Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lập tức co rút lại, tinh thần lực chậm rãi lan tràn, nhưng cũng không phát hiện xung quanh có động tĩnh gì.
Đông Ly Thanh Thanh hình như phát hiện ra dao động tinh thần lực của Đỗ Thiếu Phủ, nói nhỏ:
- Tinh thần lực của ngươi rất mạnh, nhưng đối phương cách quá xa, hơn nữa do ta có một chút thủ đoạn đặc thù, nên ngươi không phát hiện được, nhưng bọn họ ở ngay phía trước.
- Có phải người của Hắc Sát Môn hay không?
Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng trong lòng hiểu rõ, thực lực của mình có lẽ còn yếu hơn Đông Ly Thanh Thanh rất nhiều. Một ngày mình mệt tới hôn mê kia, Đông Ly Thanh Thanh có thể tùy tiện diệt trừ một Linh phù sư Tứ Tinh Sơ Đăng, cho dù bây giờ mình có đột phá lần nữa cũng không cách nào làm được, trừ phi đó là tình huống liều mạng, nhưng cũng không nắm chắc có thể đánh chết Linh phù sư Tứ Tinh.
- Trong đó chắc chắn có người của Hắc Sát Môn, còn có người của thế lực khác, đang giao thủ, ngươi có muốn đi xem không?
Đông Ly Thanh Thanh hỏi Đỗ Thiếu Phủ, giống như biết được suy nghĩ trong lòng Đỗ Thiếu Phủ, sau đó còn cố ý nói thêm một caai:
- Thực lực bọn họ hình như không quá mạnh.
Đỗ Thiếu Phủ do dự một chút, sau đó gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một chút hàn ý.
- Đi thôi, thu liễm khí tức, đừng để cho bọn họ phát hiện.
Đông Ly Thanh Thanh nói xong, bước Lăng Ba Tiêu Diêu bộ lướt qua, bóng dáng xinh đẹp lập tức dung nhập vào vạn vật chung quanh, trong nháy mắt đã đi tới phía trước.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ có chút hâm mộ, khẽ mỉm cười, thân hình cũng lóe lên, bước chân cũng sử dụng Lăng Ba Tiêu Dao bộ, sau đó hóa thành một chuỗi tàn ảnh màu tím xông vào rừng rậm.
Chỉ chốc lát sau, hai bóng người xuất hiện trên một lùm đại thụ che trời, sau khi ẩn thân trong bóng cây to lớn, hai người cùng nhìn về phía thung lũng nhỏ phía trước.
Lúc này, bên trong thung lũng nhỏ kia có trên trăm người mặc y phục đen, ai nấy tràn ngập sát khí, nhìn một cái là biết người của Hắc Sát Môn.
Mà lúc này trên trăm đệ tử Hắc Sát Môn đó đang bao vây mười mấy người mặc khinh trang*, dưới đất còn có không ít thi thể, nhìn vết máu vung vẩy khắp đất cùng với vết thương trên người, chứng tỏ lúc trước đã bùng nổ một trận đánh nảy lửa, mà rõ ràng là người của Hắc Sát Môn đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
*loại trang phục gọn nhẹ, thường thấy trong phim cổ trang, kiếm hiệp.
- Tiết Vân Minh, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!
Người dẫn đầu nhóm người bị Hắc Sát Môn bao vây là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi mặc áo ngắn tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn một thanh niên mặc áo đen trong đám đệ tử Hắc Sát Môn đang vây chung quanh.
Trên y phục của thanh niên áo ngắn tay dính không ít vết máu, sắc mặt hơi tái nhợt, trên người chằng chịt vết thương nhìn bộ dạng có vẻ đã tiêu hao không ít.
Ánh mắt thanh niên mặc áo đen trở nên kiêu ngạo, nhìn thanh niên áo ngắn tay, cười lạnh nói:
- Mục Chính Hạo, đây không phải là thành Hắc Ám, hôm nay rơi vào tay ta coi như ngươi xui xẻo, chỉ cần ngươi giao Khuê Xà Bí Cốt thượng cổ ngươi lấy được trong hội đấu giá lần trước cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, được không?
- Muốn Khuê Xà Bí Cốt thượng cổ, ngươi còn chưa có bản lĩnh đó. Có bản lĩnh thì đấu tay đôi, lấy nhiều khi ít thì gọi gì là bản lĩnh!
Thanh niên áo ngắn tay cười lạnh nói.
- Mặc dù Khuê Xà Bí Cốt thượng cổ kia không được hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng là vật bất phàm. Nếu ta có thể lấy được, sẽ có không ít chỗ tốt đối với việc tu hành của ta.
Ánh mắt thanh niên áo đen lóe lên lãnh ý, bộ dạng như đã nắm chắc phần tháng, nói với thanh niên áo ngắn tay:
- Còn chuyện đấu tay đôi, bình thường theo ngươi vui đùa một chút thì cũng được, nhưng hôm nay thì không, ta còn có chuyện phải làm. Nếu ngươi không giao Khuê Xà Bí Cốt thượng cổ ra, thì hôm nay cũng chỉ có thể có một đường chết!
Ánh mắt thanh niên áo ngắn tay nhìn chằm chằm thanh niên áo đen, âm trầm nói:
- Tiết Vân Minh, ngươi muốn Mục Gia Bảo ta khai chiến với Hắc Sát Môn sao!
- Khặc khặc...
Thanh niên áo đen cười nhạt, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, nói:
- Mục Chính Hạo, các ngươi cho rằng hôm nay còn có ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta sao. Tất cả các ngươi đều chết hết, ai sẽ biết là do Hắc Sát Môn ta gây ra, đợi sau này Mục Gia Bảo biết, đến lúc đó lại tính!
- Giết!
Lời nói thanh niên áo đen vừa dứt, vung tay lên một cái, một cỗ sát ý bắn ra.
- Vèo vèo!
Trên trăm đệ tử Hắc Sát Môn chung quanh lại lần nữa vút lên, bóng người lóe lên, huyền khí dao động, có sát khí quỷ dị bùng nổ.
- Mọi người liều mạng, hộ tống thiếu bảo chủ đi mau!
Trong mấy người Mục Gia Bảo còn dư lại, có tiếng hét lớn truyền ra.
- Xuy xuy xuy!!!
Từng bóng người đều bùng nổ huyền khí lập tức thay nhau đánh tới, binh khí sắc bén trong tay mang theo huyền khí kinh khủng đánh tới. Có kiếm mang đao mang và năng lượng kình phong đánh vào khoảng không, nổ tung nham thạch chung quanh, chặt đứt đại thụ che trời chắn ngang.
- Vèo vèo!!
Thanh niên áo ngắn tay bay lên trời, hai đại hán trung niên bên cạnh cũng bay lên theo, tất cả đều có tu vi Mạch Linh cảnh.
- Mục Chính Hạo, ngươi trốn không thoát đâu!
Đồng thời lúc đó, bốn người trung niên bên cạnh thanh niên áo đen cũng phi lên trời, nhanh chóng vây công ba người thanh niên áo ngắn tay, không có bất kỳ trì hoãn nào, đã sớm chuẩn bị vây công, nên trực tiếp thúc giục mạch hồn, rõ ràng là muốn tốc chiến tốc thắng, từng đạo năng lượng phù văn công kích lan tràn khắp thung lũng.
- Hống hống!
- ...
Đông đảo mạch hồn được thúc giục, hư ảnh yêu thú gầm thét như sấm, khí thế kinh người, bên trong thung lũng cát bay đá chạy, âm bạo không ngừng vang lên.
- Ầm!
Thanh niên áo đen ngay sau đó cũng lao tới chỗ thanh niên áo ngắn tay, hai người đều bọc huyền khí, thúc giục mạch hồn, bắt đầu điên cuồng đụng nhau.
Đỗ Thiếu Phủ ở sau một đại thụ che trời trong thung lũng nhỏ thu liễm khí tức nhìn một màn trước mắt, chân mày khẽ nhíu lại. Hắc Sát Môn có năm người Mạch Linh cảnh, dựa vào dao động khí tức xem ra, thanh niên áo đen chính là Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, còn bốn người kia thì cũng chỉ có một người là Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, còn ba người kia lại là Mạch Linh Huyền Diệu cảnh.
Mà thanh niên áo ngắn tay của Mục Gia Bảo kia cũng giống thanh niên áo đen là Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, hai người lúc này lại đều thúc giục mạch hồn, nên kịch chiến khó phân thắng bại.
Nhưng mà hai người còn lại bên phía Mục Gia Bảo một người là Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, một người là Mạch Linh Huyền Diệu cảnh, bị ba người bên phía Hắc Sát Môn tu vi cao hơn hẳn bao vậy, trong phút chốc đã rơi vào thế hạ phong, tình huống tràn ngập nguy cơ.
- Ùng Ùng!!!
Trong thung lũng phía dưới, mạch hồn gầm thét, mười mấy người Mục Gia Bảo cũng không thể chống đỡ được thế vây công của hơn trăm người .
- A...
Sát khí cuốn tới, đi đôi với khí tức huyết tinh lan tràn khắp nơi khiến người ta nôn mửa, không ngừng có người bên phía Mục Gia Bảo bị đánh chét, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên mọi nơi.
- Mục Gia Bảo sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ chợt lóe, trong mắt lóe lên hàn ý, chợt cắn răng, trong lòng làm ra một cái quyết đinh, ngẩng đầu nói với Đông Ly Thanh Thanh bên cạnh:
- Ngươi chờ ta một chút, ta đi giúp đám người Mục Gia Bảo kia.
- Tại sao muốn giúp bọn họ. Theo ta biết, đám người Mục Gia Bảo kia cũng không phải là hạng người tốt lành gì. Nếu ngươi muốn đối phó với người của Hắc Sát Môn, thì có thể chờ bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương rồi hãy ra tay.
Đông Ly Thanh Thanh giống như biết suy nghĩ của Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Dựa vào tu vi bây giờ của ngươi, cho dù có xuống đó hỗ trợ cũng chưa chắc đã có tác dụng gì.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thung lũng phía trước, cảm giác huyền khí dồi dào trong cơ thể và cảnh giới tăng lên, đôi mắt khẽ híp lại, lóe lên một tia lãnh ý, nhàn nhạt nói:
- Mấy tên Mạch Linh Huyền Diệu cảnh còn chưa chắc đã giết được ta. Cho dù mấy tên Mục Gia Bảo kia không phải hạng người tốt lành gì, nhưng ít nhất cũng có chung địch nhân với ta. Một người như ta hiện giờ không thể động vào Hắc Sát Môn, vậy phải giữ lại cho Hắc Sát Môn chút địch nhân trước đã.
- Thế thì ngươi cẩn thận một chút, ngươi và ta cùng nhau, nhưng ta sẽ không ra tay hỗ trợ ngươi. Sư phụ đã từng nói, ngươi phải dựa vào chính mình, chỉ có bản thân mới là chỗ dựa lớn nhất của mình.
Đông Ly Thanh Thanh nhẹ nhàng nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Ừ, nếu Hắc Sát Môn trêu chọc ta, vậy thì phải chuẩn bị thương cân động cốt đi, ta sẽ để cho bọn họ biết, ta cũng không phải người dễ trêu chọc.
Đỗ Thiếu Phủ nói xong, huyền khí dưới chân dao dộng, Lăng Ba Tiêu Dao bộ được thi triển, toàn thân lập tức nhẹ như lá rụng trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống, lướt vào trong thung lũng.
- Vì sao ta lại muốn đáp ứng hắn đi cùng chứ, rõ ràng là ta muốn nói không được...
Nhìn bóng lưng áo tím lướt qua dưới tàng cây, ánh mắt Đông Ly Thanh Thanh khẽ nhúc nhích, có chút rung động.
- Ùng Ùng!
Trong thung lũng chém giết tới huyết tinh bất chợt bạo phát ra dao động hung hãn kinh khủng, một bóng người vàng nhạt từ trên trời hạ xuống vọt vào, sau đó còn chưa có ai kịp phản ứng, đệ tử Hắc Sát Môn lập tức bị đánh bay, giống như mấy hòn đá nhỏ không ngừng bay ra.
- Ha ha, chư vị Mục Gia Bảo, ta tới giúp các ngươi một tay!
Bóng người bên trong vầng sáng màu vàng nhạt lớn tiếng hét lên, chỗ nó đi qua, đệ tử Hắc Sát Môn không thể ngăn cản, toàn bộ bị đụng chết, có mạch hồn tới gần cũng bị cường thế nháy mắt nghiền ép phá hủy, vô cùng bá đạo.
- Động Hắc Sát Môn ta, tự tìm đường chết!
Một người tu vi Mạch Động Viên Mãn cảnh phát hiện không ổn, hét lớn một tiếng rồi nhào tới bóng người màu vàng nhạt kia, sau lưng thúc giục ra một mạch hồn kì lạ, giống như là Xuyên Sơn Giáp, lại giống như mãng xà, trong nháy mắt xuất hiện ngăn trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.
- Diệt!
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, vung tay lên, phù lục bí văn màu vàng nhạt lóe lên, trong lúc giơ tay nhấc chân nhìn như đơn giản bình thường, nhưng thần bí ẩn chứa trong đó giống như đại đạo chí giản. Một tay hạ xuống hư ảnh yêu thú mạch hồn kia lập tức bị đánh thành mảnh vụn phù văn.
Trong điện quang hỏa thạch, Đỗ Thiếu Phủ cũng như quỷ mị xuất hiện trước mặt người tu vi Mạch Động Viên Mãn cảnh kia, dưới chân cũng sử dụng Lăng Ba Tiêu Dao bộ mới tu luyện lĩnh ngộ không lâu trước đó, một quyền đánh ra, lập tức đánh vào ngực người kia.
- Ầm!
Nắm đấm rơi xuống, phòng ngự trước người tên Mạch Động Viên Mãn cảnh kia bị đánh tan, ngực vang lên tiếng trầm thấp, người đột nhiên bị đánh văng ra ngoài.
Một đệ tử Hắc Sát Môn tu vi Mạch Động Huyền Diệu cảnh xuất hiện trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, một cỗ sát khí cuồng mãnh như kình phong theo một chưởng hung hăng đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Ầm!
Đỗ Thiếu Phủ không né tránh, thân thể giống như trâu bò trực tiếp đụng tới.