Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 169: Lão nhân và nữ nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Hoàng hôn, sâu trong dãy núi cách đó không xa, thi thể của tám tên đệ tử Hắc Sát Môn đầm đìa máu, trông như mấy chữ “đại đỏ lòm to đùng.

Sáng sớm hôm sau, trong khoảnh rừng cách đó chừng ngoài trăm dặm, lại có hai mươi sáu cỗ thi thể của đệ tử Hắc Sát Môn, cũng tạo thành hiện trường đầy máu tương tự.

Ba ngày sau đó, sâu trong rừng rậm cách đó mấy trăm dặm nữa, ngoài hai mươi sáu cỗ thi thể của đệ tử Hắc Sát Môn như lần trước, còn có thêm năm chữ to được viết bằng máu trên thân cây to cạnh đó: “Thề diệt Hắc Sát Môn.

Trong vòng mấy ngày, xung quanh Hắc Ám Sâm Lâm cũng lan truyền việc này, chỉ có vài hôm mà có hơn trăm đệ tử Hắc Sát Môn bị tru sát, trong đó có không ít người có tu vi tới Mạch Tiên cảnh.

Mặc dù hơn trăm người này nhất định phải là đệ tử tinh anh của Hắc Sát Môn, bằng không cũng không được sai ra ngoài tìm bảo vật, nhưng đối với khắp cả Hắc Sát Môn thì con số này cũng không đáng kể.

Nhưng nói đi nói lại, vậy là có kẻ dám tuyên chiến với Hắc Sát Môn rồi.

Không khó đoán, đây hẳn là sự trả thù của người bị Hắc Sát Môn treo giải mất đầu gần đây, kiểu trả thù như vâỵ dù là những người quen lăn lộn trong Hắc Ám Sâm Lâm cũng thấy ớn lạnh.

Chỉ cần là đệ tử của Hắc Sát Môn bị những người thần bí kia bắt được, toàn bộ đều bị tru diệt!

Trong rừng rậm, hơn trăm đệ tử Hắc Sát Môn đang đứng nhìn hai mươi sáu cỗ thi thể kia, cùng cảm thấy run rẩy.

Đám đệ tử này cũng không phải hạng người nhân từ, nhưng thấy một đống xác máu chảy đầm đìa của đệ tử đồng môn, ai nấy đều cảm thấy bất an, không biết số phận bị giết hại tiếp theo có rơi vào bọn họ không.

Cả đám cũng hiểu rõ hơn, đây chắc chắn là những kẻ bị bọn họ đuổi giết đang trả thù ngược lại, khi gặp phải nhau nhất định không nương tay.

Đứng đầu, có một thanh niên mặc hắc sam, hai mắt vô cùng thâm trầm nhìn đống thi thể, trầm giọng nói:

- Thủ pháp ra tay này nhìn có chút quen thuộc.

- Đúng là quen thuộc, hình như đây là thủ pháp của tiểu tử mặc tử bào kia.

Một trung niên cụt tay nói, người này chính là kẻ có tu vi Mặc Tiên Cảnh trước đó giao thủ với Mục Gia Bảo bị xé đứt một cánh tay.

Một lão giả tầm năm mươi tuổi nhìn quanh, sắc mặt xanh lét, hai mắt tràn đầy sát ý:

- Bất kể là ai, Hắc Sát Môn chúng ta nhất định phải bầm thây hắn ra mới có thể giải hận trong lòng.

Lời vừa dứt, lão giả nhìn sang thanh niên nọ với vẻ tôn kính, nói:

- Thiếu Môn Chủ, không biết Khu Trưởng Lão khi nào mới về tới nơi, với thủ đoạn của Khu Trưởng Lão, có thể dùng Hắc Sát Truy Hồn Ấn để tìm những kẻ đó rồi.

Hai mắt cũng chứa hàn quang, thanh niên hắc sam nói:

- Hẳn là hôm nay có thể về tới, nhất định phải tìm được bảo vật trước những người khác, chẳng may rơi vào tay thế lực khác, chúng ta liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hắc y lão giả trầm giọng nói:

- Thiếu Môn Chủ yên tâm, chỉ cần có Khu Trưởng Lão tọa trấn, những tên kia chết chắc rồi, không trốn đâu được nữa.



Mặt trời hè chói chang treo trên đỉnh Hắc Ám Sâm Lâm, giống như muốn nướng cháy cả rừng rậm.

Nhưng sâu trong rừng lại râm mát, mà không biết vì sao, càng lúc càng có nhiều người tới đây, bất cứ khi nào cũng có thể gặp được đại đội nhân mã xuất hiện đi lại.

Trên một con đường nhỏ, một thiếu niên mặc tử bào đang chậm rãi bước đi, không nhanh không chậm, thấn sắc lạnh nhạt.

Nhưng vô hình chung, khí chất vẫn hiển ra cực kỳ xuấ chúng, như hạc trong bầy gà đối lập với không ít bóng người xuất hiện quanh đây.

Chỉ cần dám đi một mình vào Hắc Ám Sâm Lâm thôi cũng đủ nổi bật rồi.

Kẻ này đúng là Đỗ Thiếu Phủ, mấy ngày này, hắn không hề nhàn rỗi, trừ tu luyện Tinh Thần lực cùng lĩnh ngộ Lăng Ba Tiêu Dao Bộ còn có Bằng Lâm Cửu Thiên, lại đối phó với đám người Hắc Sát Môn, hiệu quả đương nhiên cũng vô cùng rõ rệt. Kẻ địch ngoài sáng ta trong tối, ngoài tu luyện tiến bộ, Đỗ Thiếu Phủ cũng được xả giận không ít.

Nhưng hắn cũng không ngốc, sẽ không đánh chết đám người Hắc Sát Môn ở cùng một chỗ, cũng không tiếp tục giết nữa.

Đỗ Thiếu Phủ hiểu rõ thực lực của bản thân, nếu gặp những đệ tử bình thường của Hắc Sát Môn thì được, nếu gặp phải cường giả thì tuyệt đối không đủ, cho nên vẫn ra tay nhanh gọn rồi rời đi.

Nói chuyện với không ít người gặp được trên đường trong mấy ngày này, Đỗ Thiếu Phủ biết gần đó có một nơi là Ám Lâm Trấn, là nơi nghỉ chân mà cơ hồ toàn bộ nhân mã khắp nơi trong Hắc Ám Sâm Lâm đều dừng lại.

Đương nhiên, Đô Thiếu Phủ giờ cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, dọc đường bắt lấy mấy tên khó ưa, hỏi được không ít thông tin, biết được tình hình các thế lực trong Hắc Ám Sâm Lâm, cũng hỏi được đường đến học viện Thiên Vũ.

Đỗ Thiếu Phủ vừa đi về Ám Lâm Trấn, vì nghe nói con đường ngắn nhất tới học viện Thiên Vũ là đi qua Ám Lâm Trấn.

Mặt khác, Hắc Sát Môn vẫn đang tìm hắn khắp nơi, chỗ nguy hiểm nhất khả năng vẫn là nơi an toàn nhất. Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy không bằng hắn cứ thoải mái đi vào Ám Lâm Trấn, để đám Hắc Sát Môn kia cứ lặn lội khắp Hắc Ám Sâm Lâm mà tìm mình đi.

Trên đường nhỏ trong rừng, một nữ tử dìu một lão giả tập tễnh từ từ bước. Nữ tử khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thiếu nữ chừng hai mươi tuổi đầy tàn nhang, da dẻ vàng vọt xấu xí.

- Gia gia, phía trước chính là Ám Lâm Trấn, chúng ta sắp tới nơi rồi.

Xuyên thấu qua mảnh đại thụ rợp trời, nhìn khối kiến trúc không nhỏ mơ hồ xuất hiện dưới bóng cây rậm rạp, nữ tử lộ vẻ cười. Nhưng nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt vừa tàn nhang vừa vàng vọt, không ai tưởng tượng nổi, sao trên đời này lại có nữ tử xấu đến thế.

- Cuối cùng cũng tới.

Lão giả chừng dừng lại, để lộ một khuôn mặt vừa gầy lại ngăm đen, cả người gầy trơ, mặc bộ áo trường bào bằng tơ trắng, giống hệt một cây sào trúc treo một cái túi vải, cả lồng ngực trơ ra dán thẳng vào tấm áo, thấp thoáng như song cửa.

Lão giả đứng cùng nữ tử xấu xí kia, lại vô cùng phối hợp.

- Gia gia, chúng ta tìm nhiều người như vậy cũng không có cách nào, chẳng lẽ mấy người trong trấn nhỏ thuộc Hắc Ám Sâm Lâm này còn giỏi hơn những người mà chúng ta đã tìm hay sao?

Nữ tử xấu xí kia đỡ lão nhân, trong mắt có sự hoài nghi.

- Phi nhi, nha đầu nhà ngươi thông minh lanh lợi, chuyện gì cũng nói chút là thông, nhưng đừng coi thường Hắc Ám Sâm Lâm này. Chỗ này ngọa hổ tàng long, qua bao nhiêu năm vẫn không có ai dám đụng tới nó, cũng không dám đánh vỡ sự cân bằng này. Trừ một mảnh hỗn loạn trong Hắc Ám Sâm Lâm đều là những người liệu mạng, nguyên nhân lớn hơn nữa vì còn có những cao nhân ẩn dật khó lường. Vạn nhất chọc vào mấy người đó, hậu quả khó lường.

Lão giả nhẹ nhàng nói, liền mỉm cười, lúc này có vài tia sáng lọt qua khóm cây xuyên xuống, chiếu vào khuôn mặt ngăm đen này, làm cho khuôn mặt lão trở nên vô cùng sinh động. Bao nhiêu nếp nhăn đều sung sướng di động, chằng chịt nối với nhau, y hệt vết nứt trên ruộng cạn.

- Nơi này đúng thật loạn.

Nữ tử nói nhỏ.

Thân mình tập tễnh của lão nhân vươn lên, duỗi lưng mỏi mệt, nhìn dáng người vốn đang gầy càng trở nên giống một cây mộc côn, sau đó nói với nữ tử:

- Đây là Hắc Ám Sâm Lâm, là Hắc Ám Hỗn Loạn, muốn sinh tồn trong đây, chỉ có ba chữ.

- Gia gia, là ba chữ nào?

Nữ tử cũng tò mò hỏi, giống như đang phối hợp tung hứng muốn lão giả nói tiếp, hiếm khi thấy gia gia nàng lại cao hứng như vậy.

- Thực lực, và, ngoan.

Lão gỉa khẽ cười nói:

- Phải ác hơn đối phương, phải có thực lực mạnh hơn, thực lực còn phải tàn nhẫn, chính là phép tắc sinh tồn trong này.

- Xem ra gia gia hiểu rất rõ nơi này á.

Nữ tử xấu xí kia cười nói, thanh âm lại cực kỳ dễ nghe.

- Ngao ngao!

Đúng lúc này, có tiếng gầm gừ kinh người truyện tới, sau đó liền thấy mấy con yêu thú cao một trượng, thân dài hai trượng đang chạy chồm từ con đường nhỏ đằng sau tới.

Yêu thú này giống sói mà chẳng phải sói, giống ngựa mà chẳng phải ngựa, cả người ngăm đen, chính là Ám Hắc Lang Mã, một loại yêu thú tọa kỵ thường gặp của Hắc Ám Sâm Lâm.

Ám Hắc Lang Mã tuy rằng tằng thứ cao, nhưng sức chịu đựng vô cùng tốt, tốc độ cực nhanh, trèo đèo lội suối không thành vấn đề, cho nên không ít tiêu cục cùng liệp yêu đoàn đều lấy nó làm tọa kỵ. Đương nhiên, giá cũng không hề rẻ.

Trên lưng đám Ám Hắc Lang Mã này đều có mấy đạo thân ảnh, đám người chung quanh đều nhường đường, chỉ là có một số ít người, tuy vẫn nhường đường nhưng ánh mắt lại có vẻ khó coi.

- Tao lão đầu cùng xấu nữ nhân đằng trước mau tránh ra, bằng không giẫm chết mấy người cũng đừng có trách.

Chốc lát, Ám Hắc Lang Mã đã chạy tới, hét lớn một tiếng nhưng lại không có ý dừng lại. Có lẽ trong suy nghĩ của bọn họ, mấy người này nếu không tránh kịp thì có bị giẫm chết cũng đáng đời, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ để tọa kỵ giết chết người khác.

¬- Ngao ngao!

Tốc độ nhanh chóng, đám Ám Hắc Lang Mã chớp mắt đã tới sau lưng hai người, tưởng như sắp giẫm chết họ luôn rồi.

- Hưu hưu hưu!

Bỗng dưng có một tiếng xé gió chói tai vang lên, chỉ trong chớp mắt liền có một đạo đạm sắc kim quang lóe lên, đụng vào người đám Ám Hắc Lang Mã.

- Ngao ô…

Tiếng gào trầm đục vang lên, đạo lưu quang này dương như có chưa sức mạnh khủng bố, khiếm đám lang mã kêu gào thảm thiết, có mấy con còn đổ kềnh xuống mặt đất.

- Rầm rầm…

Người ngã ngựa đổ, cả con đường liền hỗn loạn, đám người cưỡi trên lang mã cũng bị quăng ra ngoài, mỗi kẻ một hướng nằm chật vật trên đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️