Theo động tĩnh kinh người bên này, tốp năm tốp ba người chung quanh đây đều từ xa nhìn lại, người lá gan lớn một chút thì trực tiếp xúm lại.
- Hình như là người của Tùng Vân Bang.
- Trước mắt chính là Ám Lâm trấn, đó là địa bàn của Tùng Vân bang, người Tùng Vân bang mà cũng có người dám trêu sao.
-... ...
Khung cảnh người ngã ngựa đổ, chỉ thấy lão giả gầy nhom như cây gậy gỗ và cô gái xấu xí hiểm hiểm tránh được móng vuốt của con chó sói màu xám tro.
- Là tên khốn khiếp nào làm, lăn ra đây cho ta!
Mười mấy đại hán trên đất vội vàng đứng lên, người người đều là bộ dạng râu ria xồm xoàm, giống như đã rất lâu không được cắt tỉa rồi. Một đám người ngã tới đầu tắt mặt tối, rất là chật vật, ánh mắt lướt nhìn xung quanh, bọn họ đương nhiên là đã nhìn ra vừa mới rồi có người cầm đá đập vật cưỡi của bọn họ.
Khi mười mấy tên đại hán hung thần ác sát gầm lên, thì không có người nào dám đứng ra, ngược lại có không ít người vốn đứng chung quanh đó lại vội vàng tránh ra, sợ chọc phải họa từ trên trời rớt xuống.
Mười mấy đại hán không cách nào tìm được người vừa rồi đập vật cưỡi của bọn họ, lại gào thét làm lớn chuyện, trong lúc nhất thời cũng không xuống đài được.
Đám người đó thật ra thì cũng không ngu, có thể cầm đá đập cho bọn họ người ngã ngựa đổ, có lẽ thực lực cũng không tầm thường, nên không thể tùy tiện bắt một người ở chỗ này ra, nói không chừng còn chọc phải thế lực gì đó không chọc nổi. Mặc dù sau lưng bọn họ có Tùng Vân bang không hề yếu, nhưng đặt trong toàn bộ Hắc Ám sâm lâm cũng chưa phải là cái gì cả. Nếu không phải ỷ vào việc sau lưng có núi dựa lớn, bọn họ cũng không dám quá kiêu ngạo, dù sao người qua lại trong Ám Lâm trấn này cũng không phải người dễ trêu.
Giờ phút này chỉ có một thiếu niên bộ dạng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang lững thững đi từ phía trước tới, vẻ mặt dửng dưng, giống như không biết ở đằng trước vừa mới xảy ra sự kiện người ngã ngựa đổ.
Mười mấy đại hán đang không tìm được chính chủ, giận dữ mất hết mặt mũi, bây giờ thấy thiếu niên còn không biết sống chết đi tới đây. Đó không phải là đang chọc bọn họ không xuống đài được sao, đúng lúc muốn tìm một người để trút giận.
Một đại hán ba mươi tuổi mặc áo ngắn sát nách ánh mắt lập tức trở nên hung thần ác sát, nhìn chằm chằm thiếu niên áo bào tím đang từ từ đi tới, phẫn nộ quát:
- Tiểu tử, nói, có phải ngươi làm hay không?
Thiếu niên áo bào tím đương nhiên là Đỗ Thiếu Phủ, nhìn đại hán đứng phía trước cản đường, khẽ ngẩng đầu. So sánh đối lập với dáng người đại hán cao lớn, hắn trở nên vô cùng gầy gò, ánh mắt chớp chớp, yếu ớt nói:
- Con mắt nào của ngươi thấy là ta làm?
Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, người chung quanh lập tức sửng sốt. Nghe giọng điệu của thiếu niên áo bào tím, người vây xem chung quanh biết, một trận kịch hay sắp sửa diễn ra. Thiếu niên áo bào tím kia sợ là xui xẻo rồi, đây là đụng phải họng súng mà.
- Khụ khụ...
Lúc này lão giả gầy nhom và cô gái xấu xí cũng giương mắt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, giống như bị lời nói đó làm cho kinh sợ vậy. Lão giả gầy nhom ho khan không ngừng, như muốn ho luôn cả phổi ra vậy, cô gái xấu xí vẫn luôn đỡ lão giả, trong ánh mắt toát lên vẻ lo âu nồng đậm, không ngừng vỗ nhẹ sau lưng lão giả.
- Khặc khặc...
Đại hán kia vốn còn muốn cố ý tìm tiểu tử này gây sự trút giận một chút, lại không ngờ rằng bị thiếu niên kia nói đến nghẹn lời, thái độ rõ ràng đang khinh thường bọn họ, sắc mặt lập tức thay đổi, một tia cười lạnh hiện lên, nói:
- Tiểu tử chưa dứt sữa, ngươi đây là ngại mình sống đủ lâu rồi phải không. Hôm nay đại gia ta không hảo hảo thu thập ngươi một chút, ngươi lại không biết đây là Ám Lâm trấn.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn đại hán kia cười nhạt, bước chân lập tức lui về phía sau một bước, mặt đầy vẻ chán nản không biết làm sao, nói:
- Ngươi muốn làm cái gì, ngươi đừng tới đây nha, nếu không ta đánh ngươi đó.
- Khốn khiếp, ngươi đây là con mẹ nó tự tìm đường chết!
Đại hán cảm giác mình bị đùa giỡn, bàn chân lập tức giẫm mạnh lên mặt đất một cái, sau đó một tiếng năng lượng nổ vang lên, mặt đất dưới chân bị giẫm ra một cái dấu chân mờ nhạt, sau đó một quyền hung hãn đánh thẳng tới đầu của Đỗ Thiếu Phủ.
- Ngươi đây là ép ta phải đánh ngươi đó nha!
Ngay tại lúc nắm đấm kia xuất hiện trước mặt, trên gương mặt Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên biến đổi hiện lên một nụ cười nhạt, không chút né tránh, trực tiếp dùng một quyền đập tới, huyền khí màu vàng ngưng tụ trong nắm đấm, năng lượng bá đạo lại ác liệt lan truyền ra xung quanh.
- Ầm! Lách cách...
Âm thanh tiếng nổ trầm thấp xen lẫn với âm thanh xương cốt gãy lìa vang lên, ngay trong nháy mắt tất cả mọi người cho là thiếu niên áo bào tím sẽ gặp xui xẻo, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh nắm đấm của đại hán kia tức thì lủng lẳng buông xuống.
Vẻ mặt đại hán kia đau nhức tới co quắp, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng lại không có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, mà thân thể lại bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống mặt đất cách đó mười mấy thước thì đã trở thành thi thể.
Tất cả mọi người ngơ ngẩn, chung quanh nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, dường như không thể tin được. Đại hán kia tu vi là Mạch Động Sơ Đăng cảnh, thực lực cũng không hề yếu, không ngờ rằng lại bị một quyền của thiếu niên áo bào tím kia đánh chết.
- Tiểu tử này là khúc xương cứng, cùng nhau diệt hắn...
Một đại hán dẫn đầu lớn tiếng quát lên, trong lúc đó một bóng người màu tím đã xuất hiện trước mặt hắn. Bóng người uyển chuyển quỷ mị, khiến cho hắn muốn tránh nhưng không biết vì lý do gì mà lại không thể tránh được. Ngay sau đó, từ ngực đại hán này vang lên một tiếng trầm đục, một nắm đấm được huyền khí màu vàng bao bọc đánh lên ngực hắn, một cỗ lực lượng kinh khủng đánh xuống khiến lục phủ ngũ tạng lập tức bị phá hủy.
- Phốc phốc...
Đại hán dẫn đầu còn chưa nói hết lời, huyết dịch trong miệng đụng phải nội tạng đã bể tan tành, sau đó ngã xuống đất, chết tới không thể chết lại.
Yên tĩnh, chung quanh trở nên an tĩnh một cách quỷ dị.
Tất cả mọi người trố mắt nghẹn họng, giống như có chút không dám tin tưởng cảnh tượng mình nhìn thấy. Thiếu niên nhìn như chưa dứt sữa kia, lại có lực lượng kinh khủng như vậy, khó trách dám một mình xuất hiện trong Hắc Ám sâm lâm.
Còn lại chừng tám tên đại hán vừa nãy cũng lớn tiếng gào thét, nhưng trên gương mặt lúc này lại bị sợ hãi thay thế, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Đầu lĩnh bị một quyền đánh chết, bọn họ sợ rằng còn không bằng cái rắm của người ta. Lúc trước nhìn thiếu niên đó dễ bắt nạt, lại không ngờ rằng đó là sát tinh bọn họ trêu chọc không nổi.
- Trong Hắc Ám sâm lâm, quả nhiên là đầm rồng hang hổ.
Cô gái xấu xí đưa mắt nhìn thiếu niên áo bào tím, trên khuôn mặt đen thui còn tràn đầy tàn nhang lại có ánh mắt vô cùng sáng.
- Cút hết cho ta, còn không cút, ta sẽ đánh các ngươi!
Nhìn mấy đại hán kia lộ ra ánh mắt sợ hãi, Đỗ Thiếu Phủ nhẹ giọng quát một tiếng. Hắn không muốn gây thêm phiền toái tránh cho Hắc Sát Môn chú ý tới. Vùa rồi nếu không phải đó là một lão già và một cô gái, chưa chắc Đỗ Thiếu Phủ đã ra tay.
- Đi mau, nhanh!
Mấy đại hán kia như được đại xá, lập tức kéo theo mấy con chó sói xám tro thân thể chồng chất vết thương nhanh chóng chạy mất.
- Thực lực thiếu niên thật là khủng khiếp, không biết có lai lịch gì.
- Dám động người của Tùng Vân Bang trong Ám Lâm trấn, nói không chừng có chút lai lịch đó.
- ...
Đỗ Thiếu Phủ phủi phủi ống tay áo một cái, không để ý tới ánh mắt và tiếng bàn tán của mọi người xung quanh. Quy luật sinh tồn ở trong Hắc Ám sâm lâm này Đỗ Thiếu Phủ hiểu rất rõ, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể sinh tồn, ngươi biểu hiện ra thực lực tuyệt đối thì sẽ không còn ai dám trêu chọc tới nữa.
- Gia gia, thiếu niên kia đi rồi.
Cô gái xấu xí nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, nói với lão giả gầy nhom.
- Khụ khụ...
Lão giả gầy nhom ho khan một hơi, trên khuôn mặt đen thui đầy nếp nhăn hiện lên nụ cười nhẹ, sau đó cảm thán nói:
- Ngươi nhìn thấy rồi chứ, trong này chính là đầm rồng hang hổ đó. Lấy tuổi tác thiếu niên đó so với mấy tên quần là áo lụa kia, thì bọn chúng còn chưa bằng cái rắm của người ta đâu.
- Gia gia, lời này có nói hơi quá không vậy, mấy tên trong nhà cũng đâu có tệ lắm, cho dù là có so với mấy tên tiểu bối trong Đỗ Vương phủ thì cũng đâu có thua kém gì.
Cô gái mặt tàn nhang khẽ mỉm cười nói.
- Phỉ nhi, nhãn lực của nha đầu ngươi luôn không tệ, chẳng lẽ còn chưa nhìn ra sao. Mới vừa rồi, tiểu tử kia hoàn toàn chỉ dựa vào lực lượng thân thể mà ra tay, chỉ bằng lực lượng thân thể đã có thể thu thập người có tu vi Mạch Động Viên Mãn cảnh dễ như trở bàn tay, thì thực lực bản thân hắn phải cường hãn tới cỡ nào. Huống chi cấp bậc tu vi của tiểu tử đó nhất định không cao, có khi mấy tên tiểu bối cố ý núp trong Đỗ Vương phủ kia còn chưa chắc đã so được với tiểu tử này.
Lão giả vô cùng hứng thú nói.
- Nhãn lực đánh giá người của ta vẫn còn phải học hỏi gia gia nhiều lắm.
Cô gái mặt tàn nhang cười một tiếng, hàm răng ngọc trắng như tuyết ẩn hiện, nhìn lão giả nói:
- Hiếm khi thấy gia gia đánh giá một tiểu tử cao như vậy, chẳng lẽ gia gia có tâm tư gì sao?
- Lão già ta đã gần đất xa trời rồi còn có thể có tâm tư gì, chỉ là tiểu tử kia tuổi cũng quá nhỏ rồi, nếu có thể lớn hơn mấy tuổi, còn có thể gả ngươi cho hắn cũng được, đến lúc đó tiểu tử kia cũng được coi là một nửa người của Tạ gia chúng ta. Nói không chừng sau này chúng ta còn có thể dựa vào hắn áp chế Đỗ gia một nước đó.
Lão giả có chút xúc động nói:
- Muốn dựa vào mấy cái tên quần là áo lụa ở nhà kia, sợ rằng không tới mười năm thì Tạ gia đã bị Đỗ gia áp chế hoàn toàn.
- Gia gia, ngươi lại trêu đùa ta nữa rồi. Ta đã từng nói, cả đời này ta không lập gia đình, cả đời đi theo hầu hạ gia gia.
Cô gái mặt tàn nhang cười nói, ở trước mặt lão giả lộ ra vẻ nhu mì, nhìn bóng lưng còn có thể nghĩ rằng đó là một cô gái vô cùng quyến rũ, chỉ là gương mặt đen thui tràn ngập vết tàn nhang lại khiến người ta không dám ngắm lâu.
- Con gái nhà ai mà lại không lấy chồng chứ, ai bảo ngươi yêu cầu cao, coi thường người bình thường, đi theo hầu hạ lão già khụ như ta có lợi ích gì chứ.
Lão giả gầy nhom nói.
- Được rồi gia gia, chúng ta vào trấn đi, hy vọng người ngài muốn tìm còn ở đây, nếu không chúng ta đi toi công rồi.
Cô gái mặt tàn nhang nói.
Lão giả đáp:
- Cho dù hắn ở đây cũng vô ích, hắn phải có tâm tình tốt nữa. Nếu hắn tâm tình không tốt, ai tới tìm hắn cũng vô ích...
Ám Lâm trấn, một cái trấn nhỏ nằm trong Hắc Ám sâm lâm, mặc dù gọi là một cái trấn, nhưng trên thực tế lại không có lớn bằng những cái trấn khác.
Nghe nói rất lâu trước đây, Ám Lâm trấn chỉ có mấy gian nhà gỗ, có một nhà bán rượu và vài món ăn địa phương, thời gian lâu dài, người đặt chân tới nhiều hơn, mới xuất hiện hiệu buôn, tiệm rượu, rồi cả kỹ viện.