Moo…
Xích Ô Viêm Ngưu rít gào, hai mắt giống như có hỏa viêm tràn ngập ra quan sát chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, khí tức hung hãn bạo phát, tuy rằng lộ ra một loại suy yếu nhưng khí thế khủng khiếp này cũng đủ làm Đỗ Thiếu Phủ hãi hùng khiếp vía, huyền khí trong cơ thể tắc lại khó thở.
Ầm.
Từng bước một từ từ lưu chuyển, Xích Ô Viêm Ngưu đi về hướng Đỗ Thiếu Phủ, từng cỗ khí tức khủng khiếp nóng bỏng ép tới làm Đỗ Thiếu Phủ không thể theo ý mình mà khẽ động thân.
- Khí thế mạnh thật là uy áp.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ run lên, lập tức phát động Kim Sí Đại Bàng trong cơ thể, trên toàn thân xuất hiện một loại bùa chú bí văn, chỉ một thoáng, khí thế khủng khiếp sắc bén từ trong cơ thể hắn vây quét ra, ánh sáng màu vàng phóng lên cao, bên trong ánh sáng màu vàng đó như có một con chim đại bàng cánh vàng đang mơ hồ vỗ cánh.
Moo…
Theo khí thế bá đạo của chim đại bàng bạo phát ra, trong ánh mắt Xích Ô Viêm Ngưu hơi run lên, thân hình khổng lồ đột nhiên dừng lại, ánh mắt kinh hãi khủng hoảng nghi ngờ rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ mang theo ý sợ hãi.
- Ta biết Ô Viêm Linh Sam có tác dụng to lớn đối với con ngươi, nhưng Ô Viêm Linh Sam này đối với bằng hữu của ta cũng cần phải dùng đến, không bằng chúng ta giao dịch một chút thế nào?
Đỗ Thiên Phủ nhìn khí tức của Kim Sí Đại Bàng trên người đã trấn áp Xích Ô VIêm Ngưu này, tầm mắt hắn nhất thời chuyển sang, cất bước đến tường đá bên cạnh con Xích Ô Viêm Ngưu con mới vừa sinh ra còn chưa có cách nào đứng dậy.
Moo…
Xích Ô Viêm Ngưu nôn nóng bảo vệ con trai, nhất thời rít gào, thân thể cao lớn chống đỡ uy áp từ đại bàng cánh vàng của Đỗ Phủ.
- Không cần căng thẳng, ta biết ngươi có thể hiểu lời ta, ta đảm bảo sẽ không làm tổn thương con ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời nói với Xích Ô Viêm Ngưu, đến trình độ này Xích Ô Viêm Ngưu đã thông linh, đủ để mở miệng nói tiếng người.
Nhưng đồng thời, khí tức cuar Kim Sí Đại Bàng trên người Đỗ Thiếu Phủ cũng phát động đến cực hạn,thân thể lập tức đến bên cạnh Xích Ô Viêm Ngưu nhỏ, một khi con bò lớn kia có động tĩnh khác thường, cũng chỉ đành bắt con nhỏ này tới uy hiếp.
Nghe vậy, không biết là vì Đỗ Thiếu Phủ nói hay vì Kim Sí Đại Bàng uy áp, lại có lẽ là vì e ngại đối với con trai, Xích Ô Viêm Ngưu một lần nữa dừng lại thân thể.
Nhưng hai con mắt muốn phun ra lửa của Xích Ô Viêm Ngưu vẫn chăm chú trên người Đỗ Thiếu Phủ, sợ là chỉ cần Đỗ Thiếu Phủ một khi dám thương tổn tới con mình, nó sẽ lập tức liều lĩnh xông lên.
Đỗ Thiếu Phủ thấy thế, ngẩng đầu nhìn Xích Ô Viêm Ngưu, ánh mắt có vẻ vô cùng chân thành, cũng không hy vọng khiến nó hiểu nhầm nói:
- Chúng ta giao dịch, Ô Viêm Linh Sâm đối với con ngươi có tác dụng cực lớn, nhưng băng hữu của ta hiện tại cũng cần Ô Viêm Linh Sâm, chỉ có điều máu trên người ta chính là đại bàng cánh vàng, đối với yêu thú các ngươi cũng có tác dụng to lớn, cho nên ta dùng máu của mình đổi lấy Ô Viêm Linh Sâm thì thế nào?
Đỗ Thiếu Phủ dứt lời, không biết Xích Ô Viêm Ngưu có hiểu hay không, ánh mắt nó chăm chú nhìn Đỗ Thiếu Phủ có chút nghi ngờ.
- Moo moo…
Bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, con bò mới vừa ra đời không biết bị khí tức của Kim Sí Đại Bàng uy áp hay là đói bụng mà luôn miệng thấp giọng hí, âm thanh trầm thấp nhưng trong ánh mắt mang theo sóng dao động lửa đỏ kia lại nhìn Đỗ Thiếu Phủ bằng vẻ hiếu kỳ kèm nghi ngờ.
- Ngươi xem, ta cũng không lừa ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ cắn răng, móc ra một cây chủy thủ từ túi càn khôn, sau đó hơi rạch một cái rtrong lòng bàn tay, nhất thời có máu tươi màu vàng nhạt tràn ra, bùa chú ví văn trong đó mơ hồ nhảy lên, có một khí tức bá đạo khủng khiếp tràn ra.
Nhìn máu tươi tràn ra từ lòng bàn tay Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt Xích Ô Viêm Ngưu nhất thời đại biến, cuối cùng trước ánh mắt kinh hãi của nó, Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp nhỏ thứ chất lỏng này vào trong miệng nó.
Thịch…thịch…
Vài hớp máu tươi màu vàng nhạt nuốt xuống không theo ý mình, lập tức toàn thân nó giống như xuốt hiện hỏa diễm, trong tích tắc lửa viêm màu đỏ sẫm kia tràn ngập, sau đó là ánh sáng màu vàng nhạt trực tiếp bao trùm.
Moo moo…
Chỉ một thoáng, con Xích Ô Ngưu Viêm nhỏ giống như chịu đựng đau khổ kinh người, nhất thời hí lên, toàn thân nó không ngừng run rẩy trong sự bao vây của ánh sáng màu vàng cùng hỏa diễm đỏ sậm kia.
Moo moo…
Ánh mắt con Xích Ô Viêm Ngưu lo lắng, thần sắc nhất thời căng thẳng, con mắt chăm chú quan sát trên người con mình.
- Được rồi, chúng ta giao dịch xong rồi, ta đi trước.
Đỗ Thiếu Phủ thấy thế, huyền khí vàng nhạt trong lòng bàn tay điên cuồng phun ra, bàn tay vừa bị cắt nhất thời khôi phục hoàn hảo không sứt mẻ, sau đó liền đứng dậy vọt ra khỏi sơn động, trong lòng lo lắng không yên, rất sợ con Xích Ô Viêm Ngưu mẹ đuổi theo.
Chỉ có điều lực chú ý của Xích Ô Viêm Ngưu mẹ lúc này hoàn toàn rơi vào trên người con trai, hoàn toàn không có để ý tới Đỗ Thiếu Phủ.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ tất nhiên không biết, nếu như nhất tộc Kim Sí Đại Bàng biết Đỗ Thiếu Phủ không ngừ dùng máu của đại bàng cánh vàng để đổi lấy Ô Viêm Linh Sâm sợ là truy sát tới chân trời góc biển cũng sẽ phải tiêu diệt hoàn toàn tên phá gia Đỗ Thiếu Phủ này, tên này căn bản không biết máu của Kim Sí Đại Bàng quý hiếm nhường nào, hoàn toàn là lấy vàng đổi đá.
- Không đuổi theo sao?
Bên trong sơn động, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác Xích Ô Viêm Ngưu không đuổi theo liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó dưới chân sinh ra gió nhanh chóng thoát ra khỏi sơn động.
Ầm ầm ầm…
Tiếng năng lượng đụng nhau kinh người trên không trung hình như vẫn còn truyền ra, Đỗ Thiếu Phủ ra khỏi sơn động, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nhanh chóng đi qua đống nham thạch lổn nhổn, Xích Ô Viêm Ngưu Hầu Cấp trình độ không phải là mình có thể đối phó.
Ầm.
Bỗng nhiên, ngay phía trước người Đỗ Thiếu Phủ đang vội vã tháo chạy một đạo lưu quang màu xanh lục như đạn pháo vọt tới, hung hăng đập vào nham thạch.
Ầm ầm…
Năng lượng sóng dao động kinh khủng cuốn theo tất cả, nham thạch nổ vụn, lưu quang này lau ra, lập tức cắm thành một khe rãnh hơn mười trượng trên mặt đất.
Gió bão khắp bầu trời vụn bắn nhanh, mặt đất như bị địa chấn chấn động mạnh.
- Không tốt rồi.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ đại biến, bóng người vừa vụt qua phá hủy kia không ngờ chính là Đông Ly Thanh Thanh.
Phụt…
Đông Ly Thanh Thanh đang dãy dụa đứng lên từ đám đá vụn kia trong miệng phun máu tươi, khuôn mặt xinh đẹp lúc trước bây giờ trắng bệch cực kỳ đáng sợ.
- Nàng thế nào? Đỗ Thiếu Phủ vọt tới bên cạnh Đông Ly Thanh Thanh, cảm giác khí tức trên người nàng e rằng thương thế cũng không nhẹ.
- Sao ngươi còn chưa trốn đi, Xích Ô Viêm Ngưu có hai con, một con đã tới Thú Hậu Cảnh, mau chạy đi.
Đông Ly Thanh Thanh gương mặt trắng bệch, khóe miệng máu tươi đầm đìa.
- Thú Hậu Cảnh chân chính sao?
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ lại một lần nữa kinh sợ, sau đó phục hồi lại tinh thần nói với Đông Ly Thanh Thanh:
- Hãy cùng trốn đi.
- Hóa ra còn một tên vô lại nữa à, chết hết đi.
Cùng lúc Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, tiếng hét lớn truyền ra như sấm sét, có một con Xích Ô Viêm Ngưu lớn mười mấy trượng lấy phong thái như ngang ngực hung hăng đạp tới, móng bò lớn như cột đá bao vây phù văn hắc viêm, quay quanh Đỗ Thiếu Phủ và Đông Ly Thanh Thanh.
- Đi mau.
Khuôn mặt kiều diễm của Đông Ly Thanh Thanh nghiêm trọng, thúc động Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ, một tay túm vai Đỗ Thiếu Phủ, nhanh như chớp hiểm tránh được một bước hủy diệt của Viêm Ngưu kia.
Ầm ầm ầm…
Xích Ô Viêm Ngưu một bước đạp không, trực tiếp rơi vào trên mặt đất, mảng lớn nham thạch lo lớn ầm ầm bị đạp thành bột mịn, mặt đất lộ ra một hố sâu cực lớn, vết nứt lan tràn.
Xoạt…
Đông Ly Thanh Thanh dù kéo Đỗ Thiếu Phủ tránh khỏi một bước khủng khiếp kia, chỉ có điều một viên đá bắn nhanh như trùng thiên pháo hung hăng đập vào lưng nàng, đánh bay thân thể mềm mại đập vào trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Chạy.
Sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ đại biến nhanh chóng chạy tới bên cạnh Đông Ly Thanh Thanh, kéo nàng muốn chạy trốn.
Phụt…
Chỉ là Đông Ly Thanh Thanh vừa đứng lên máu tươi lại một lần nữa phun ra từ miệng, khí tức mệt mỏi.
- Ta bế nàng.
Đỗ Thiếu Phủ thấy thế liền ôm ngang nàng trong lòng, huyền khí dưới chân điên cuồng phun ra, phát động Lăng Ba Tiêu Diêu tiếp tục chạy.
Đông Ly Thanh Thanh được Đỗ Thiếu Phủ ôm trong ngực như muốn nói gì, khuôn mặt trắng bệch kiềm diễm ngây dại nhìn Đỗ Thiếu Phủ không nói gì thêm.
Đông Ly Thanh Thanh lúc đó cũng không có khí lực nói chuyện, mấy lần bị tổn thương nặng nề, Xích Ô Viêm Ngưu Thú Hậu Cảnh thực sự không phải là thực lực của nàng bây giờ đủ khả năng chống lại.
- Loài người đê tiện, chút thực lực ấy cũng muốn trốn sao.
Xích Ô Viêm Ngưu rít gào như sấm, một cột sáng năng lượng phóng ra phía Đỗ Thiếu Phủ.
Vèo…
Cột ánh sáng giống như sấm sét, hơi thở nóng bỏng cuốn theo tất cả, mắt thấy nó muốn lao vào sau lưng Đỗ Thiếu Phủ.
Vèo.
Nhận thấy năng lượng dao động phía sau, Đỗ Thiếu Phủ nhanh chóng né tránh, ánh sáng màu vàng nhạt bao vây toàn thân, dựa vào sự huyền diệu của Lăng Ba Tiêu Diêu né tránh được cột sáng năng lượng này.
Ầm
Một tiếng năng lượng nổ mạnh vang lên, đá vụn văng lên khắp trời. Năng lượng kinh khủng cuốn theo tất cả, trùng kích làm cho thân thể Đỗ Thiếu Phủ đang ôm Đông Ly Thanh Thanh cách đó không xa cũng lảo đảo vọt tới trước, sau mấy bước mới đứng vững, bước chân vẫn còn muốn chạy về phía trước.
- Loài người đê tiện, ngươi trốn không thoát.
Rít gào như sấm, thân thể Xích Ô Viêm Long lướt qua bầu trời, thân thể to lớn hung hăng đạp xuống trước Đỗ Thiếu Phủ.
Năng lượng nóng cháy khủng khiếp giống như hủy diệt từ trên trời hạ xuống bao phủ lấy Đỗ Thiếu Phủ, làm cho huyền khí bị ngăn cản, thân thể khó thoát ra được.