Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 158: Ném đá

Chương Trước Chương Tiếp

Chưởng ấn đánh xuống nhưng người Đỗ Thiếu Phủ vẫn lao tới, giống như không bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Ngược lại, tên đệ tử Mạch Động Huyền Diệu cảnh của Hắc Sát Môn kia thì bị một cỗ phản lực đánh vỡ cánh tay, miệng phun máu tươi, người bay ngược.

- Đùng đùng đùng!

Trong thời gian ngắn ngủi, lại có mấy cái mạch hồn của đệ tử Hắc Sát Môn bị nghiền ép bể tan tành. Hắc Sát Môn vốn đang ở thế thượng phong bị Đỗ Thiếu Phủ phá hủy dễ như trở bàn tay.

- Tiếp viện của chúng ta tới, giết!

- Chúng ta có tiếp viện...

Đệ tử Mục Gia Bảo còn dư lại chưa tới mười người, thấy lúc này đột nhiên xuất hiện một người hỗ trợ cường thế, sau khi kinh ngạc thì lại bạo phát hy vọng từ trong tuyệt vọng.

- Đáng chết, tên điên kia là ai!

Thấy đệ tử Hắc Sát Môn phía dưới không thể ngăn cản, trong nháy mắt chết thương thảm trọng, thanh niên áo đen đang giao chiến kịch liệt với thanh niên áo ngắn tay gầm thét lên.

- Không biết là bằng hữu phương nào tới, Mục Chính Hạo ta đại biểu Mục Gia Bảo đa tạ!

Thanh niên áo ngắn tay của Mục Gia Bảo trong nháy mắt giống như được tiêm một liều an thần.

- Dám động Hắc Sát Môn ta, tự tìm đường chết!

Có một người tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh trong bốn người trên không của Hắc Sát Môn lao xuống, đi theo sau lưng là một mạch hồn hư ảnh yêu thú có vảy, bao phủ trong khí thế cường hãn lao về phía Đỗ Thiếu Phủ.

- Phù Dao Chấn Thiên Sí!

Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát một tiếng, tay trái vươn lên, hung hãn vỗ về phía yêu thú có vảy đang lao tới, giống như đại bàng vỗ cánh kim quang lóe lên, phù văn chói mắt.

- Xuy xuy!!!

Hư ảnh mạch hồn yêu thú có vảy kia bị một tay của Đỗ Thiếu Phủ đánh tay một khối lớn, nhưng chỉ trong thời gian cực ngắn đã khôi phục như cũ. Lực đánh tới kia cũng khiến cho thân thể Đỗ Thiếu Phủ lảo đảo lui một bước về phía sau.

Mạch Động Huyền Diệu cảnh và Mạch Linh Huyền Diệu cảnh chênh nhau cả một cảnh giới lớn, người bình thường hoàn toàn không có cách nào vượt qua, Đỗ Thiếu Phủ có thể chống lại đã là biến thái kinh khủng.

- Cũng chỉ là Mạch Động Huyền Diệu cảnh, khí thế thật quỷ dị!

Tên có tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh của Hắc Sát Môn kinh ngạc, sau đó lại không ngừng lại, ngưng kết thủ ấn trong tay, một trảo ấn bùng nổ ánh sáng phù văn chói mắt, lập tức bao phủ Đỗ Thiếu Phủ, muốn thi triển thần thông trấn áp tru diệt Đỗ Thiếu Phủ.

Sau đó, ngay dưới ánh mắt giật mình của tất cả mọi người, Đỗ Thiếu Phủ lại hoàn toàn không có ý né tránh, tay lại vươn ra một lần nữa, giống như móng vuốt đại bàng lao tới.

- Phần phần!

Hai cái móng vuốt đụng nhau, sau một thoáng giằng co, một vuốt kia của Đỗ Thiếu Phủ vốn đã đủ để trấn giết người có tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, bây giờ lại bộc phát ra phù lục bí văn màu vàng nhạt, lập tức xé nát trảo ấn của người kia, trong tiếng sấm đánh trực tiếp kéo xuống cánh tay đã thi triển trảo ấn kia.

- Xuy xuy!!

Máu tươi văng tung tóe, tên Mạch Linh Huyền Diệu cảnh kia toàn lực tránh thoát, nhưng vẫn bị Đỗ Thiếu Phủ cứng rắn kéo đứt một cánh tay.

- A...

Tên Mạch Linh Huyền Diệu cảnh kia phát ra tiếng hét thảm, miệng phun máu tươi, nhanh chóng chạy trốn lên không trung.

Toàn bộ thung lũng nhỏ kinh hãi, cường giả có tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh vậy mà bị kéo đứt một cánh tay, bóng người áo tím trong vầng sáng màu vàng nhạt kia kinh khủng tới cỡ nào, tuyệt luân tới cỡ nào. Thật cường hãn!

- Cái mạch hồn chết tiệt, diệt cho ta!

Đỗ Thiếu Phủ phát uy, bắt được một đệ tử Hắc Sát Môn không xa bên cạnh, xem tên đó như hòn đá ném về phía mạch hồn của tên Mạch Linh Huyền Diệu cảnh kia. Dưới sự trùng kích to lớn, mạch hồn kia trực tiếp bị đụng nát, đệ tử Hắc Sát Môn kia cũng lập tức bị đánh thành từng đám huyết vụ nhỏ.

- Phốc phốc!

Tên Mạch Linh Huyền Diệu cảnh xui xẻo kia vì mạch hồn đã bể, lại phun ra máu tươi ở giữa không trung, sắc mặt tái nhợt, bị thương không nhẹ.

Thân thể trôi lơ lửng giữa không trung ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, nhưng lại không dám xuống nữa, cũng không dám tới gần. Bởi vì hắn sợ tiểu tử kinh khủng kia lại cầm đệ tử Hắc Sát Môn tới ném hắn, giống như ném nát mạch hồn của hắn, khiến hắn rơi xuống dưới.

- Trời ạ!

Tất cả mọi người bị cảnh tượng kia làm cho chấn động. Tên kia là nhân loại bình thường sao, nhất định là man thú hồng hoang!

- Đùng đùng đùng!

Đỗ Thiếu Phủ không hề dừng lại, trực tiếp đại khai sát giới về phía đệ tử Hắc Sát Môn chung quanh.

Đỗ Thiếu Phủ muốn cho Hắc Sát Môn thương cân động cốt. Nếu Hắc Sát Môn này muốn đối phó với mình, vậy thì phải chịu đựng sự trả thù của mình, cho tới bây giờ Đỗ Thiếu Phủ không hề cho rằng bản thân là người mềm lòng, hiện tại thu chút lợi tức trước cũng được.

- Khốn khiếp, tiểu tử kia tu vi không cao, chỉ là lực lượng thân thể mạnh, liên thủ tru diệt cho ta.

Bị một tên Mạch Động Huyền Diệu cảnh mình khinh thường khiến người mình bị thương nặng, thanh niên áo đen bên Hắc Sát Môn giận dữ, nhưng cũng nhìn thấu cấp bậc tu vi của Đỗ Thiếu Phủ không cao, chỉ là lực thân thể mạnh tới lợi hại.

- Liên thủ vây công!

Đám đệ tử Hắc Sát Môn còn dư lại phía dưới mặc dù sợ hại, nhưng sau khi nghe lệnh cũng lập tức hợp thành đội hình vây công, không thèm quan tâm tới người của Mục Gia Bảo nữa, mà tập trung toàn bộ mục tiêu về phía Đỗ Thiếu Phủ.

- Ùng ùng!

Từng cỗ huyền khí dao động, sát khí bùng nổ cuốn tới phía Đỗ Thiếu Phủ.

- Tới đi!

Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, giờ phút này trong hai con ngươi màu vàng nhạt dâng lên tinh mang, hoàn toàn không sợ gì cả.

Trong đám vây công, một người tu vi Mạch Linh cảnh cũng không có, làm sao Đỗ Thiếu Phủ lại sợ hãi, huyền khí dao động khiến cho không gian chập chờn mãnh liệt, thân thể lập tức lao vào bên trong đội hình vây công của Hắc Sát Môn. Trong lúc giơ tay nhấc chân, từng bóng người bị đánh bay, bị đạp bể, bị đánh thành mảnh vụn, cả mảng lớn mạch hồn trực tiếp bị phá hủy tan tành thành phù văn.

- A...

Tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên, mấy đệ tử Mục Gia Bảo cách đó không xa thật vất vả mới có cơ hội thở dốc thì hít khí lạnh liên tục. Người tới viện trợ này nhất định là man thú, tuyệt đối không phải là nhân loại bình thường. Quá kinh khủng rồi.

- Trốn đi, hoàn toàn không có cách nào chống đỡ!

- Không thể ngăn cản được, chạy thoát thân!

- ...

Trên trăm tên đệ tử Hắc Sát Môn chỉ trong nháy mắt đã chỉ còn dư lại chưa tới ba mươi người, ai nấy đều không dám tiến lên. Phàm là người bị tên kinh khủng kia bắt được, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì một mạng đi luôn, còn ai dám chống đỡ!

Tên kia vô cùng bá đạo, khí thế phá hủy vạn vật dễ như trở bàn tay kia, càng khiến cho người ta thêm sợ hết hồn hết vía!

Thanh niên áo đen giận dữ, sát ý trong mắt bắn ra, quát hai tên cường giả Hắc Sát Môn đang còn vây công một người Mạch Linh Huyền Diệu cảnh của Mục Gia Bảo:

- Tên khốn đáng chết, Lưu hộ pháp, ngươi đi diệt tiểu tử kia đi!

- Dạ!

Một trung niên dáng người cao lớn, nhưng da thịt lại trắng nõn giống như con gái nghe vậy lao xuống, thúc giục một mạch hồn hư ảnh yêu điểu toàn thân bốc lên một ngọn lửa nóng bỏng, đánh tới phía Đỗ Thiếu Phủ.

- Phần phật!

Ngay lập tức hư ảnh yêu điểu kia kèm theo ngọn lửa nóng bỏng cuồn cuộn bao phủ tới phía Đỗ Thiếu Phủ, trong ngọn lửa còn kèm theo không ít phù văn bay lượn. Mạch hồn yêu thú này tuyệt đối rất mạnh, ngọn lửa cuồn cuộn kia giống như muốn đốt Đỗ Thiếu Phủ thành tro bụi.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, sau đó nhìn chung quanh một chút, lại chẳng thấy tên đệ tử nào của Hắc Sát Môn để ném lên.

Đột nhiên, Đỗ Thiếu Phủ hình như tìm ra cái gì đó, trong tay xuất hiện một núi đá, hình dạng giống như là năm ngón tay hình như là năm ngọn núi tập hợp thành một khối, sắp xếp một cách bất quy tắc, cảm giác rất nặng, vô cùng cứng rắn. Đó chính là núi đá lúc trước lấy được ở trong Thiên động có cùng hình dạng với mạch hồn.

- Biết bay giỏi lắm sao, xuống cho ta!

Đỗ Thiếu Phủ cất giọng cười to, vô cùng bá đạo, ánh sáng màu vàng nhạt dao động trong tay, dùng sức hung hãn ném núi đá trong tay về phía hư ảnh yêu điểu kia.

- Ầm!

Trong sự khiếp sợ của mọi người ở đây, núi đá trong tay Đỗ Thiếu Phủ được ném ra, lưu quang màu vàng bao quanh giống như là một quả pháo, đánh tan ngọn lửa cuồn cuộn trực tiếp đánh lên hư ảnh yêu điểu kia.

- A...

Hư ảnh yêu điểu kia nhìn thấy núi đá đang đập tới, giống như cảm giác được khí tức kinh khủng gì đó, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó thì bị đập trúng, từ miệng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng quạ kêu, thân thể cũng bể tan tành hóa thành phù văn.

- Phốc phốc!

Ánh mắt của trung niên da thịt trắng nõn kia đại biến, miệng phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt không thể tin nổi.

- Đá tốt, quả thật là đủ cứng.

Núi đá từ trên không trung rơi xuống, Đỗ Thiếu Phủ sải bước nhảy tới, bắt lấy núi đá ở trong bàn tay.

- Biết bay giỏi lắm sao, lại xuống cho ta đi!

Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, phất phất tay lấy đà, tiếp tục hung hãn ném núi đá trong tay về phía trung niên trắng nõn đang lơ lửng giữa không trung kia.

Sắc mặt trung niên kia biến đổi, hơi cắn răng, lộ ra một tay bộc phát ra ánh sáng phù văn chói mắt, trực tiếp vươn tay về phía núi đá đang lao tới kia, chộp nó lại trong lòng bàn tay.

- Xuy xuy!

Núi đá đánh tới khiến bàn tay trung niên trắng nõn đau nhức, dường như xương trong lòng bàn tay đều nát hết rồi, thân thể ở trong không trung lộn ngược mấy vòng, nhưng mà cũng dùng toàn lực để dừng lại được.

Đột ngột, trung niên trắng nõn nắm hòn đá trong tay mới thấy được nó có cổ quái, phù văn đột nhiên lan tràn từ trên bề mặt đá xuất hiện từng luồng sương mù, một cỗ khí tức kinh khủng bộc phát ra, trực tiếp vọt vào trong lòng bàn tay hắn.

- Rắc rắc!

Lực mạnh đập tới, xương lòng bàn tay trung niên trắng nõn bị nổ nát vụn, xương cốt chỗ cánh tay vang lên tiếng răng rắc. Sau đó lực lượng kinh khủng kia tràn vào lục phủ ngũ tạng, thân thể vốn đang lơ lửng trên bầu trời lảo đảo một cái, từ trên không trung rớt xuống.

Cảnh tượng này ở trong mắt những người khác, chính là người tu vi Mạch Linh Huyền Diệu cảnh kia bị Đỗ Thiếu Phủ cầm một hòn đá ném rơi xuống.

- Xuy xuy!

Chỉ là khi thân thể sắp rơi đập xuống mặt đất, trung niên trắng nõn kia bỗng hoảng sợ dừng lại thế rơi, sau đó người lại bay lên không, nhưng tránh xa Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn không dám tới gần nữa.

- Ầm!

Núi đá kia từ trên cao rơi xuống lại đập vào một tảng đá hơn trăm thước trong thung lũng, tảng đá kia lập tức bị đập chia năm xẻ bảy hóa thành một đống đá vụn, mà núi đá kia lại không hư hao chút nào, trong mơ hồ còn có thanh âm non nớt thật nhỏ truyền ra:

- Khốn khiếp, đau chết ta rồi.

- Tảng đá kia dùng thật tốt.

Đỗ Thiếu Phủ lại nhặt đá lên, ánh mắt nhìn về phía thanh niên áo đen của Hắc Sát Môn ở giữa không trung, còn một người Mạch Linh Sơ Đăng cảnh cùng một người Mạch Linh Huyền Diệu cảnh nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️