- Coi bộ dạng ngươi có địa vị khá cao trong Hắc Sát Môn, ngươi đi!
Đỗ Thiếu Phủ tung tung núi đá trong tay, sau đó hung hăng vung tay ném núi đá về phía thanh niên áo đen kia.
- Viu!!!
Núi đá hóa thành một luồng lưu quang, dưới lực ném mãnh liệt của Đỗ Thiếu Phủ, núi đá giống như đạn đại bác phóng lên cao, nhưng lại đột nhiên biến đổi độ cong ở giữa không trung , lao về phía mạch hồn của thanh niên áo đen, một hư ảnh dị thú có vảy dữ tợn.
- Ầm!
Hư ảnh dị thú có vảy dữ tợn kia giống như vật còn sống, vô cùng thực chất hóa, đang dây dưa cùng mạch hồn của thanh niên áo ngắn tay, một con cự mãng. Hư ảnh dị thú có vảy bất ngờ không kịp đề phòng bị một đá của Đỗ Thiếu Phủ đập trúng, thân thể lập tức bị đánh xuyên, trong tiếng gầm thét thảm thiết thì hóa thành phù văn nát tan.
- Phốc!
Thanh niên áo đen đang giao chiến với thanh niên áo ngắn tay bởi vì mạch hồn bể nát, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Ầm!
Thanh niên áo ngắn tay rốt cuộc tìm được cơ hội, một quyền nặng nề đập lên ngực thanh niên áo đen, khiến cho tên kia phun ra thêm một ngụm máu tươi, thân thể giống như diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài.
- Tiểu tạp chủng, Mục Chính Hạo, khoản nợ này sau này chúng ta sẽ tính sau, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi!
Thanh niên áo đen thâm độc lên tiếng, thân thể bay ngược ra cũng tạo cơ hội cho hắn nhanh chóng bỏ trốn, không dám tiếp tục lưu lại nữa. Thiếu niên áo bào tím trong quầng sáng màu vàng nhạt kia quá mức kinh khủng.
- Lui, mau lui lại!
Giữa không trung, ngoại trừ hai người tu vi Mạch Linh cảnh vẫn luôn không dám tới gần Đỗ Thiếu Phủ, vẫn còn hai người tu vi Mạch Linh cảnh khác đang giao thủ với người Mục Gia Bảo, thấy thanh niên áo đen lui lại, ai nấy cũng nhanh chóng trốn đi, rất sợ Đỗ Thiếu Phủ sẽ ném đá bọn họ.
- Trốn, chạy nhanh.
Bên trong thung lũng còn dư lại vài tên đệ tử Hắc Sát Môn, thấy người dẫn đầu chạy đương nhiên cũng vội vã chạy theo, hận bản thân không được cha mẹ sinh thêm hai cái chân.
Vầng sáng màu vàng nhạt quanh thân thu lại, Đỗ Thiếu Phủ đi nhặt về núi đá đã rơi xuống mặt đất, coi như bảo bối thu vào trong ngực, sau đó nhanh chóng lục lọi trên thi thể của những đệ tử Hắc Sát Môn. Tất cả túi càn khôn của đám người đó đều bị Đỗ Thiếu Phủ thành thạo thu vào trong ngực.
Hành động này của hắn khiến cho mấy tên đệ tử Mục Gia Bảo còn sót lại nghi ngờ đầy mặt, thầm nghĩ, thiếu niên này rốt cuộc là tới giúp bọn họ, hay là tới để cướp đồ.
Nhưng mà trong mắt đám người Mục Gia Bảo cũng chỉ có sự cảm kích, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu không có thiếu niên kinh khủng trước mắt này, có lẽ hôm nay bọn họ là dữ nhiều lành ít.
Thanh niên áo ngắn tay và hai người tu vi Mạch Linh cảnh thu hồn mạch hồn rơi xuống thung lũng, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ đang thu thập túi càn khôn đều toát ra vẻ kinh ngạc. Không ngờ rằng người xuất thủ tương trợ lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, bộ dạng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng thực lực lại quá mức kinh khủng.
Sau khi thấy Đỗ Thiếu Phủ thu thập xong hết túi càn khôn, thanh niên áo ngắn tay này mới đi tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, ôm quyền cảm kích nói:
- Tại hạ Mục Chính Hạo của Mục Gia Bảo, không biết đại danh của vị tiểu huynh đệ này, đa tạ đã xuất thủ tương trợ, ta vô cùng cảm kích.
- Không cần khách khí, ta tên là Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ thu được không ít túi càn không nên tâm tình không hề tệ, sau đó nhìn Mục Chính Hạo xoay chuyển ánh mắt hỏi:
- Các ngươi là kẻ thù không đội trời chung với Hắc Sát Môn sao?
Nhắc tới Hắc Sát Môn, ánh mắt Mục Chính Hạo lập tức toát ra hàn ý, đáp lại Đỗ Thiếu Phủ:
- Thiếu Phủ huynh đệ có điều không biết, Mục Gia Bảo chúng ta và Hắc Sát Môn vốn không có đại ân oán gì cả, chỉ là cùng là thế lực trong Hắc Ám sâm lâm nên khó mà tránh khỏi có chút va chạm nhỏ. Nhưng không ngờ rằng hôm nay Tiết Vân Minh của Hắc Sát Môn kia lại dám hạ thủ với ta, nếu không phải Đỗ huynh đệ ra tay cứu giúp, có lẽ chúng ta đã dữ nhiều lành ít. Chờ sau khi ta trở về, nhất định không bỏ qua cho Hắc Sát Môn, Mục Gia Bảo cũng không phải ăn chay.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ đảo, đối với chuyện so sánh thực lực mạnh yếu giữa Mục Gia Bảo và Hắc Sát Môn thì hắn không có hứng thú quá lớn.
Cho dù thực lực của Mục Gia Bảo mạnh hơn Hắc Sát Môn, đủ để thu thập Hắc Sát Môn thì Đỗ Thiếu Phủ cũng sẽ không quá vui vẻ, ngược lại có lẽ còn có chút thất vọng. Dù sao thù với Hắc Sát Môn vẫn là tự mình báo thì tốt hơn, bây giờ hắn chỉ muốn kiếm thêm mấy cái đối thủ cho Hắc Sát Môn mà thôi.
Là địch nhân của Hắc Sát Môn, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác hẳn cũng là nửa bằng hữu với mình, còn bằng hữu của Hắc Sát Môn, vậy thì hoàn toàn là địch nhân với mình.
- Các ngươi có cách nào loại trừ thứ đồ chơi này không?
Đỗ Thiếu Phủ sờ hắc sát truy hồn ấn trên cổ mình hỏi Mục Chính Hạo. Hắc sát truy hồn ấn trên cổ này sau khi bị phong ấn đã trở thành một hình con dấu màu đen nhạt, nếu không nhìn kỹ cũng khó mà nhìn ra.
Nếu Mục Gia Bảo là đối thủ của Hắc Sát Môn, Đỗ Thiếu Phủ đoán có lẽ đối phương có biện pháp diệt trừ hắc sát truy hồn ấn này. Mặc dù hắc sát truy hồn ấn đã bị Đông Ly Thanh Thanh phong ấn, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà cái này vẫn làm cho Đỗ Thiếu Phủ có chút không yên lòng, nghĩ biện pháp giải quyết sớm là tốt nhất.
- Đây là hắc sát truy hồn ấn.
Mục Chính Hạo đưa mắt nhìn hình con dấu màu đen nhạt trên cổ Đỗ Thiếu Phủ, nhanh chóng nhận ra.
- Không sai, hình như gọi là hắc sát truy hồn ấn, các ngươi có biện pháp loại trừ nó không?
Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
- Hắc sát truy hồn ấn này rất quỷ dị, nghe nói hoàn toàn không có cách diệt trừ, ta cũng không có cách nào.
Mục Chính Hạo nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khẽ cau mày nói:
- Nhưng mà Đỗ huynh đệ không cần quá lo lắng, ngươi là ân nhân cứu mạng của Mục Chính Hạo ta, hay là đi theo ta tới Mục Gia Bảo đi. Sau khi vào bên trong Mục Gia Bảo rồi, cho dù Hắc Sát Môn biết Đỗ huynh đệ ở đó cũng không dám làm gì. Ngoài ra, cũng có thể ngờ cha ta và các cường giả của Mục Gia Bảo nhìn một chút, xem có cách nào có thể loại trừ hắc sát truy hồn ấn này hay không.
- Vậy thì thôi.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu một cái, nhìn bộ dạng này, Mục Gia Bảo cũng không có cách nào loại bỏ hắc sát truy hồn ấn đâu, hắn nói với Mục Chính Hạo:
- Ta còn có việc nên đi trước, gặp lại sau.
- Đỗ huynh đệ chậm đã.
Mục Chính Hạo nhanh chóng gọi Đỗ Thiếu Phủ lại, có lòng tốt nhắc nhở:
- Đỗ huynh đệ thật sự không muốn đi cùng chúng ta sao, trên người ngươi có hắc sát truy hồn ấn của Hắc Sát Môn, vậy chắc hẳn có ân oán với Hắc Sát Môn. Những nơi gần đây đều là người của Hắc Sát Môn, ngươi còn vừa cứu mạng ta, e là bị người của Hắc Sát Môn gặp phải thì phiền toái.
- Đỗ huynh đệ thực lực rất mạnh, nhưng trong Hắc Sát Môn cũng có cường giả, nghe nói thậm chí còn cường giả lên tới Vũ Hầu cảnh. Ngươi vẫn nên đi cùng chúng ta đi, phía trước hẳn sẽ có cường giả của Mục Gia Bảo tới tiếp ứng ta, đến lúc đó thì không cần lo lắng người của Hắc Sát Môn nữa.
Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ một chút, chủ ý này hình như không tệ lắm, nhưng mà bây giờ vẫn không thể đi cùng người của Mục Gia Bảo bởi vì còn Đông Ly Thanh Thanh ở đây, nếu không gặp được Đông Ly Thanh Thanh vậy thì đó là một ý kiến hay. Vì vậy hắn lắc đầu một cái nói:
- Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng mà không cần đâu.
Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ xoay người rời đi, mặc dù Đông Ly Thanh Thanh nói người Mục Gia Bảo cũng không phải hạng tốt lành gì, nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn cảm thấy tên Mục Chính Hạo này coi như thuận mắt.
Còn người tốt như vậy mà lại có thể sống sót ở trong địa phương như Hắc Ám sâm lâm, có lẽ cũng không phải là một người tốt đơn thuần. Bởi vì người tốt tuyệt đối không sống lâu trong Hắc Ám sâm lâm.
Đỗ huynh đệ hẳn là không tiện đi cùng, vậy nếu có cơ hội tới thành Hắc Ám, nhất định phải tới Mục Gia Bảo tìm ta. Ân cứu mạng, không bao giờ quên.
Nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, Mục Chính Hạo lớn tiếng nói.
- Thiếu bảo chủ, Đỗ Thiếu Phủ này tuổi còn trẻ, thực lực lại kinh khủng như vậy, không biết là người nào, ở trong địa giới của Hắc Ám sâm lâm hình như chưa từng nghe nói qua. Loại người có thiên phú như vậy, lai lịch nhất định không nhỏ.
Một lát sau, khi thấy bóng lưng thiếu niên áo bào tím kia đã đi xa, một đại hán tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh nói nhỏ với Mục Chính Hạo.
Ánh mắt Mục Chính Hạo khẽ động, nhìn phương hướng bóng lưng Đỗ Thiếu Phủ biến mất, thấp giọng nói:
- Đỗ huynh đệ này hẳn là mới tới Hắc Ám sâm lâm không lâu. Về công, hắn cứu chúng ta một mạng, về tư, vậy chờ thiên phú đi. Nếu sau này hắn trở thành người phi phàm, thì đó là cơ hội cho chúng ta, nhất định phải kết giao cho tốt.
- Thiếu bảo chủ anh minh, khó trách bảo chủ thường hay tán dương ngài.
Đại hán cười nói.
Gương mặt tái nhợt của Mục Chính Hạo khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Cường giả của Mục Gia Bảo chúng ta hẳn là cũng sắp đến rồi, lần này động tĩnh của Hắc Sát Môn lớn như vậy, theo tin thám tử chúng ta biết được, là do Hắc Sát Môn trong lúc vô tình lấy được một quả trứng yêu thú ở trên bảng Thiên Thú. Nhưng sau khi trứng kia nở ra, yêu thú lại trốn mất, nghe nói là chạy trốn tới khu vực xung quanh đây.
- Mấy cỗ thế lực khác hình như cũng đã nghe được tiếng gió, đều đã phái cường giả tới, nếu ai có thể đoạt được yêu thú kia, sợ là không bao lâu sau sẽ có được cơ hội áp chế các thế lực khác, chúng ta cũng không nên tụt lại phía sau. Dù sao tin tức của chúng ta còn nhanh hơn một chút, cộng thêm sổ nợ hôm nay, có cơ hội, đương nhiên phải tính toán thật tốt với tên Tiết Vân Minh kia.
- Vèo vèo...
Chỉ chốc lát sau, thi thể trong thung lũng đã được thu thập gọn, nhóm người Mục Gia Bảo cũng nhanh chóng rời đi.
Trong rừng rậm, Đông Ly Thanh Thanh đưa mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong con ngươi lưu ly ánh lên vẻ nghi ngờ, nàng cảm giác khí tức bá đạo kia giống như đã từng quen biết nói:
- Công pháp ngươi tu luyện rất kỳ lạ, khí tức đó khiến cho ta cảm giác rất quen thuộc.
- Vậy sao.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, cũng không tính nói thêm cái gì, nhưng đối với thực lực hiện tại của mình thì có chút hài lòng nhỏ. Sau khi hắn đột phá tới Mạch Động Huyền Diệu cảnh, thực lực tiến bộ không ít, sau này có đụng phải người tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh cũng không sợ nữa, kể cả là tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh cũng không phải quá lo lắng.
Đông Ly Thanh Thanh cũng không có ý hỏi nhiều, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Chúng ta tiếp tục đi thôi, cần đuổi kịp thời gian, sợ rằng có chút không kịp rồi.
- Chúng ta phải đi nơi nào?
Đỗ Thiếu Phủ tò mò hỏi.
- Đi đối phó với một con yêu thú cấp bậc Chuẩn Hầu cảnh, sợ sao?
Đông Ly Thanh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười một tiếng, nụ cười đó có lẽ có thể khiến cho tất cả nam nhân mất hồn.
Đỗ Thiếu Phủ không có mất hồn, nhưng vẫn sửng sốt, không phải vì nụ cười tuyệt đẹp đó, mà là vì nghe được ba chữ Chuẩn Hầu cảnh. Yêu thú Chuẩn Hầu cảnh đó là cảnh giới ngang bằng với cường giả nhân loại Vũ Hầu cảnh. Hắn nhìn Đông Ly Thanh Thanh kinh ngạc nói:
- Ngươi không nói đùa chứ?