nhận ra mình tới, đây mới thực sự là phiền phức. Tùng Vân bang ày so sánh với Hắc Sát môn, sợ rằng ngay cả chó má cũng không phải.
- Tiểu tử, khiến cho chỗ của ta rối loạn như vậy, lẽ nào đã muốn dứt áo ra đi hay sao?
Nhưng ngay lúc Đỗ Thiếu Phủ đang định rời đi, trong lúc bất chợt, một giọng nói bình thản già nua lại truyền đến.
Sau đó bên trong Dược Lư, một lão nhân mặc trường bào mào xám từ từ đi ra. Khi đi đến cửa, hắn còn lưỡi biếng duỗi lưng một cái, ánh mắt hơi híp lại nhìn không ít người vây xem ở cửa, hờ hững nói nhỏ:
- Ngày hôm nay người tới cửa Dược Lư của ta cũng không ít. Thật hiếm khi có được nhiều người như vậy.
Nữ tử tàn nhang vẫn luôn đứng ở cửa vào của cửa hàng nhìn thấy lão nhân áo bào màu xám này đột nhiên đến bên cạnh, trong ánh mắt nàng cũng lộ ra sự kinh ngạc. Nàng không ngờ lại không phát hiện ra lão nhân này tới gần nàng lúc nào. Như vậy cũng có thể nói, nếu như lão nhân này là kẻ địch của nàng, vừa rồi hắn hoàn toàn có thể ở dưới tình huống nàng hoàn toàn không có phát giác giết chết nàng.
- Lão nhân này thật mạnh, lẽ nào hắn chính là người trong truyền thuyết sao...
Vừa nghĩ vậy, trong lòng không nhịn được có chút cảm giác sợ hãi. Ngay từ lúc đầu nàng cũng không có phát hiện lão già mặc áo bào màu xám này lại có thể che giấu sâu như vậy. Có thể lão già trước mặt chính là người trong truyền thuyết mà lần này nàng và gia gia muốn tìm.
Ngược lại, ánh mắt của lão nhân gầy gò lại hoàn toàn không có bất kỳ sự giật mình nào, trên gương mặt ngăm đen đầy nếp nhăn không có quá nhiều dao động, hình như đã sớm phát hiện ra lão già mặc áo bào màu xám tới gần.
Thân hình của Đỗ Thiếu Phủ thoáng dừng lại, ánh mắt nhất thời nhìn về cửa của Dược Lư. Khi nhìn thấy lão già mặc áo bào màu xám này chính là người vốn ngủ ở phía sau quầy. ánh mắt hắn thoáng động, sau đó có chút khách khí nói:
- Chưởng quỹ, là người của Tùng Vân bang động thủ trước, ta chỉ là tự vệ mà thôi.
- Ta không quan tâm Tùng Vân bang hay Tùng chó bang gì, nói chung bọn họ là tới tìm ngươi, hiện tại ngoài cửa của Dược Lư bị các ngươi biến thành như vậy, dĩ nhiên là phải bồi thường.
Lão già mặc áo bào màu xám nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói, giọng điệu vẫn có chút bình tĩnh, lộ ra một chút già nua.
Nghe lời của lão già này, Đỗ Thiếu Phủ có chút ngạc nhiên, căn cứ thái độ dàn xếp ổn thoả, xung quanh Dược Lư này thật sự bị hủy, hắn cũng chỉ đành gật đầu bất đắc dĩ, lập tức hỏi lão già mặc áo bào màu xám:
- Chưởng quỹ, ngươi muốn ta bồi thường bao nhiêu huyền tệ, ta bồi thường cho ngươi là được.
Lão già mặc áo bào màu xám mỉm cười nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tiểu tử ngược lại rất thức thời, vậy lão đầu tử ta cũng không phải gây khó dễ với ngươi, vừa rồi trên người ngươi có một tảng đá ngược lại không tệ, lại đưa tảng đá lớn này qua bồi thường cho ta là được rồi.