- Không phải ta tìm ngươi, là ta nghe nói mấy ngày trước ngươi tìm ta, vừa vặn ta có việc đi ra ngoài, hôm qua mới trở về, cho nên muốn hỏi một chút ngươi tìm ta có chuyện gì?
Trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Thanh niên nghe vậy, khuôn mặt không khỏi co giật, hơi ngẩng đầu, ánh mắt có chút cao ngạo nhìn chăm chú vào Đỗ Thiếu Phủ, đúng là Lan Lăng tứ thiếu Hàn Hâm.
Hàn Hâm tự nhiên biết Đỗ Thiếu Phủ ba hoa, rõ ràng là người này tìm hắn, hiện tại lại phủ nhận, nhìn Đỗ Thiếu Phủ một lát, mới há mồm nói:
- Chúng ta đừng nói tiếng lóng, chuyện tình Hộ Thành quân chúng ta chấm dứt thôi, ngươi hẳn cũng rõ ràng Lâm Minh là đến giúp nhi tử của hắn báo thù, lại không nghĩ rằng ngươi là người của Lan Lăng phủ, hắn căn bản không thể trêu vào, hiện tại bị ngươi giam lâu như vậy, cha con bọn hắn cũng ăn rất nhiều đau khổ, ngươi cũng có thể hết giận, thả Lâm Minh đi, dù sao ngươi cũng không dám giết hắn, ở lại trong tay ngươi cũng là phiền toái.
- Lâm Minh...
Đỗ Thiếu Phủ ra vẻ nghi hoặc, nhìn Hàn Hâm nói:
- Ta nhớ ra rồi, Lâm Minh hình như là bởi vì hiềm nghi tạo phản mới bị tư quân của Lan Lăng phủ bắt, cùng ta không có quan hệ gì a.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi còn như thế này, chúng ta liền không có tất yếu nói chuyện tiếp, có lẽ các ngươi cũng đã cảm giác được, giam Lâm Minh đối với ngươi cũng là một phiền toái, nếu ngươi không muốn đàm phán, ta liền cáo từ, có bản lĩnh thì giết Lâm Minh đi.
Sắc mặt của Hàn Hâm hơi trầm xuống, khuôn mặt vốn có vẻ đạm mạc, lúc này càng đạm mạc lên.
- Sự tình này không liên quan gì tới ta, bất quá ta có chuyện tình nói cho ngươi, ta cũng là vừa vặn biết được.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hàn Hâm, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu, giọng nói hơi tạm dừng một chút, sau đó nói:
- Ta vừa rồi biết được, Lâm Minh kia ở trong tư quân của Lan Lăng phủ rốt cục khiêng không được, nên đã khai toàn bộ.
- Khai cái gì?
Sắc mặt của Hàn Hâm khẽ biến.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói:
- Kỳ thực Lâm Minh cũng không có khai cái gì, đơn giản nói là ngươi và cha ngươi tính toán cùng Hộ Thành quân đối phó thành chủ, nói ở tháng sau hành động, các ngươi đều đã chuẩn bị tốt.
- Thúi lắm, điều đó không có khả năng, các ngươi nhất định là vu oan giá hoạ Lâm Minh, ta cùng cha ta căn bản không có ý tứ kia.
Hàn Hâm nghe vậy nhất thời giận dữ, này tuyệt đối là vu oan giá hoạ.
- Ha ha ha ha...
Đột nhiên, Hàn Hâm cười ha hả, khuôn mặt nổi giận trong khoảng thời gian ngắn khôi phục bình thường, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó cười nói:
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi chỉ là muốn kích ta mà thôi, muốn hố ta, thủ đoạn này quá non nớt, không lên được mặt bàn a.
Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ mang theo ý cười nói:
- Đích xác, ngươi thật thông minh, không hổ là đứng đầu Lan Lăng tứ thiếu, bất quá hiện tại thời gian cũng không sai biệt lắm.
- Cái gì thời gian không sai biệt lắm?
Hàn Hâm nhíu mày, ẩn ẩn có dự cảm xấu.
- Thiếu Phủ thiếu gia, không tốt, việc lớn không tốt.
Ngay thời điểm Hàn Hâm nghi hoặc, ở ngoài chính sảnh có thanh âm dồn dập truyền đến, đám người Hoàng Tam cùng Trương Hoành kinh hoảng chạy vào chính sảnh, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Thiếu Phủ thiếu gia, Hộ Thành quân thật sự tạo phản, Hộ Thành quân có không dưới vạn người mặc giáp mà đến, đã vây Lan Lăng phủ chật như nêm cối.
- Cái gì...
Hàn Hâm nghe vậy sắc mặt đại biến, đoạn thời gian này hắn còn cố ý thông tri qua tất cả Hộ Thành quân, bảo mọi người không thể hành động thiếu suy nghĩ, hẳn là không có khả năng sẽ phát sinh loại chuyện này, nhất thời kinh ngạc nói:
- Điều đó không có khả năng, này tuyệt đối không có khả năng.
- Hàn Hâm, xem ra cha con các ngươi thật sự có ý đối phó phủ chủ a?
Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc nhìn Hàn Hâm.
- Điều đó không có khả năng, ta đi xem.
Thần sắc của Hàn Hâm ngưng trọng, nếu Hộ Thành quân bao vây Lan Lăng phủ chật như nêm cối, như vậy chuyện này liền lớn.
- Hàn thiếu thành chủ chậm đã.
Đỗ Thiếu Phủ chắn ở trước mặt Hàn Hâm nói:
- Việc này tạm thời không vội, ta nghĩ tư quân của Lan Lăng phủ rất nhanh sẽ xử lý tốt, chộp vài người cầm đầu tới hỏi một chút sẽ biết.
- Ta vẫn là đi xem đi.
Hàn Hâm nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, càng thêm nóng vội, nếu người Hộ Thành quân bị bắt, như vậy tình huống sẽ càng thêm không ổn, hắn thật sự không nghĩ ra vì sao tình huống sẽ đột nhiên biến thành như vậy, theo đạo lý mà nói, Hộ Thành quân không có khả năng như vậy.
- Hàn thiếu thành chủ, ngươi khẩn cấp đi như vậy, không phải là chột dạ chứ.
Đỗ Thiếu Phủ căn bản không có ý tứ để Hàn Hâm rời đi, nhất thời lại chắn ở trước Hàn Hâm.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi đây là ý tứ gì!
Hàn Hâm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc âm trầm không ít.
- Xem ra ngươi nên ở lại Lan Lăng phủ a.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn Trương Hoành nói:
- Trương đội trưởng, ngươi xem chừng Hàn thiếu thành chủ, ta đi thông tri phủ chủ, phụ tử Hàn Hâm cùng Hộ Thành quân tính toán mưu đồ gây rối, ta nhắc nhở phủ chủ trước đi bắt thành chủ Hàn Cường lại nói.
Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ muốn rời khỏi.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi vu oan giá họa, chậm đã!
Sắc mặt của Hàn Hâm đại biến, một tay chộp tới đầu vai của Đỗ Thiếu Phủ, giữ chặt Đỗ Thiếu Phủ lại.
- Không được, ta phải đi thông tri phủ chủ, ngươi buông tay!
Đầu vai bị giữ chặt, Đỗ Thiếu Phủ xoay người hét lớn một tiếng, một đạo chưởng ấn bao vây lấy huyền khí màu vàng nhàn nhạt phách về phía Hàn Hâm, kình phong kinh người thổi quét, trong mắt không lưu dấu vết hiện lên ý cười.
Ánh mắt Hàn Hâm biến đổi, trong lúc vội vàng, tay giữ chặt đầu vai của Đỗ Thiếu Phủ nới ra, tay trái vung chưởng ầm ầm nghênh đón.
- Phanh!
Thanh âm trầm đục truyền ra, cùng lúc đó, chỉ thấy kình phong cuồng mãnh, thân hình của Đỗ Thiếu Phủ bị đánh bay, hung hăng va chạm vào vách tường, vách tường vỡ ra.
- Không có khả năng, tại sao có thể như vậy...
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hàn Hâm đại biến, hắn cảm giác được vừa rồi một chưởng kia đánh tới, Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên thu liễm lực đạo, sau đó bị mình đánh bay, rõ ràng là cố ý bị thương.
- Hàn Hâm lớn mật, dám ra tay trọng thương Thiếu Phủ thiếu gia.
Cơ hồ ngay lập tức, thân ảnh của Trương Hoành trực tiếp xuất hiện ở phía sau Hàn Hâm, một tay khống chế hắn, huyền khí dâng trào, trực tiếp phong ấn lấy Hàn Hâm còn đang dại ra.
- Bắt lại!
Mấy người ở phía sau Trương Hoành tựa hồ sớm có chuẩn bị, trực tiếp lấy ra xiềng xích, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai khóa Hàn Hâm lại.
- Ta hiểu được, đây là bẫy, Đỗ Thiếu Phủ, ngươi âm ta!
Hàn Hâm không có giãy giụa, nhìn Đỗ Thiếu Phủ từ từ đứng lên, trên khuôn mặt đạm mạc lộ ra ý cười chua sót nói:
- Không nghĩ tới âm mưu cấp thấp như vậy, ta cũng bị lừa.
- Ngươi không có mắc mưu, lúc này thật có không ít Hộ Thành quân vây quanh Lan Lăng phủ.
Đỗ Thiếu Phủ từ từ đi đến trước người Hàn Hâm, khóe miệng tràn ra vết máu, khuôn mặt mang theo ý cười, sau đó nhìn Trương Hoành nói:
- Trương đội trưởng, vừa rồi các ngươi đều tận mắt nhìn thấy, hiện tại biết nên làm cái gì a?
- Hàn thiếu thành chủ mang theo Hộ Thành quân vây quanh Lan Lăng phủ, còn muốn áp chế Thiếu Phủ thiếu gia, bởi vì Thiếu Phủ thiếu gia phản kháng, cuối cùng ra tay làm Thiếu Phủ thiếu gia bị thương nặng, nếu không phải ta cứu giúp, sợ rằng Thiếu Phủ liền dữ nhiều lành ít, xem ra cha con Hàn thiếu thành chủ thật có tâm tạo phản a.
Trương Hoành nói.
- Được rồi, người nọ liền giao cho các ngươi, thương thế của ta nghiêm trọng, trước đi chữa thương.
Đỗ Thiếu Phủ vừa lòng cười, xoay người ly khai chính sảnh.
...............
Hoàng hôn, không khí nhu hòa, trong trẻo mát mẻ.
Trên không Lan Lăng phủ thành, tịch dương phản chiếu, sau đó mới dần dần chìm vào đường chân trời âm u.
Nhưng hoàng hôn này, cũng làm toàn bộ Lan Lăng phủ thành chấn động, vô số người chứng kiến, lúc hoàng hôn, hơn vạn đại quân của Hộ Thành quân lên ngựa mặc giáp, chậm rãi vây quanh Lan Lăng phủ.
Chỉ là cũng không bao lâu, mọi người nhìn thấy ở ngoài phủ chủ, tư quân của Lan Lăng phủ tựa hồ sớm có chuẩn bị, chậm rãi từ trong đại môn đi ra.
Cuối cùng có cường giả của tư quân Lan Lăng phủ không biết nói gì đó, tư quân của Lan Lăng phủ bất chiến mà thắng Hộ Thành quân, mang hơn vạn Hộ Thành quân rời đi.
Hết thảy đều phát sinh rất nhanh, sau đó ngoài Lan Lăng phủ lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, hết thảy phong khinh vân đạm, tựa hồ không có phát sinh qua bất cứ sự tình gì, một tia dấu vết cũng không có lưu lại.
Giữa không trung, ánh nắng chiều lập lòe, dần dần ảm đạm.
Mà một đêm này, trong Lan Lăng phủ thành cũng nhân tâm hoảng sợ, Hộ Thành quân cùng tư quân của Lan Lăng phủ giằng co, sớm đã như mọc cánh truyền khắp toàn thành.
Càng không rõ ràng tình huống, lại càng làm cho người ta run sợ, các thế lực lớn nhỏ cùng bình dân đều đoán trong Lan Lăng phủ thành sẽ xuất hiện biến cố.
Vào đêm không có bao lâu, có người nhìn thấy trong Lan Lăng phủ thành chủ, thành chủ Hàn Cường luôn rất ít xuất hiện mang theo vài thân tín vội vàng rời phủ, cuối cùng tiến nhập Lan Lăng phủ chủ, hồi lâu sau lại ly khai Lan Lăng phủ, đồng thời bên người thêm ra thiếu thành chủ Hàn Hâm.
Rạng sáng, không ít người trong Lan Lăng phủ thành nhìn thấy, hơn vạn Hộ Thành quân ngày hôm qua bị tư quân của Lan Lăng phủ bắt, cũng chỉnh tề quay về, như hết thảy không có phát sinh qua vậy.
Tóm lại, một đêm này nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng đối với không ít người mà nói, là mạch nước ngầm mãnh liệt.
Mà một đêm này, Đỗ Thiếu Phủ cực kì thoải mái, về phòng mình tiếp tục nghiên cứu Mạch hồn kỳ lạ.
Càng nghiên cứu, Đỗ Thiếu Phủ đối với Mạch hồn Ngũ Chỉ Sơn càng cảm thấy khiếp sợ.