- Không có, nếu ngươi sợ, có thể không cần đi theo.
Đông Ly Thanh Thanh nở nụ cười, dưới chân sử dụng Lăng Ba Tiêu Dao Bộ, sau đó người liền tiến về phía trước.
- Ai bảo ta sợ, làm sao ta có thể sợ được, tuyệt đối không.
Đỗ Thiếu Phủ ngước mắt lên, lấy dũng khí, Lăng Ba Tiêu Dao Bộ chạy như bay, một đường đi theo sau.
Hai ngày sau, bình minh qua đi, ánh sáng chiếu xuống, xa xa nhìn tới, giữa không trung như che đậy một mảnh sương mù nửa trong suốt mỏng manh, ngay sau đó từ từ hóa thành đầy trời những đám mây màu hồng, mặt trời đỏ như một lò nước thép sôi trào, kim quang chói mắt, soi sáng Hắc Ám sâm lâm bao la vô biên.
Một nơi có những ngọn núi cao vót trùng điệp, thỉnh thoảng trên đỉnh mây mù lượn quanh giống như bức tranh.
Hô!
Sườn núi, trên một khối nham thạch lồi ra, hào quang màu xanh quanh thân một bóng người xinh đẹp từ từ thu lại, giống như vô số năng lượng huyền ảo màu xanh trào vào trong cơ thể, sau đó đôi mắt đẹp như lưu ly kia từ từ mở ra, giống như một màn hoa nở, một ngụm trọc khí cũng nhẹ nhàng phun ra từ môi son.
- Cái tên này, cũng thật là quái vật.
Ánh mắt Đông Ly Thanh Thanh nhìn ngọn núi bên dưới, lúc này ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, ngọn núi mông lung trong mây mù, một bóng người áo bào tím đang không ngừng biến ảo.
Bóng người kia lơ lửng không cố định, nhẹ nhàng phiêu dật, phập phù như thần, nhưng giờ khắc này, trong đó lại có thêm một loại khí tức bá đạo ác liệt.
Vèo vèo. . .
Dưới núi, giữa đống nham thạch ngổn ngang, bóng người Đỗ Thiếu Phủ qua lại trong đó, thay đổi khó lường, dưới chân trong lúc mơ hồ hào quang màu vàng kim nhạt chớp động.
Đột nhiên, bóng người Đỗ Thiếu Phủ hơi đình trệ, ánh mắt rơi vào trầm tư, lẩm bẩm nói nhỏ:
- Có lẽ có thể hoàn toàn hòa nhập, Lăng Ba Tiêu Dao Bộ thay đổi khó lường, phập phù như thần, nếu như có thể tăng thêm ẩn thân pháp của bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, có lẽ sẽ càng mạnh hơn, cũng càng thích hợp bản thân.
- Ngươi đã tu luyện Lăng Ba Tiêu Dao Bộ một buổi tối rồi, chúng ta nên tiếp tục xuất phát.
Một giọng nói yêu kiều truyền đến, bóng người của Đông Ly Thanh Thanh từ từ xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.
- Trời đã sáng rồi à?
Đỗ Thiếu Phủ từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, nhìn ngó sắc trời, lúc tu luyện thật sự cảm thấy như thời gian trôi cực nhanh vậy, sau đó nhìn thiếu nữ trước mặt, khuôn mặt hiện lên mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Vậy chúng ta đi thôi.
- Chúng ta có thể đi chậm một chút, chỗ đó ngay ở phía trước không xa, nếu áp sát quá gần, sợ là sẽ bị nó phát hiện.
Đông Ly Thanh Thanh bước đi nhẹ nhàng tiến về phía trước, sau đó tựa hồ có chút ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi Đỗ Thiếu Phủ:
- Ta thấy lúc ngươi tu luyện Lăng Ba Tiêu Dao Bộ, tựa hồ là tăng thêm chút gì đó, hình như khiến Lăng Ba Tiêu Dao Bộ có chút khác.
- Thỉnh thoảng có chút lĩnh ngộ, cho nên muốn thử một chút xem có thể dung hòa vào đó hay không, chỉ là bây giờ vẫn chưa thành công.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ cười cười, lúc đó đột nhiên nghĩ đến Kim Sí Đại Bằng Điểu cũng nổi tiếng vì tốc độ, nếu như dung hợp một ít thân pháp cùng tốc độ của Kim Sí Đại Bằng Điểu vào trong đó, có lẽ sẽ càng thêm thích hợp bản thân, dù sao hắn cũng tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu.
- Ý nghĩ của ngươi cũng không sai, Lăng Ba Tiêu Dao Bộ mỗi người tu luyện lĩnh ngộ không giống nhau, kết quả dĩ nhiên sẽ khác nhau. Ta tu luyện Lăng Ba Tiêu Dao Bộ, cũng khác với người trong tộc ta, nhưng loại khác nhau này, đều không thể rời bỏ Lăng Ba Tiêu Dao Bộ cơ bản.
Mộ Dung Thanh Thanh khẽ gật đầu với Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói:
- Lăng Ba Tiêu Dao Bộ quan trọng đều ở trong năm câu khẩu quyết kia, nếu lĩnh ngộ sai, Lăng Ba Tiêu Dao Bộ cũng sẽ không là Lăng Ba Tiêu Dao Bộ nữa, muốn đạt đến đại thành chỉ sợ hi vọng nhỏ bé.
Nói xong, thân hình Đông Ly Thanh Thanh đã xuất hiện ở phía trước rồi.
- Ừ.
Đỗ Thiếu Phủ cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng kia, cất bước tăng tốc đuổi theo, sóng vai mà đi, nói:
- Chúng ta thật sự phải đi đối phó một yêu thú Chuẩn Hầu Cấp sao?
- Đây là ta sư phụ định ra mục tiêu cho ta.
Đông Ly Thanh Thanh nói.
- Thật ra ta vẫn chưa biết yêu thú Chuẩn Hầu Cấp là cái gì?
Khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ có chút lúng túng.
Đông Ly Thanh Thanh lườm Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó nói:
- Yêu thú Chuẩn Hầu Cấp, là chỉ yêu thú có một chân bước vào Thú Hầu Cảnh, bây giờ chúng ta muốn đi đối phó chính là một con yêu thú sớm đã đến Mạch Linh Cảnh Viên Mãn đỉnh phong, một cái chân bước vào Thú Hầu Cảnh - ‘ Xích Ô Viêm Ngưu ’.
- Xích Ô Viêm Ngưu!
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, mặc dù đã sớm biết mình sẽ phải đối phó với một con yêu thú Chuẩn Hầu Cấp, nhưng khi nghe được là Xích Ô Viêm Ngưu, cũng vẫn không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Xích Ô Viêm Ngưu, đây chính là yêu thú tuyệt đối đứng gần đầu trên Địa Thú bảng, có người nói có cơ hội tiến hóa đến Thiên Thú bảng, thực lực tuyệt đối khủng bố, có thể nói một con Xích Ô Viêm Ngưu Chuẩn Hầu Cấp, cho dù chân chính tu võ cường giả cấp độ Vũ Hầu Cảnh cũng khó có thể làm gì nó.
Ực. . .
Đỗ Thiếu Phủ liếc mắt nhìn Đông Ly Thanh Thanh, hỏi:
- Vậy ngươi có mấy phần chắc chắn chiến thắng con Xích Ô Viêm Ngưu Chuẩn Hầu Cấp kia?
- Hoàn toàn không chắc chắn.
Đông Ly Thanh Thanh từ từ chậm lại, cũng không đình chỉ bước chân, tiếp tục đi đến phía trước.
- Không thể nào, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi hoàn toàn không chắc chắn, vậy còn muốn đi đối phó?
Đỗ Thiếu Phủ bước nhanh đuổi theo, sóng vai kinh ngạc nhìn Đông Ly Thanh Thanh, trong lòng đã triệt để buồn bực, không ngờ nữ nhân giống như tinh linh này, làm việc lại không đáng tin như vậy, chuyện này quả thật là tìm ngược mà.
- Cũng không phải không có cơ hội, gần đây con Xích Ô Viêm Ngưu kia đang sắp sinh nở, ta ở đây chờ, chính là muốn chờ nó đến lúc sinh nở mới ra tay, lúc đó cũng là lúc nó yếu ớt nhất, đến lúc đó động thủ, ta sẽ có năm mươi phần trăm nắm chắc.
Đông Ly Thanh Thanh nói.
- Mới năm mươi phần trăm à.
Đỗ Thiếu Phủ hơi than nhẹ, bất kể là yêu thú hay người tu luyện, lúc sinh nở cũng là lúc yếu ớt nhất, nhưng mới năm mươi phần trăm, này có nghĩa là rất xa vời, nếu ngộ nhỡ thất bại, vậy hậu quả cũng có thể nghĩ rồi.
Nghĩ đến liền phải đi đối phó với Xích Ô Viêm Ngưu, Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút hãi hùng khiếp vía, sau đó đột nhiên sững sờ, hỏi:
- Ngươi nói, con Xích Ô Viêm Ngưu kia là con cái?
- Ta có nói con Xích Ô Viêm Ngưu kia là đực sao?
Đông Ly Thanh Thanh lườm Đỗ Thiếu Phủ một chút, cái tên này lại cảm thấy hứng thú đối với Xích Ô Viêm Ngưu là đực hay cái.
- Xích Ô Viêm Ngưu đang đẻ con, chúng ta giết nó, có hơi tàn nhẫn không?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
- Ai nói chúng ta phải giết Xích Ô Viêm Ngưu hả?
Mắt Đông Ly Thanh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cái tên này, lúc động thủ với người của Hắc Sát Môn lại không chút lưu tình, không nghĩ tới lúc này dĩ nhiên sẽ quan tâm tới Xích Ô Viêm Ngưu kia.
- Vậy chúng ta đi đối phó Xích Ô Viêm Ngưu làm gì, chẳng lẽ là muốn bí cốt hay là tinh huyết của Xích Ô Viêm Ngưu?
Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc hỏi, có lẽ bởi vì tu luyện công pháp của bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, ở trong lòng hắn cũng không bài xích yêu thú.
Bình thường nếu đi đối phó một con Xích Ô Viêm Ngưu, bất kể là vì bí cốt hay là tinh huyết, Đỗ Thiếu Phủ cũng sẽ không cảm thấy gì, cá lớn nuốt cá bé, cạnh tranh sinh tồn vốn là vạn cổ không thay đổi, nhưng thời kì sinh nở đặc thù, đúng là khiến Đỗ Thiếu Phủ có chút không đành lòng.
- Bí cốt cùng tinh huyết của Xích Ô Viêm Ngưu đều là giá trị liên thành, có điều còn kém xa Tử Viêm Yêu Hoàng, bây giờ ta cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
Đông Ly Thanh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt tinh xảo, lông mày hơi nhíu, tiếp theo sau đó đi về phía trước, nói:
- Sư phụ lần này để ta tới Hắc Ám sâm lâm tôi luyện, trong đó quan trọng nhất chính là muốn lấy được một cây Ô Viêm Linh Tham, đợi khi ta đột phá Vũ Hầu Cảnh sẽ có tác dụng với ta. Mà Ô Viêm Linh Tham lại được Xích Ô Viêm Ngưu bảo vệ, nếu Xích Ô Viêm Ngưu vừa sinh ra có thể ăn vào Ô Viêm Linh Tham, thì sau này sẽ có tám mươi phần trăm cơ hội tiến hóa thành Xích Cổ Thiên Viêm Ngưu trên Thiên Thú bảng, vì vậy Xích Ô Viêm Ngưu muốn để con của nó ăn, cho nên nếu ta muốn lấy được Ô Viêm Linh Tham, nhất định phải đánh bại Xích Ô Viêm Ngưu kia.
- Thì ra là như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ cười hì hì, còn tưởng rằng Đông Ly Thanh Thanh là muốn thừa dịp lúc con Xích Ô Viêm Ngưu kia sinh nở mà đánh giết nó.
- Nếu bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp, đi lên trước nữa chúng ta sẽ đến nơi, đến lúc đó sợ là một khi động thủ, ngươi muốn đi cũng không kịp nữa rồi.
Đột nhiên, Đông Ly Thanh Thanh dừng bước, hơi quay người liếc mắt, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Chung quanh đây có lẽ không có người Hắc Sát Môn, bây giờ ngươi đi cũng sẽ an toàn.
Đỗ Thiếu Phủ ngước mắt lên, nhìn nữ tử trước mắt, nói:
- Thôi đi, đến đều đến rồi, vừa vặn nhìn Xích Ô Viêm Ngưu Chuẩn Hầu Cấp mạnh như thế nào.
Dứt lời, ống tay áo hơi quét về phía sau, Đỗ Thiếu Phủ liền cất bước lên trước, nhất thời bóng lưng có vẻ cực kỳ cao to kiên cường.
- Ngươi đi nhầm hướng rồi, nên đi bên này.
Đông Ly Thanh Thanh nhìn bóng lưng Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng nói, sau đó quay người liền đi về một hẻm núi phía bên phải.
Ạch. . .
Đỗ Thiếu Phủ quay đầu lại, khóe mắt không khỏi giật giật, bất đắc dĩ quay người đi theo.
Đi ra một hẻm núi, bên trong dãy núi, liên miên từng toà từng toà ngọn núi cao to xuyên qua mây mù, phóng tầm mắt nhìn lại, giống như không có đỉnh, thỉnh thoảng xanh biếc, từng toà từng toà ngọn núi thẳng tắp đứng vững.
- Thu lại khí tức, động phủ của Xích Ô Viêm Ngưu ngay ở phía trước, chúng ta chờ lúc nó sinh liền động thủ.
Bên ngoài hẻm núi, Đông Ly Thanh Thanh nói với Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt tinh xảo, vẻ mặt cũng từ từ nghiêm nghị, nhưng vẫn tiêu sái đi phía trước, tốc độ lại cực kỳ chậm.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, tận lực thu lại khí tức, không cho khí tức tiết ra ngoài, ánh mắt nhìn phía trước, lập tức cũng cảm thấy xung quanh trong thiên địa, có năng lượng đang chấn động, tựa hồ năng lượng trong thiên địa đều đang hội tụ lại một không gian nào đó.