Đông Ly Thanh Thanh cảm nhận sự biến hóa của năng lượng thiên địa xung quanh, khẽ ngẩng đầu nói:
- Xích Ô Viêm Ngưu bắt đầu sinh nở rồi, chúng ta tới vừa đúng lúc.
- Vù!
Đông Ly Thanh Thanh nói xong, đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng bỏ xa Đỗ Thiếu Phủ.
- Chờ ta với.
Đỗ Thiếu Phủ nghĩ tới sắp phải đối phó với một con Xích Ô Viêm Ngưu chuẩn Hầu cấp, trong lòng căng thẳng, nhưng cũng lập tức đuổi theo.
Ngắn ngủi một lát sau, trong tầm mắt hắn đã thấy xa xa có một tòa cự phong cao ngất, chìm trong sương mù, xung quanh còn có mấy chục tòa núi đá nhỏ.
Những ngọn núi xung quanh này đều có một tia đỏ thẫm, trang nghiêm túc mục. Trên ngọn cự phong sương mù bao phủ, cũng có vô số nham bích, tiễu thạch đỏ thẫm, hết sức tịch mịch.
- Chẳng lẽ là ở nơi đó sao?
Đỗ Thiếu Phủ phát hiện dưới chân cự phong, ở giữa vô số nham thạch đỏ thẫm, có một cửa động vĩ đại đường kính hơn mười trượng,
năng lượng thiên địa ở xung quanh đều hướng sơn động đó mà lao đến.
- Ngươi ở ngoài này chờ ta, nếu một lúc sau thấy Xích Ô Viêm Ngưu đuổi theo ta ra ngoài, ngươi liền vào trong động hái Ô Viêm Linh Sâm, sau đó chạy trốn đến chỗ tối hôm qua chúng ta nghỉ lại, không cần phải lo cho ta, ta tự có biện pháp thoát thân, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi.
Đông Ly Thanh Thanh nói xong, thanh mang nổi lên, thân ảnh nhất thời lướt về phía cửa động, lắc mình tiến nhập bên trong sơn động kia.
Thời gian từ từ trôi qua, tuy là chưa qua bao lâu, nhưng ở dưới bầu không khí khẩn trương này, làm cho Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy như sống một ngày mà tựa qua một năm, lo lắng cho Đông Ly Thanh Thanh.
- Sẽ không có chuyện gì chứ?
Đỗ Thiếu Phủ chăm chú nhìn phía trước, tim nhảy thót lên tới tận cổ, Xích Ô Viêm Ngưu chuẩn Hầu cấp tuyệt đối là một tồn tại khủng bố.
- Ùm bò!
Trong khi Đỗ Thiếu Phủ đang lo lắng, từ trong sơn động truyền ra tiếng rống, quanh quẩn vang vọng tựa như sấm rền, khiến không ít toái thạch bị chấn rơi ra, hồi vang cuồn cuộn không dứt, hung cầm mãnh thú xa xa đều phủ phục.
- Ùng ùng.
Cả ngọn núi đều run rẩy, tựa như địa chấn!
- Vù!
Sau đó liền có một lục sắc thân ảnh từ bên trong sơn động lướt đi ra, phóng lên giữa không trung, chính là Đông Ly Thanh Thanh mới vào sơn động không lâu trước đó.
- Oanh.
Phía sau Đông Ly Thanh Thanh, một đạo lưu quang đỏ thẫm đuổi theo ra, một con quái vật lớn liền xuất hiện dưới ánh nhìn chăm chú của Đỗ Thiếu Phủ.
Một cổ uy áp kinh khủng phủ khắp trời cao, làm người ta hít thở không thông, huyền khí cũng chậm chạp đình trệ.
Đỗ Thiếu Phủ sắc mặt đại biến.
Con quái vật là một con trâu khổng lồ, ít nhất là cũng lớn hơn mười trượng, thể tích so với Vương Lân Yêu Hổ còn to hơn mấy lần, toàn thân đỏ thẫm, trong lúc mơ hồ còn có ngọn lửa màu đen bùng lên, phù văn ba động không ngừng.
Yêu ngưu đứng sừng sững trên trời, trên đôi ngưu giác hiện lên hắc sắc hỏa diễm, phù lục bí văn lóe lên, khí thế khủng bố.
- Đây chính là Xích Ô Viêm Ngưu sao?
Nhìn yêu thú giữa không trung, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được, dù không cường hãn bằng Lôi Đình Yêu Sư ở thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng tuyệt đối là cực kì khủng bố, Mạch Linh Cảnh tu vi giả đối mặt với nó đều sẽ bị chấn nhiếp.
- Ùm bò!
Xích Ô Viêm Ngưu xuất hiện, gào thét liên tục, theo sóng âm khuếch tán ra, năng lượng thiên địa xung quanh hỗn loạn ba động, trên thân hình phù văn lóe sáng, hỏa diễm bùng lên, như vẫn thạch lao thẳng về phía Đông Ly Thanh Thanh, giống như là có thâm cừu đại hận.
Xích Ô Viêm Ngưu lao đến, mang theo kình phong kinh khủng như phong bạo cuộn tới, làm cho Đông Ly Thanh Thanh phải nhíu mày, thanh sắc quang mang lóe lên, thân hình chợt lui lại, giống như không dám đón đỡ, cùng lúc đó quát lên:
- Đỗ Thiếu Phủ, chạy mau...
Chỉ là Đông Ly Thanh Thanh còn chưa nói xong, Xích Ô Viêm Ngưu đã đuổi tới trước mặt, phù lục bí văn trên ngưu giác lóe sáng, tạo thành một đạo quang trụ năng lượng bắn tới.
Đông Ly Thanh Thanh sắc mặt ngưng trọng, hai tay thon dài mảnh khảnh kết xuất thủ ấn, trong tay liền xuất hiện một cây cung, phù lục bí văn trên cung bắt đầu khởi động, một đạo mũi tên tạo nên từ phù văn năng lượng xuất hiện, trực tiếp bắn vào quang trụ Xích Ô Viêm Ngưu vừa bắn tới.
- Phanh.
Hai cổ năng lượng đụng vào nhau, không gian bạo tạc, năng lượng ba động tràn ra, phô thiên cái địa cuốn sạch mọi thứ xung quanh.
- Phịch phịch...
Phía dưới cự lực bực này, Đông Ly Thanh Thanh cũng bị đẩy lui về sau mấy bước, rõ ràng rơi xuống hạ phong.
- Oanh.
Xích Ô Viêm Ngưu cực kỳ giận dữ, lại tiếp tục hướng về phía Đông Ly Thanh Thanh lao tới.
Đông Ly Thanh Thanh không thể không cùng nó giao thủ, liên tục giương cung bắn trả.
- Bảo mình chạy đi, chắc là muốn nhắc nhở mình vào sơn động hái Ô Viêm Linh Sâm rồi, Xích Ô Viêm Ngưu chuẩn Hầu cấp đã hình thành linh trí, chắc vì vậy nên không trực tiếp nói được.
Đỗ Thiếu Phủ nghẹn họng nhìn tràng giao thủ kinh người trên không trung, mới biết được Đông Ly Thanh Thanh lại cường hãn đến như vậy, nàng tuổi tác cũng không hơn hắn là mấy, nhưng thực lực lại cường hãn đến vậy, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ thấy có chút đả kích, xem ra thực lực của mình còn xa xa vẫn chưa đủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhớ lời của Đông Ly Thanh Thanh, nhất thời thận trọng tránh ánh mắt của Xích Ô Viêm Ngưu, tiến vào trong sơn động.
- Ùng ùng.
Trên không trung, thanh âm muộn hưởng không ngừng truyền ra, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu khởi động huyền khí, muốn dùng tốc độ nhanh nhất, hái được Ô Viêm Linh Sâm mà Xích Ô Viêm Ngưu trấn giữ.
Bên trong sơn động, khắp nơi đều là nham bích, năng lượng ba động kinh người, sau khi đi qua một đoạn đường hẹp, đột nhiên xuất hiện một sơn động cực kỳ rộng rãi, năng lượng linh dược ba động kinh người cũng xuất hiện ở trong tinh thần lực của Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn kỹ, liền thấy bên trong thạch bích, linh khí lan tràn ra, bao lấy hai cây toàn thân xanh biếc, có hai phiến lá, xanh tựa như thuý ngọc, rực rỡ ngời ngời, cao khoảng một xích, tỏa ra hương thơm nồng đậm.
- Đây chính là Ô Viêm Linh Sâm sao, tại sao có thể có tới hai cây nhỉ.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ sáng ngời, từ sau khi tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng, ăn linh dược thành quen, lúc này vừa thấy linh dược, nhất thời liền không nhịn được, khóe miệng có nước bọt dâng lên, hận không thể trực tiếp ăn luôn Ô Viêm Linh Sâm này, lúc đó khẳng định có thể tăng tiến tu vi không ít.
- Hái được rồi tính tiếp.
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời lao thẳng tới chỗ linh dược, dùng sức trực tiếp nhổ cả hai gốc linh thảo.
Hai cây linh sâm toàn thân đỏ thẫm, quang hoa nở rộ, tựa như mỹ ngọc, toàn thân chảy xuôi quang huy thánh khiết, mùi thơm ngát làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo lan tràn.
- Đắc thủ Ô Viêm Linh Sâm rồi.
Đỗ Thiếu Phủ trong lòng vui vẻ, cố nén xung động muốn ăn tươi hai cây Ô Viêm Linh Sâm này, cất vào áo, rồi trực tiếp bạo lui.
- Ùm bò...
Bỗng dưng, đúng lúc này, bên trong sơn động truyền ra rít lên một tiếng gầm vang dội, chấn động cả sơn động.
Đỗ Thiếu Phủ nhất thời cả kinh, liếc mắt liền thấy một con Xích Ô Viêm Ngưu cao vài trượng trực tiếp ngăn chặn lối ra của sơn động, khí tức ba động kinh người.
- Không tốt, Xích Ô Viêm Ngưu trở lại rồi.
Ngắn ngủi phút chốc, Đỗ Thiếu Phủ liền cực kỳ giật mình, rồi lại xuất hiện vẻ nghi hoặc, nhìn con Xích Ô Viêm Ngưu khổng lồ trước mắt, cảm thấy khí tức nó cũng rất kinh người, nhưng rõ ràng không giống với con ở bên ngoài.
Con bên ngoài khí tức rõ ràng cường hãn hơn, còn con Xích Ô Viêm Ngưu này lại lộ ra một vẻ suy yếu.
- Ùm bò...
Lại có thêm tiếng thú gào truyền ra, tựa như đứa bé sơ sinh gào khóc đòi ăn, trầm thấp hùng hồn.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn kỹ lại, thấy dưới thân thể khổng lồ của Xích Ô Viêm Ngưu có một con Xích Ô Viêm Ngưu mới sinh, thậm chí là còn chưa đứng dậy nổi, hai mắt chưa mở hẳn, gào khóc đòi ăn.
- Không tốt, không phải là chỉ có một con Xích Ô Viêm Ngưu, mà có tới hai con.
Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên hiểu ra.
Hắn cũng là chợt minh bạch, vừa rồi, Đông Ly Thanh Thanh căn bản cũng không phải bảo hắn vào trong động hái linh dược, mà thực sự muốn bảo mình chạy đi, vậy mà mình còn đầy kích động, hào hứng đi vào.