Đỗ Thiếu Phủ thả Đái Tinh Ngữ xuống chạy đến bên người Âu Dương Sảng, đưa cho nàng một viên đan dược, thần sắc ngưng trọng hỏi:
- Có sao không?
Âu Dương Sảng tiếp nhận đan dược của Đỗ Thiếu Phủ nhét vào miệng, sắc mặt tái nhợt ngưng trọng nói:
- Không quá tốt, đối phương là Mạch Linh Sơ Đăng cảnh đỉnh phong, ta khó có thể là đối thủ!
- Để ta tới đi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Âu Dương Sảng, sau đó hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía đối thủ.
Chỉ thấy người Hắc Sát Môn đuổi theo này mặc trang phục màu đen, thân hình cao lớn, khoảng hơn bốn mươi, bên khóe miệng có một vết sẹo thật dài, để khuôn mặt tăng thêm vài phần hung thần ác sát.
Người này chính là một trong bốn người Hắc Sát Môn, tu vi Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, chỉ là tu vi của người này ở Mạch Linh Sơ Đăng cảnh đã tới gần đỉnh phong, sợ là cách Mạch Linh Huyền Diệu cảnh cũng không quá xa.
- Tiểu quỷ, chút thực lực ấy cũng dám đụng đến người Hắc Sát Môn ta, đoạt bảo vật của Hắc Sát Môn ta, thật sự là chán sống!
Hắc y nhân nhìn đám người Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt có hàn ý, cuối cùng nhàn nhạt nhìn Âu Dương Sảng cùng Đái Tinh Ngữ, lại hiện ra chút dâm dục, cười lạnh nói:
- Không nghĩ tới hai nữ nhân này xinh đẹp như vậy, rất khó gặp a, xem ra vận khí của ta thật không tệ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn hắc y nhân kia không nói gì, may mắn đuổi theo là một Mạch Linh Sơ Đăng cảnh, nếu như đuổi theo Mạch Linh Huyền Diệu cảnh, bọn hắn càng lâm vào tuyệt cảnh.
- Tiểu tử, ngươi chết trước đi, lưu ngươi cũng vô dụng.
Ánh mắt của trung niên hắc y nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, biết thiếu niên áo tím này là Trận Phù Sư, liền không chút chần chờ, sắc mặt hung thần quát một tiếng chói tai, huyền khí hùng hậu từ trong cơ thể phun trào ra.
- Rào rào!
Một cổ khí thế kinh khủng khởi động, lùm cây chung quanh nghiêng ngã, cát bay đá chạy, bộc phát ra kình phong khủng bố thổi quét về phía Đỗ Thiếu Phủ, một chưởng ấn màu đen bay ra, như tia chớp xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.
- Phù Diêu Chấn Thiên Sí!
Đỗ Thiếu Phủ không có lựa chọn nào khác, trong ánh mắt có hàn ý bắt đầu khởi động, thủ ấn biến ảo, trên da có phù văn lóe ra, trong phút chốc bàn tay mở ra, một tay tựa như quạt hương bồ đánh tới.
- Ông!
Phù văn kim sắc ngưng tụ, lít nha lít nhít, tầng tầng lớp lớp, giống như cánh của Kim Sí Đại Bằng Điểu, khí tức bá đạo hung hãn đột nhiên thổi quét, làm không gian chấn động run run, giống như ở chung quanh thủ chưởng có vết nứt không gian.
Hai tay hung hăng đối kháng, năng lượng giống như cuộn sóng phun trào thổi quét, kình phong khủng bố ngập trời.
- Đặng đặng!
Bước chân của trung niên hắc y lảo đảo lui ra sau hai bước, sắc mặt khiếp sợ, cả kinh nói:
- Tiểu tử này không chỉ là Trận Phù Sư, nguyên lai còn là tu luyện giả.
- Xuy!
Đỗ Thiếu Phủ cũng liên tiếp lui ra sau, ước chừng hơn mười thước mới đứng vững.
- Hừ!
Chém giết một ngày, chạy trối chết cả đêm, Đỗ Thiếu Phủ sớm đã tiêu hao nghiêm trọng, lúc này càng khó có thể chống đỡ, lực lượng của đối phương thổi quét đến, huyết khí cuồn cuộn, yết hầu truyền ra tiếng kêu đau đớn, tia máu từ khóe miệng tràn ra, làm khuôn mặt cương nghị duệ khí lại càng âm trầm.
- Thiếu Phủ ca ca.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ bị thương, Đái Tinh Ngữ chảy nước mắt, khẩn trương lo lắng đến dung nhan trắng bệch.
- Tiểu tử, thiên phú không tệ, quả nhiên có chút bản sự, nhưng còn chưa đủ, đi chết đi!
Trung niên hắc y lại lao ra, nhưng không có chút tiếng vang, huyền khí màu đen khởi động, tràn ngập sát khí huyết tinh, thủ ấn ngưng tụ, lúc này mới có tiếng xé gió truyền ra, trong điện quan hỏa thạch, xảo quyệt ngoan độc đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Cương Sát Chỉ!
Thủ ấn này cực kì quỷ dị, giống như có linh trí, làm người ta khó có thể tránh né, mang theo sát khí áp xuống, kình phong mạnh mẽ thổi quét, làm không gian không ngừng truyền ra tiếng âm bạo.
Thủ ấn như điện, nháy mắt liền xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, thủ ấn khủng bố làm sắc mặt của Âu Dương Sảng ở cách đó không xa đại biến, trái tim vì Đỗ Thiếu Phủ là lên tới cổ họng.
Nhưng vào lúc này, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ như có tia chớp lóe lên, trường bào phần phật chấn động, lấy hắn làm trung tâm, từng vết nứt từ dưới bàn chân không ngừng lan tỏa ra...
- Ngao!
Tiếng hét giống như rồng ngâm, giờ khắc này, đại địa nổ vang, không gian kịch chiến, khí thế bá đạo!
Chỉ nháy mắt, hai tay của Đỗ Thiếu Phủ sớm đã ngưng tụ thủ ấn, phù văn nở rộ, như tia chớp hóa thành vô số thủ ấn, cuối cùng ngưng tụ thành một.
- Ông!
Thủ ấn bắn ra, phù văn kích phá trường không, phạm âm vang vọng, chỉ nháy mắt, liền hung hăng va chạm với thủ ấn của trung niên hắc y.
- Xuy!
Va chạm không có thanh âm như kinh lôi, chỉ có năng lượng khủng bố thổi quét, ở trung tâm gió lốc xuất hiện vùng chân không.
Mắt thường có thể thấy được, thủ ấn của trung niên hắc y chỉ giằng co được một tức, liền bị thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ phá hủy, hết thảy đều cực kì nhanh, giống như chỉ là một cái nháy mắt.
Ánh mắt của trung niên hắc y cực kỳ kinh hãi, sau khi thủ ấn của thiếu niên áo tím kia phá hủy thủ ấn của hắn, lại không có tiêu tán, trong phút chốc xuất hiện ở trước ngực hắn.
- Đây là vũ kỹ gì!
Trung niên hắc y kinh hoảng, huyền khí khởi động, mũi chân cấp tốc điểm mặt đất, thân hình vội vàng lui về phía sau, muốn tránh né thủ ấn khủng bố kia.
- Hưu!
Chỉ là thủ ấn kia sớm đã đến trước mặt, cuối cùng phá hủy huyền khí thủ hộ, xuyên thủng bả vai, một lỗ máu xuất hiện.
- Xuy!
Thân thể của trung niên hắc y lay động kịch liệt, máu tươi kích bắn, miệng không ngừng kêu rên, sắc mặt âm hàn nhất thời tái nhợt.
Thân hình của Đỗ Thiếu Phủ lảo đảo lay động, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, sau khi liều mạng thúc dục một thức thần bí, lúc này thật sự là tiêu hao hầu như không còn, khó có lực tái chiến, tu luyện giả Mạch Linh Sơ Đăng cảnh đỉnh phong kia, thực lực cũng không phải bình thường.
- Thiếu Phủ ca ca, ngươi không sao chứ.
Đái Tinh Ngữ nhìn Đỗ Thiếu Phủ miệng đầy máu tươi, khẩn trương lo lắng đến lê hoa đái vũ, muốn lao về phía Đỗ Thiếu Phủ, nhưng bị Âu Dương Sảng kéo lại, ánh mắt đen lúng liếng của thanh điểu cũng nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ.
- Tiểu tạp chủng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Trung niên hắc y nổi giận, đánh chết hắn cũng không ngờ mình sẽ chịu thiệt, huyền khí cùng với phù văn lan tràn, khơi thông võ mạch, trong phút chốc ngưng tụ ra một hư ảnh yêu hùng màu đen.
- Rống!
Hư ảnh yêu hùng rít gào vang vọng trường không, cực kỳ cuồng bạo, khí thế khủng bố, tựa như vật còn sống, đến Mạch Linh Cảnh, cùng Mạch Động cảnh thúc dục Mạch Hồn có bất đồng rất lớn, mà này cũng là khác biệt giữa Mạch Linh Cảnh cùng Mạch Động cảnh.
- Mạch Hồn thông linh, hắn còn có thể chống lại được sao.
Bàn tay của Âu Dương Sảng bị mồ hôi làm ướt đẫm, giờ phút này trung niên hắc y kia thúc dục Mạch Hồn đã đến trình độ thông linh, hơn xa Mạch Động cảnh có khả năng so sánh. Mạch Động cảnh Viên Mãn như nàng cũng không thể làm được, Mạch Hồn thông linh, tương đương với Mạch Hồn có linh trí chân chính, uy lực lớn hơn rất nhiều.
- Thúc dục Mạch Hồn sao.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn trung niên hắc y thúc dục Mạch Hồn yêu hùng, tay áo lau vết máu ở khóe miệng, thủ ấn cũng nhanh chóng ngưng tụ.
- Tiểu tạp chủng, đi chết đi!
Trung niên hắc y hét lớn một tiếng, bước chân lao về phía Đỗ Thiếu Phủ, hư ảnh yêu hùng cũng lao thẳng tới Đỗ Thiếu Phủ.
Khí thế cực kỳ khủng bố, yêu hùng như núi vọt tới, làm cho toàn bộ mặt đất lay động.
- Này sẽ không phải là Mạch Hồn của tiểu hỗn đản kia chứ, làm sao có thể là...
Bỗng dưng, ánh mắt của Âu Dương Sảng hiện ra vẻ khiếp sợ, chỉ thấy quanh người Đỗ Thiếu Phủ có phù văn kích động, sau lưng là một hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn.
Hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn diễn sinh ở sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, giống như được giao cho sinh mệnh, linh khí trong phút chốc lan tràn, khơi thông năng lượng thiên địa, uy lực khủng bố lan tràn, làm cho nàng ở rất xa nhìn cũng hô hấp khó khăn, thân hình không tự chủ được kịch chiến.
- Đi!
Ngay thời điểm yêu hùng muốn xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn giống như thực chất đập tới.
- Oanh ầm ầm!
Ngũ Chỉ Sơn từ trên trời giáng xuống, uy áp cuồn cuộn, khí quán cầu vồng, ánh sáng nổ tung, cùng với tiếng âm bạo vang triệt trường không.
- Rống!
Yêu hùng ngẩng đầu rít gào, thời điểm Ngũ Chỉ Sơn buông xuống, tựa hồ cảm giác được sợ hãi khôn cùng, ánh mắt hiện ra ý kinh hoảng run rẩy, thân thể không dám động một chút.
- Oanh!
Ngũ Chỉ Sơn hạ xuống, giống như một ngọn núi nhỏ chân chính, phù văn tận trời, ẩn ẩn có Lôi Đình vang vọng, cuối cùng đập yêu hùng thành mảnh nhỏ.
Ngũ Chỉ Sơn không ai có thể địch nổi, uy áp mênh mông, nghiền ép vạn vật, như có thể trấn áp chúng sinh!