- Tiểu tử áo bào tím này, lăn ra đây nhận lấy cái chết!
Âm thanh hung dữ truyền ra, từng con mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía đầu cửa hàng dược.
Bên trong cửa hàng, biểu tình trên gương mặt Đỗ Thiếu Phủ hơi trầm xuống, từ từ sải bước đi ra ngoài.
Lão già gầy gò và nữ tử đầy tàn nhang liếc mắt nhìn nhau, cũng lập tức chậm rãi đi về phía cửa lớn của cửa hàng.
- Bang chủ, trưởng lão, chính là tiểu tử kia, chính là kẻ giết người của chúng ta.
Theo Đỗ Thiếu Phủ đi ra cửa hàng, vô số ánh mắt lập tức lại rơi vào trên người của Đỗ Thiếu Phủ, trong đám người tay cầm đại đao, mấy đại hán tiến lên chỉ thẳng vào Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói với ba người đứng phía trước nói.
Không ít ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt hình như đều có một chút bất ngờ, đặc biệt là ba người đứng phía trước khí tức trên người dao động nhất mạnh mẽ, trong mắt càng thêm bất ngờ, một thiếu niên áo bào tím này dáng vẻ miệng còn hôi sữa, thực lực thật là bất phàm giống như có đệ tử kể ra hay không.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ quét một vòng giữa sân, cũng không khó khăn để nhận biết được thân phận của những người này. Trong đó chừng mười đại hán chính là không lâu từ Ám Lâm trấn phóng ra ngoài, sắc mặt hắn cũng hơi trầm xuống, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên thân của ba người phía trước.
- Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, Mạch Linh Huyền Diệu cảnh, Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh.
Ba người phía trước có ba tu vi Mạch Linh cảnh. Ba người lúc này đã thu lại khí tức. Từ khí tức dao động không nhiều Đỗ Thiếu Phủ không khó để biết được tu vi của ba người. Ba người tu vi Mạch Linh cảnh. Nam nhân mặc trang phục bó sát ở giữa có tu vi cao nhất, đến Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh.
Ở trong ba người, một đại hán bên trái có hình thể đặc biệt cường tráng tiến lên hai bước, mặc quần áo ôm sát người, cánh tay đầy cơ bắp thoạt nhìn giống như muốn khiến trang phục căng rách ra, ánh mắt tràn ngập hơi lạnh, nhìn thẳng Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Tiểu tử, giết người của Tùng Vân bang ta, tự mình ra đây, Tùng Vân bang ta lưu cho ngươi được chết toàn thây!
- Hóa ra là tiểu tử kia giết người của Tùng Vân bang, ở Ám Lâm trấn giết người của Tùng Vân bang, thảo nào khiến cho Lô Thiên Kiều cũng đích thân tới.
- Tiểu tử kia sợ rằng là con nghé mới sinh không sợ cọp, không ngờ ở Ám Lâm trấn giết người của Tùng Vân bang, thuần túy là đâm đầu vào chỗ chết.
-...
Lúc này, trong người xúm lại vòng trong vòng ngoài vây xem xung quanh lập tức truyền ra tiếng bàn luận. Theo đại hán cường tráng này nói, bọn họ nhất thời biết vì sao Tùng Vân bang nổi giận như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ từ từ đi hai bước về phía trước, trên gương mặt cương nghị lộ ra thần sắc lạnh lùng, mắt nhìn đại hán cường tráng, nói:
- Từ chỗ tới đây thì cút về chỗ đó. Hôm nay ta không muốn giết người, đừng trêu chọc ta!
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ thật sự không muốn động thủ. Ám Lâm trấn không nhỏ, nhất định sẽ có người của Hắc Sát môn. Nếu chẳng may bị người của Hắc Sát môn nào nhận ra thân phận của mình, đây mới thực sự là phiền toái lớn.
- Tiểu tử này không biết có phải là kẻ ngu si hay không?
Theo lời nói của Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, bất luận là Tùng Vân bang hay đám người vây xem vòng trong vòng ngoài xung quanh, đều nhất thời bị sửng sốt, lập tức cười vang.
- Khà khà...
Trên khuôn mặt của đại hán cường tráng dẫn đầu đang đằng đằng sát khí lại hiện lên một vẻ tươi cười châm chọc. Trên gương mặt thâm trầm khẽ co giật cười lạnh nói:
- Chỉ dựa vào ngươi, tiểu tử, Hùng Lực ta ở bên trong rừng rậm hắc ám nhiều năm như vậy, loại người thế nào cũng đã gặp qua. Chỉ có điều đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi lại không biết sống chết như thế. Ngươi làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Đỗ Thiếu Phủ bĩu môi, hắn cũng không cùng đại hán cường tráng này nói thừa, một người vừa leo lên tu vi Mạch Linh cảnh, với thực sự của Đỗ Thiếu Phủ bây giờ hắn còn không coi vào đâu. Trong mấy ngày nay, hắn tiêu diệt không ít người của Hắc Sát môn có tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh. Trong đám người Tùng Vân bang trước mắt này, sợ rằng cũng chỉ có người mạnh nhất là Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh mới có uy hiếp đối với hắn.
Đỗ Thiếu Phủ không nói gì thêm, vẫn từ từ sải bước đi về phía đại hán cường tráng này.
Theo Đỗ Thiếu Phủ hành động, nụ cười lạnh châm chọc trên khuôn mặt đại hán hùng tráng hiện lên sát khí. Sát ý bắn ra, gương mặt béo phì này thời trở nên hung ác độc địa đáng sợ, thật đúng là có chút giống như là gấu dữ.
- Tiểu tử đâm đầu vào chỗ chết!
Đại hán hùng tráng hét lớn một tiếng, bàn chân giẫm xuống mặt đất một cái, mặt đất run lên, thân thể cường tráng với tốc độ quả thật cực nhanh, giống như tia chớp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Trên gương mặt thâm trầm chợt hiện ra nụ cười lạnh, huyền khí điên cuồng phun ra, một tay hắn giống như chân gấu đánh ra, làm cho không khí truyền ra tiếng nổ mạnh. Hắn trực tiếp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Mà ở trong thời khắc thân thể đại hán cường tráng này vừa động, toàn thân Đỗ Thiếu Phủ có một huyền khí màu vàng nhạt nhanh chóng tràn ngập, ánh sáng màu vàng nhạt lan tràn ra, nhất thời giống như là bao phủ lấy toàn thân, lại ở thời khắc chưởng ấn lao tới phía trước người, trong hai mắt hắn có một tia hàn ý lóe lên. Hắn giơ tay lên một quyền lại hung hăng đánh tới lòng bàn tay trước người.
- Ầm ầm ầm ầm ầm...
Nắm đấm đi qua nơi nào, trong không khí liên tiếp vang vọng mười ba tiếng động, sau đó liền trực tiếp đụng vào phía trên lòng bàn tay phía trước người.
- Ầm!
Quyền chưởng va chạm vào nhau, một năng lượng lớn dao động cực kỳ mãnh liệt nhất thời từ chỗ quyền chưởng va chạm vào nhau nhộn nhạo tản đi, một năng lượng dao động hung hãn bạo phát. Sau đó chỉ thấy chân của đại hán cường tráng này giẫm xuống mặt đất khiến mặt đất hiện ra từng vết nứt. Sát ý u ám bắn ra, trong nháy mắt trong đôi mắt hắn biến thành vẻ khủng hoảng khiếp sợ.
- Cười khúc khích!
Sau đó kình phong khủng khiếp giống như sóng triều vậy trực tiếp làm cho thân thể của đại hán cường tráng này giống như chiếc diều đứt dây bay ngang ra ngoài, thân thể hùng tráng lúc này giống như gậy trúc yếu ớt bị cuồng phong thổi đi, cuối cùng hung hăng đập xuống đất cách đó hơn mười thước, trong miệng có máu tươi phun ra, sau đó hắn không còn đứng lên nữa.
- Hùng Lực của Tùng Vân bang ở trong tay tiểu tử kia không ngờ không chịu nổi một đòn!
Rất nhiều người vây xem xung quanh đều trợn mắt hốc mồm nhìn một cảnh tượng phát sinh trước mắt. Trên gương mặt bọn họ đều đầy vẻ không thể tin tưởng. Hùng Lực này có tu vi thực lực Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, ở toàn bộ bên trong Ám Lâm trấn cũng cực kỳ cường hãn, nhưng bây giờ lại là bị một chiêu giết chết.
Đến lúc này, người vây xung quanh mới xem như có chút hiểu rõ, vì sao thiếu niên áo bào tím này dám ở trên Ám Lâm trấn giết chết người của Tùng Vân bang.
- Tiểu tạp chủng, ta Lô Thiên Kiều xin thề, ngày hôm nay nhất phải nghiền xương ngươi ra thành tro bụi!
Trong nháy mắt ngắn ngủi, lại ở thời khắc đại hán hùng tráng bị Đỗ Thiếu Phủ đánh một quyền bay ra ngoài, khuôn mặt của nam tử mặc trang phục bó sát giật mạnh, nổi giận rít gào, thân thể bắn ra, một đạo quyền ấn hung hăng đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Ra tay chính là bang chủ Tùng Vân bang Lô Thiên Kiều, trước nắm đấm của hắn dường như có phù văn chớp động, uy thế khủng khiếp, năng lượng dao động giống như cuộn sóng nhộn nhạo, sắc bén cường hãn.
Đối mặt với người tu vi Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ có phần nghiêm trọng, người này có uy hiếp đối với mình. Thủ ấn của hắn biến hóa ngưng kết, một huyền khí màu vàng nhạt bỗng nhiên tăng vọt.
- Lại là Mạch Động Huyền Diệu cảnh, không thể tưởng tượng nổi.
Theo năng lượng khổng lồ trên toàn thân Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên phóng ra dao động, làm cho trên gương mặt ngăm đen đầy nếp nhăn của lão già gầy gò lúc này vừa ra đến cửa vào của cửa hàng nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Huyền khí màu vàng nhạt điên cuồng phun ra, một chưởng ấn ở trong tay của Đỗ Thiếu Phủ đánh ra, năng lượng xung quanh chưởng ấn dao động giống như sóng to gió lớn, năng lượng dao động trùng trùng điệp điệp ở trong không ít ánh mắt ngạc nhiên, trực tiếp va chạm vào phía trên nắm đấm của Lô Thiên Kiều.
- Ầm!
Hai bên tiếp xúc, ở chỗ hai bên va chạm tiếng năng lượng bạo phát vang lên, năng lượng nắm đấm của người trước sắc bén hùng hồn, bị Đỗ Thiếu Phủ dựa vào phương thức ngang ngược trực tiếp chấn động ép cho lui ra. Đó là một loại mạnh mẽ nghiền ép vậy.
Bịch bịch!
Nhưng cũng vào lúc này, ở dưới dư âm năng lượng huyền khí hùng hậu sắc bén của đối phương, dưới chân Đỗ Thiếu Phủ cũng đồng thời lảo đảo lui ra phía sau, mỗi một bước lui ra phía sau, mặt đất đều truyền ra những tiếng rắc rắc, đá vụn bay ra, bụi bặm bắn nhanh. Từng vết nứt từ trong bụi bắn tràn ngập ở dưới bước chân của hắn lan ra ngoài, sau ba bước thân thể hắn mới đứng vững được.
- Mạch Động Huyền Diệu cảnh, làm sao có thể!
Lô Thiên Kiều cũng đẩy lui lại hai bước, sau đó thân thể ổn định, chân hắn giẫm xuống mặt đất cũng lặng lẽ lan tràn ra vết nứt, sát khí u ám vẫn tuôn ra. Ánh mắt hắn hiện ra vẻ chấn động, sau đó ánh mắt vẫn bị sát khí bao trùm, hắn bĩu môi cười lạnh khinh thường nói:
- Hóa ra chỉ là có một ít man lực mà thôi, Mạch Động Huyền Diệu cảnh, vẫn còn có lá gan giết người của Tùng Vân bang ta, bất kể như thế nào, ngươi ngày hôm nay chết chắc rồi!
Đỗ Thiếu Phủ căn bản không để ý tới lời Lô Thiên Kiều này nói, bước chân hắn giẫm xuống mặt đất một cái, huyền khí từ bàn chân phát ra, mượn lực đẩy mạnh mẽ của huyền khí, bóng dáng nhất thời lao ra, thi triển Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, trong nháy mắt đó giống như quỷ mị xuất hiện ở trước người Lô Thiên Kiều.
- Ầm!
Huyền khí màu vàng nhạt trong tay điên cuồng phun ra, lập tức năm ngón tay nắm chặt, nắm đấm của Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp đơn giản đánh về phía đầu của Lô Thiên Kiều, một quyền đơn giản lại sạch sẽ lưu loát, thế giống như sét đánh!
- Hừ, đâm đầu vào chỗ chết!
Lô Thiên Kiều quát lạnh, nhưng đối với tốc độ của Đỗ Thiếu Phủ hắn cảm thấy khiếp sợ, vô cùng kinh ngạc. Điều khiến hắn cảm thấy khủng khiếp ở người thiếu niên áo bào tím không chỉ có tốc độ nhanh, hay là mau chóng biến hoa, mà còn có sự sắc bén bá đạo.
Cho nên Lô Thiên Kiều lúc này cũng lấy ra toàn lực, dựa vào ưu thế và áp chế trên tu vi như vậy, nhất thời hắn cùng Đỗ Thiếu Phủ giao đấu với nhau.
Lô Thiên Kiều tất nhiên biết ưu thế của mình, cũng biết ưu thế khủng khiếp kia của người thiếu niên áo bào tím. Tốc độ của đối phương nhanh tới mức thái quá, còn thường xuyên biến đổi, nếu không phải chiếm áp chế và ưu thế ở trên tu vi, hắn vẫn thật sự khó có thể chống đỡ. Nhưng cho dù là như vậy, mỗi lần công kích, va chạm vào nhau, hắn đều sẽ bị đối phương trực tiếp hung hăng đẩy lui trở về, man lực của thân thể như vậy quả thực còn muốn khủng khiến hơn so với tốc độ liên tục thay đổi này.
Đỗ Thiếu Phủ cũng biết ưu thế của mình, thân thể cường hãn và Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ chính là ưu thế của mình hiện tại, chỉ là đối phương với Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh cũng tuyệt đối là thực lực không tầm thường, đối phó với phòng ngự ngăn cản cũng kín kẽ không lọt gió, mỗi lần công kích đều sẽ bị đối phương sử dụng ưu thế tu vi mạnh mẽ chống lại, muốn đấu với một người tu vi Mạch Linh Bỉ Ngạn cảnh như thế, tuyệt đối là một chuyện không dễ dàng.
- Ầm ầm ầm!
Trong tiếng nổ trầm thấp, hai người lúc này giao đấu gần như là có thể dùng từ hoa cả mắt để hình dung, người có tu vi trình độ thấp một chút, thậm chí không có cách nào nhìn thấy rõ ràng.
Thỉnh thoảng truyền ra tiếng động của năng lượng nặng nề va chạm. Năng lượng mênh mông cuồn cuộn điên cuồng phun ra, xung quanh có đá vụn bắn nhanh, cát bay đá chạy. Những người đứng ngoài xem không ngừng lui ra phía sau.
Theo hai người trong sân giao đấu, nữ tử tàn nhang đứng ở cửa vào của cửa hàng, ánh mắt vốn có phần bình tĩnh, lúc này cũng bắt đầu dâng lên chấn động giật mình.