Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 173: Yêu thạch biến thái.

Chương Trước Chương Tiếp

- Nắm giữ thân thể có thân pháp và lực lượng như vậy, tuyệt đối xuất từ địa phương không tầm thường, tiểu tử này rốt cuộc là từ đâu tới?

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của lão già gầy gò ngăm đen, trong ánh mắt cũng lóe lên ánh mắt nghi hoặc, thậm chí ánh mắt càng lúc càng nghi ngờ.

- Ầm! Ầm! Ầm...

Va chạm trong sân càng lúc càng nóng nảy, tiếng động của năng lượng trầm thấp gần như là liên tục không ngừng.

Trong đám người vây xung quanh xem vốn có người cho rằng thiếu niên áo bào tím này chết chắc rồi, nhưng lúc này đều bị khiếp sợ, thiếu niên áo bào tím cường hãn này không ngờ có thể trực tiếp chống lại Lô Thiên Kiều, xem ra thiếu niên áo bào tím này từ lúc mới bắt đầu đã không không có để mắt tới Tùng Vân bang.

Theo hơn mười chiêu liên tiếp giao đấu, Lô Thiên Kiều cũng càng lúc càng chấn động kinh ngạc, hóa ra hắn vẫn chỉ cho rằng thiếu niên áo bào tím trước mắt chẳng qua là có một thân man lực mà thôi, tu vi Mạch Động Huyền Diệu cảnh, lại mạnh hơn nữa có thể mạnh mẽ tới nơi nào?

Nhưng lúc này trong khi giao đấu, Lô Thiên Kiều mới chính thức hiểu rõ được thiếu niên áo bào tím này có bao nhiêu khủng khiếp, không ngờ có thể trực tiếp chống lại hắn. Phải biết rằng ở trên phương diện tu luyện thân thể, hắn từ trước tới nay vốn ít nhiều có phần tự phụ về chính mình.

- Tiểu tử này có công pháp tu luyện nhất định chí ít đã đặt được Huyền cấp, còn có võ kỹ thân pháp quỷ dị cũng không phải là vật tầm thường, nếu như có thể nhận được, đây chính là quá tốt.

Con mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng người áo tim luôn thay đổi liên tục, trong lòng Lô Thiên Kiều trầm xuống thầm nghĩ, cảm giác lạnh lẽo trong ánh mắt hắn dần dần hiện ra vẻ tham lam.

- Không thể kéo dài nữa. Nếu như ngay cả một tiểu tử miệng còn hôi sữa cũng giải quyết không xong, sợ rằng sau này cũng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Ám Lâm trấn, uy thế của Tùng Vân bang cũng sẽ giảm đi.

Trong lòng nhanh chóng hiện lên suy nghĩ, sắc mặt của Lô Thiên Kiều càng lúc càng ngoan độc.

- Ầm!

Hai người lại một lần nữa va chạm vào nhau, vừa chạm vào liền tách ra, Lô Thiên Kiều nhân cơ hội lui ra phía sau, ánh mắt ngoan độc nhìn chăm chú. Đồng thời, trong tay hắn xuất hiện một đao to bản.

- Ầm!

Theo thanh loan đao này xuất hiện ở trong tay, uy thế của hắn trở nên kinh người. Loan đao cũng giống như có sinh mạng vậy, sát khí sắc bén cuồn cuộn dao động, phù văn điên cuồng phun ra, năng lượng thiên địa xung quanh đều đang dao động, dường như đang tập trung về phí thanh loan đao kia. Rõ ràng binh khí bình thường không có khả năng so sánh được, chỉ riêng uy thế sắc bén như vậy, sợ là đủ để khiến cho những người tu vi thực lực thấp một chút phải nằm rạp run rẩy.

- Lô Thiên Kiều đây là muốn vận dụng toàn lực, ngay cả Bạo Huyền đao cũng lấy ra.

- Bạo Huyền đao lại là linh khí chân chính, không biết thiếu niên áo bào tím này còn có thể chống đỡ hay không.

-......

Cầm loan đao ở trong tay, khí thế của Lô Thiên Kiều cũng theo đó bất chợt lại một lần nữa tăng vọt, trên thân Bạo Huyền đao mang linh khí, không biết có bao nhiêu người tu vi cùng cấp đã bị hắn chém giết qua. Cho dù là gặp phải những người có tu vi cao hơn so với hắn một chút, hắn cũng có thể chống lại, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến hắn có thể làm cho Tùng Vân bang khống chế Ám Lâm trấn.

Trên thanh loan đao, phù văn lan tràn ra giống như là đang hấp thu năng lượng dao động ở trong không gian xung quanh, làm cho không gian xung quanh thân đao hình thành một vòng xoáy năng lượng, mặt đất nổi lên cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, giống như là muốn cắn nuốt tất cả vào bên trong, năng lượng khủng khiếp đang tập trung.

- Linh khí sao?

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn chằm chằm vào thanh loan đao trong tay của Lô Thiên Kiều, mình bây giờ hình như cũng không có binh khí gì, Linh khí này thoạt nhìn thật đúng là không tầm thường. Sắc mặt hắn thoáng nghiêm lại, sau đó chân mày nhíu lại, đưa tay thò vào trong lòng tìm kiếm một lần. Trong tay hắn lập tức xuất hiện một khối đá màu đồng cổ có kích thước lớn chừng bàn tay.

Đao quyết tập trung phát động, năng lượng bạo động. Lô Thiên Kiều không tin thiếu niên áo bào tím trước mắt này còn có thể chống lại, bước chân của hắn nhất thời sải rộng, đi qua, gần như là nhảy lên cao, sau đó đáp xuống, khí thế khủng khiếp bạo phát, thanh loan đao chém xuống, giọng hắn uy nghiêm đáng sợ hô lên:

- Bạo Sát Đao quyết, đi tìm chết đi!

Theo tiếng quát hạ xuống, vòng xoáy năng lượng cuồng bạo xung quanh loan đao vào thời khắc này đột nhiên dừng lại. Bên trong vòng xoáy năng lượng, đao quang gần giống như hóa thành thực chất, mang theo năng lượng hung hãn sắc bén ùn ùn cuốn tới.

- Vèo vèo...

Năng lượng nhộn nhạo, không gian chấn động, đao quang chợt bắn phá không trung, lao thẳng về phía Đỗ Thiếu Phủ, giống như là bom vậy.

- Thật mạnh, mau lui lại!

Dưới năng lượng dao động khủng khiếp như vậy, mọi người xung quanh liên tiếp lui về phí sau. Một khi bị dao động sắc bén hung hãn như vậy chạm đến, hậu quả khẳng định tưởng tượng thôi đã không chịu nổi.

Mà đao quang sắc bén hung hãn như vậy, trong phút chốc cuốn theo tất cả lao đến trước người của Đỗ Thiếu Phủ. Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người của Đỗ Thiếu Phủ.

- Diệt!

Khẽ quát một tiếng, hòn đá màu đồng cổ trong tay của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời có ánh sáng màu vàng kim bao quanh, giống như là pháo trùng kích vậy, cũng trực tiếp phá không lao về phía đao quang trùng trùng điệp điệp này.

- Nhân loại đáng khinh, không ngờ muốn ta thay ngươi ngăn cản đao, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. A... đao này hình như có thể ăn...

Bên trong hòn đá màu đồng cổ có âm thanh truyền ra, âm thanh lập tức lại kinh ngạc, thậm chí lộ ra hưng phấn.

Nhưng âm thanh này bị chìm ngập ở trong năng lượng dao động khủng khiếp. Chỉ có điều không biết vì sao, Đỗ Thiếu Phủ lại là nghe được rõ ràng, lại giống như âm thanh này vang lên ở trong đầu hắn vậy.

- Vù vù vù.

Ánh mắt của rất nhiều người nhìn chăm chú. Trong tay của thiếu niên áo bào tím này ném ra một vật quỷ dị, lưu quang tăng mạnh, phù văn màu vàng kim lan tràn ra, trực tiếp phá hủy tầng tầng lớp lớp đao quang đã hóa thành thực chất.

Những đao quang sắc bén hung hãn đó giống như bị bẻ gãy nghiền nát lại bị phá hủy đi!

- Đây là vật quỷ dị gì vậy?

Lô Thiên Kiều hạ xuống đất, chấn động kinh ngạc, phù văn màu vàng kia bao bọc lấy vật bá đạo sắc bén, giống như không thể địch nổi vậy, khí tức lan tràn đến, khiến trong lòng hắn tự dưng run rẩy. Nhưng ngay lập tức hắm kìm chế khí tức dao động bất an trong lòng, trong tay cầm Bạo Huyền đao trực tiếp hung hăng bổ về phía vật có phù văn màu vàng bao quanh.

- Vỡ cho ta!

Lô Thiên Kiều hét lớn, hắn không tin vật quỷ dị này vẫn có thể chống đỡ được Bạo Huyền đao của hắn, dưới đao quang lao tới giống như muốn chém ra cả không gian vậy, trong nháy mắt lại bổ vào trên vật có phù văn màu vàng kim bao quanh.

- Vèo vèo...

Trong chớp mắt, dưới những con mắt nhìn trừng trừng, năng lượng va chạm kích phát ra.

Ngay lập tức lại ở trong mắt kinh hãi của tất cả mọi người, chỉ thấy thanh loan đao trong tay Lô Thiên Kiều tiến vào phù văn màu vàng kim.

- Trời ạ, ta nhìn nhầm sao?

Nhưng lập tức một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, bên trong phù văn màu vàng kia giống như là có vật gì khủng khiếp, trực tiếp cắn nuốt Bạo Huyền đao trong tay của Lô Thiên Kiều.

- Két két két két...

Bên trong phù văn màu vàng kim truyền ra tiếng động giống như tiểu hài tử gặm khoai. Sau đó chỉ thấy thân của thanh loan đao này trực tiếp bắt đầu hụt đi dần, từng mảnh thân đao trực tiếp không thấy nữa.

Bắt đầu từ mũi đao Bạo Huyền đao của Lô Thiên Kiều, bị phù văn màu vàng kim bao quanh, sau đó trực tiếp mất dần, biến mất vô cùng quỷ dị.

- Két két két lau...

Chỉ có âm thanh két két giống như là pháo nổ truyền ra...

- Tại sao có thể như vậy được? Bạo Huyền đao của ta.

Sắc mặt của Lô Thiên Kiều trở nên khiếp sợ, hắn nhất thời liên tiếp lui lại lại. Chỉ có điều hắn dường như căn bản không bỏ rơi được phù văn màu vàng kia, chỉ là trong thời gian chưa tới hai lần thở dốc, hắn lại trơ mắt nhìn một thanh loan đao chí ít dài hai thước trực tiếp biến mất không thấy nữa, bị vật bên trong phù văn màu vàng kia trực tiếp gặm mất, còn gặm đến chuôi đao.

- Bịch bịch.

Ánh mắt Lô Thiên Kiều trở nên khiếp sợ kinh hãi hạ xuống trên mặt đất, bước chân lảo đảo liên tiếp lui lại. Chuôi đao cũng rơi vào trên mặt đất, sau đó vẫn bị phù văn màu vàng kia bao quanh, trực tiếp gặm sạch sẽ. Cuối cùng màu vàng kim phù văn cũng biến mất, lộ ra một khối đá màu đồng cổ.

- Đúng là vật quỷ dị.

Tại cửa vào của cửa hàng, trong ánh mắt của lão già gầy gò và nữ tử tàn nhang đã có phần kinh ngạc.

Ánh mắt của lão già gầy gò và nữ tử tàn nhang đều nhìn vào trong sân, cũng không quay đầu lại nên không biết, lão nhân mặc trường bào màu xám vốn ở sau quầy này, hai mắt vẫn khép hờ như đang ngủ, vào lúc này đột nhiên mở hai mắt ra. Trong hai con mắt của hắn có một tia tinh quang lóe lên, nhưng trong nháy mắt đã thu lại.

- Là ngươi làm sao? Ngươi là đồ phá sản. Đây chính là linh khí, lưu lại cho ta có phải tốt hơn không?

Theo phù văn màu vàng kim biến mất, Đỗ Thiếu Phủ đi nhanh tới, một tay nắm lấy yêu thạch, ánh mắt hơi khiếp sợ, nhưng phần nhiều hơn là đau lòng vô cùng.

Đỗ Thiếu Phủ biết tảng đá này là yêu thạch, còn là yêu thạch không tầm thường. Nhưng hắn cũng không có nghĩ tới yêu thạch này sẽ biến thái như vậy, không chỉ có thể nuốt chửng linh dược, tự nhiên ngay cả linh khí của đối phương cũng trực tiếp nuốt lấy.

Ý định ban đầu của Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ là muốn dựa vào mức độ cứng rắn của yêu thạch này chống đỡ linh khí một chút mà thôi. Loại kết quả trực tiếp cắn nuốt linh khí của đối phương như vậy, Đỗ Thiếu Phủ lúc trước tuyệt đối không có nghĩ tới. Đó là một món linh khí, giá trị tuyệt đối khủng khiếp, lại trực tiếp bị yêu thạch nuốt như vậy, Đỗ Thiếu Phủ lúc này dường như còn muốn đau lòng hơn cả Lô Thiên Kiều.

- Được ăn no, ta phải nghỉ ngơi một chút, đừng làm phiền ta, bằng không ta không chơi với ngươi nữa.

Âm thanh của hòn đá từ trong đầu của Đỗ Thiếu Phủ truyền ra vậy, sau đó biểu hiện ra cuối cùng là phù văn cũng ảm đạm xuống.

- Khốn kiếp, đợi đấy, sau này ta lại thu thập ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nhất thời thu tảng đá vào trong lòng, trong lòng đã có chủ ý. Chờ lúc nào có thời gian rảnh rỗi, nhất định phải mau chóng nghiên cứu thật tốt yêu thạch này mới được. Nuốt linh khí mình đánh ra, khoản nợ này cũng nhất định phải cố gắng tính toán một lượt.

Ở trong lòng Đỗ Thiếu Phủ mà nói, linh khí của đối phương vừa rồi đã chẳng khác nào là của mình.

Tất cả mọi người ở đó đều kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt không muốn tin tưởng. Một thanh linh khí của Lô Thiên Kiều không ngờ trực tiếp không thấy nữa, hình như là bị một tảng đá ăn mất.

- Linh khí của ta, đồ khốn kiếp, tiểu tạp chủng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Sau một hồi kinh hãi, Lô Thiên Kiều lập tức trở nên cuồng bạo điên cuồng, trái tim hắn đang rỉ máu. Hắn không biết đã hao phí bao nhiêu tâm huyết, gần như là ngay cả mạng cũng suýt vứt bỏ, lúc này mới nhận được một thanh linh khí Bạo Huyền đao này.

Nhưng Lô Thiên Kiều không nghĩ tới, Bạo Huyền đao linh khí của mình vừa rồi không ngờ lại bị thiếu niên áo bào tím này làm hỏng. Tâm tình hắn thế nào, có thể tưởng tượng được. Trong mắt hắn dường như muốn phun ra lửa, thủ ấn không ngừng ngưng kết. Toàn thân hắn hiện ra ánh sáng, phù văn thoáng động, khí tức lại một lần nữa tuôn ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️