Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 167: Không kịp nói lời từ biệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoài động đang là sáng sớm, các đỉnh núi chen chúc thành đàn, đen đỏ như sắt, trang trọng mà nghiêm túc.

Bên trong dãy núi, sương mù lúc ẩn lúc hiện, xung quanh lộ ra vách đá, dựng đứng, có vẻ vô cùng tịch mịch, chỉ là không ít chỗ rất bừa bộn, chứng minh không lâu trước đây, nơi này đã trải qua một phen đại chiến tuyệt đối kịch liệt.

Trên một ngọn núi, một bóng người lẳng lặng mà đứng, mái tóc búi lên cao cao, mặt trên có một chút tóc bạc loang lổ, nhìn từ bóng lưng, người này có vẻ tuổi rất lớn rồi.

Xì!

Một bóng người xinh đẹp từ trong hang núi lướt ra, quanh thân bao bọc lấy lưu quang màu xanh, sau đó rơi thẳng vào một ngọn núi cách đó không xa.

Lưu quang thu lại, bóng hình xinh đẹp uyển chuyển, sắc mặt vẫn như cũ mang theo trắng xám, chính là Đông Ly Thanh Thanh.

- Sư phụ.

Bóng hình Đông Ly Thanh Thanh xinh đẹp nhẹ nhàng, tóc bạc xõa ra sau lưng.

- Thương thế sao rồi?

Một giọng nói ác liệt truyền ra, khiến cho người ta có chút không khỏe, bóng lưng từ từ quay người, chính là một bà lão khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt thoạt nhìn có chút già nua.

Nếu lúc này Đỗ Thiếu Phủ ở đây, tất nhiên có thể nhận ra bà lão này chính là người lúc trước hắn gặp trong Man Thú Sơn Mạch, cũng chính là sư phụ của Đông Ly Thanh Thanh.

- Thương thế không sao rồi, lẽ nào sư phụ đã sớm đến đây rồi sao?

Đông Ly Thanh Thanh nhìn sư phụ, ánh mắt nghi hoặc, cả người lộ ra một luồng linh khí nhàn nhạt, giống như tinh linh trong vùng rừng rậm này.

- Đến mấy ngày rồi, theo ta đi thôi, nên về rồi.

Bà lão nhìn Đông Ly Thanh Thanh nói.

- Sư phụ, ta. . .

Đông Ly Thanh Thanh nghe vậy, ánh mắt âm thầm nhìn về sơn động phía dưới.

Bà lão tựa hồ biết tất cả mọi chuyện, mắt nhìn Đông Ly Thanh Thanh hỏi:

- Ngươi có phải là không nỡ rời xa tiểu tử kia rồi?

Đông Ly Thanh Thanh có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt sư phụ, hàm răng khẽ mở, nói:

- Sư phụ, hắn đã cứu ta, hiện tại hắn bị thương rất nặng. . .

- Ngươi cũng cứu hắn rồi, ngươi không nợ tiểu tử kia.

Bà lão nói, vẻ mặt không cho phép người ta phản kháng.

Đông Ly Thanh Thanh khẽ ngẩng đầu, nói:

- Sư phụ, ta cứu hắn, chỉ là thuận tay, mà hắn cứu đồ nhi hai lần, đều là biết rõ chính mình có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cái này không giống nhau.

- Cho nên, ngươi liền giao Lăng Ba Tiêu Dao Bộ trong tộc ngươi cho tiểu tử kia, còn muốn cho tiểu tử kia một cây Ô Viêm Linh Tham.

Bà lão tựa hồ cái gì cũng biết.

Trên ngọn núi cao vút, được bao phủ bởi sương trắng, bên trong sương mù, trên khuôn mặt giống như tinh linh của Đông Ly Thanh Thanh, ánh mắt hơi lóe lên, không dễ dàng bắt được, lập tức ánh mắt khinh động, hơi câu môi mỏng, nói với bà lão:

- Sư phụ, ta chỉ là không muốn nợ hắn, nhưng không ngờ, ta lại thiếu nợ hắn một lần nữa.

- Thanh Nhi, đây không phải ý định của ta khi cho ngươi đến Hắc Ám Sâm Lâm.

Bà lão dứt lời, vô hình trung khiến cho không khí xung quanh cũng run lên, vẻ mặt hơi nghiêm khắc, nói:

- Ta không nên cho ngươi tới đây, đây là lỗi của ta, hiện tại, trở về với ta thôi.

- Sư phụ. . .

Đông Ly Thanh Thanh tựa hồ còn muốn nói điều gì.

Bà lão cắt đứt lời của Đông Ly Thanh Thanh , con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Đông Ly Thanh Thanh, hỏi:

- Thanh Nhi, lẽ nào ngươi thích tiểu tử kia rồi sao?

Nghe vậy, trái tim Đông Ly Thanh Thanh thổn thức, hơi cụp mắt, trong mắt loé ra từng tia từng tia ánh sáng, lập tức không biến mất, nói:

- Đệ tử không có.

- Vậy thì tốt.

Bà lão nhìn Đông Ly Thanh Thanh, ánh mắt ác liệt xẹt qua, nói:

- Ngươi nên biết trên người ngươi gánh vác trách nhiệm gì, theo ta trở về thôi, lẽ nào ngươi muốn ta giết tiểu tử kia sao?

- Sư phụ không cần.

Đông Ly Thanh Thanh run sợ, nàng tất nhiên là biết tính khí của sư phụ mình.

Vèo vèo!

Dưới ngọn núi, mười mấy bóng người bay vụt qua, sau mấy cái lắc mình, liền xuất hiện ở chỗ nham thạch bừa bộn kia.

Mười mấy người này đều mặc hắc y, khí tức không yếu, có ít nhất bốn người tu vi Mạch Linh Cảnh.

- Mẫn hộ pháp, chính là trong hang núi phía trước, bốn tháng trước trong lúc vô tình ta đi qua đây, cũng cảm giác được trong này có khí tức của Linh Dược dao động, hẳn không phải Linh Dược bình thường, có điều có tiếng gầm gừ của yêu thú truyền ra, khí tức rất mạnh, cho nên ta không dám đi vào.

Một đại hán nhỏ gầy nói với một ông lão áo bào đen trước người.

- Không lâu trước đây chỗ này từng có người giao thủ, chẳng lẽ là tranh cướp Linh Dược, chúng ta mau vào xem xem.

Ông lão áo bào đen mắt nhìn bốn phía, hơi phất tay, ra hiệu mọi người vào trong sơn động điều tra, nhất thời mười mấy bóng người cẩn thận bay về phía hang núi.

Rầm rầm rầm!

Bỗng dưng, lúc mười mấy người vào sơn động, giữa không trung, một nguồn năng lượng lưu quang bỗng nhiên hạ xuống, giống như lôi đình vậy, ầm ầm nổ tung, tiếng nổ năng lượng nhất thời vang vọng xung quanh.

Ầm ầm ầm!

Đất rung núi chuyển, gợn sóng kình khí cuồng mãnh giống như cơn bão bao phủ, tựa như pha thêm một loại năng lượng khủng bố nào đó, mười mấy người này thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều chưa truyền ra, từng cái từng cái sinh cơ nhất thời bị phá hủy, thậm chí căn bản cũng không biết mình chết như thế nào.

- Hiện tại, không nợ hắn nữa, đi với ta thôi.

Bà lão dứt tiếng, thân ảnh nhất thời bay về phía bầu trời.

- Không kịp nói lời từ biệt, ngươi phải sống thật tốt.

Một vệt bất đắc dĩ hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Đông Ly Thanh Thanh, sau đó nhìn một chỗ hang đá dưới ngọn núi này, bên tai nửa sợi tóc khẽ bay bay, tay trắng nhẹ giương lên, sau đó bóng người bị một luồng hấp lực bao phủ vụt lên giữa không trung, cuối cùng biến mất giữa bầu trời.

Vèo!

Trong hang núi, một bóng người cấp tốc bay ra, mắt thấy giữa không trung, tựa hồ trong lúc mơ hồ nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp xanh lục biến mất ở giữa không trung, lập tức ánh mắt rơi vào mười mấy bộ thi thể trên trên đất.

- Hắc Sát Môn!

Trên những thi thể kia, đều có tiêu chí của Hắc Sát Môn, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ vẫn tái nhợt như cũ, ánh mắt nhất thời nghiêm nghị.

Vốn cho là rời khỏi dãy núi kia, xung quanh đã không có người của Hắc Sát Môn, bây giờ xem ra, chung quanh đây cũng có người Hắc Sát Môn tồn tại.

Đỗ Thiếu Phủ vốn đang thổ nạp điều tức, đột nhiên nghe được rung động kinh người ở bên ngoài, bèn thu lại Thủ Ấn đình chỉ thổ nạp, bên người cũng không nhìn thấy Đông Ly Thanh Thanh, vì vậy cấp tốc chạy ra.

Không ngờ ở ngoài động lại nhìn thấy mười mấy thi thể người Hắc Sát Môn, bóng người đi xa giữa không trung kia, chắc là Đông Ly Thanh Thanh.

- Hẳn là nàng giết đi, nàng phải đi rồi sao, cũng đúng, dù sao cũng phải đi, chỉ là không biết sau này còn cơ hội gặp lại hay không.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn giữa không trung, ánh mắt có chút thất thần, sau đó cụp mắt, thật lâu sau, tâm thần mới thu lại, lẩm bẩm nói nhỏ:

- Hắc Sát Môn cũng thật là ở khắp mọi nơi nhỉ, có vẻ nơi đây cũng không thể ở lại.

. . .

Hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây, bao phủ Hắc Ám Sâm Lâm, theo màn đêm buông xuống, thiên địa này giống như lập tức liền tiến vào trong bóng tối .

Ánh trăng treo lơ lửng tên bầu trời đen nhánh của Hắc Ám sâm lâm, tuyệt vọng bồi hồi.

Bên trong dãy núi, gió đêm khẽ động, hàng dãy đại thụ che trời hơi chập trùng, ngọn cây hơi nhún nhảy, lay động giống như U Linh, bóng dáng không thể nắm bắt.

Rống!

Bên trong ban đêm yên tĩnh, trong rừng sâu rộng lớn, ngẫu nhiên sẽ từ nơi sâu xa truyền đến tiếng hí của thú dữ.

Bên trong một khe núi tịch mịch, sương đêm lượn lờ, vách núi cheo leo, có một sơn động không dễ phát hiện.

Trong hang núi, mơ hồ có hào quang màu vàng kim nhạt lan tràn ra, khí tức bá đạo như ẩn như hiện cực kỳ ác liệt khuếch tán lan tràn, khiến cho thú dữ xung quanh sợ hãi bỏ chạy.

Bên trong động, một luồng quang mang kim sắc chói mắt theo phù văn lấp loé mà dao động, năng lượng vô hình này giống như sóng âm thực chất hóa vậy, cuối cùng đụng vào vách đá cứng rắn trong hang núi, chấn động vang vọng bốn phía vách đá, rất là bá đạo ác liệt.

Thật lâu sau, hào quang màu vàng kim nhạt hóa thành từng đạo từng đạo năng lượng thu lại, đến lúc từng tia năng lượng cuối cùng bị thu lại, một bóng người áo bào tím hiển lộ, thiếu niên ngồi khoanh chân, trên khuôn mặt tuấn lãng, nhiều hơn bạn cùng lứa tuổi mấy phần cương nghị cùng nhuệ chí, trên hai con mắt khép hờ, lông mày rậm như kiếm.

Hô. . .

Từ trong cơ thể theo cuống họng phun ra một ngụm trọc khí thật dài, hai mắt nhắm chặt của Đỗ Thiếu Phủ hơi mở, trong mắt tựa hồ có tinh mang màu vàng nhạt xẹt qua, cuối cùng lại biến mất nhanh chóng, ánh mắt càng phát thâm thúy sáng sủa.

- Cuối cùng cũng đỡ.

Cảm nhận được thương thế bên trong cơ thể, khuôn mặt hơi tái nhợt của Đỗ Thiếu Phủ không khỏi lộ ra một nụ cười, ở chỗ này điều tức thổ nạp ròng rã ba ngày, thêm vào không ít Linh Dược giúp đỡ, thương thế rốt cục khôi phục được khoảng sáu, bảy phần, xem như đã không có gì đáng ngại rồi.

Con mắt thâm thúy đen kịt chớp động, có ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt lấp lóe, Đỗ Thiếu Phủ hơi trầm tư, lẩm bẩm nói nhỏ:

- Cũng không biết Tinh Ngữ cùng nam nhân bà kia đến học viện Thiên Vũ chưa, hi vọng không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi co rút, Đới Tinh Ngữ cùng Tiểu Hổ, Âu Dương Sảng tung tích không rõ, bây giờ mình cũng là khắp nơi trốn tránh Hắc Sát Môn, nói cho cùng, vẫn là thực lực không đủ, nếu mình có đủ thực lực, lại làm sao phải như vậy.

- Hắc Sát Môn.

Hơi mở miệng, giọng nói khá lạnh, trong hai con ngươi đen kịt của Đỗ Thiếu Phủ xẹt qua ác liệt, sau đó lẩm bẩm nói nhỏ:

- Trước khi đi ra ngoài, có chút thủ đoạn cũng nên lĩnh ngộ thật tốt, về Linh Phù Sư, cũng không thể thả chậm tốc độ.

Xì xì xì!

Một lát sau, trong hang núi dưới vách núi cheo leo, Thủ Ấn biến ảo, Đỗ Thiếu Phủ phất tay, hào quang màu vàng kim nhạt trong lòng bàn tay chớp động, lập tức có bùa chú bí vân ở phía sau vụt ra.

Theo hai tay Đỗ Thiếu Phủ Thủ Ấn biến ảo, hào quang màu vàng kim nhạt lấp loé, bùa chú bí vân tựa hồ không ngừng gây dựng lại sắp xếp cùng biến hóa, khí tức bá đạo ác liệt. . .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️