- Phủ chủ, chúng ta có cần đi thông tri Hạ Lực một chút không, nếu Hạ Lực kia ghi hận, sợ là sẽ bất lợi với tiểu tử kia.
Trung niên hắc y nói.
- Không cần, không đến thời điểm nguy hiểm tới tánh mạng, chúng ta tuyệt đối không thể nhúng tay, cũng không thể để San muội nhúng tay.
Âu Dương Lăng nhìn trung niên hắc y, ánh mắt có tinh quang chấn động nói:
- So với người mà sau này tiểu tử kia phải đối mặt, Hạ Lực ngay cả con kiến hôi cũng không tính, nếu ngay cả Hạ Lực hắn cũng không thể đối mặt, về sau làm sao đối mặt quái vật lớn kia, làm sao có thể giúp được cha của hắn.
Trung niên hắc y chấn động, sau một lúc lâu mới nói với Âu Dương Lăng:
- Phủ chủ, một đội trưởng của Hộ thành quân còn ở trong tay chúng ta, bên Hàn Cường cũng không có động tĩnh, xem ý tứ của tiểu tử kia, tựa hồ căn bản không muốn tham gia vào chuyện tình của hộ thành quân.
- Tính cách của tiểu tử kia rất giống cha hắn, sự tình không liên quan đến hắn, hắn sẽ không nhúng tay, chỉ cần không chọc tới hắn là được.
Âu Dương Lăng nói.
- Chúng ta an bài thế nào đây, còn muốn tiểu tử kia nhúng tay vào không?
Trung niên hắc y hỏi.
- Đương nhiên muốn, tiểu tử kia không nhúng tay, ta làm sao biết tiểu tử kia mạnh hay Hàn Hâm mạnh.
Âu Dương Lăng mỉm cười, lộ ra nụ cười gian trá nói:
- An bài một chút, để tiểu tử kia cùng Hàn Hâm đấu đi, xem bọn hắn ai thắng.
- Lăng ca ca, có tin tức của Thiếu Phủ chưa?
Ngay thời điểm Âu Dương Lăng nói xong, thân ảnh của Nguyên San San vô cùng lo lắng đi vào.
- Phủ chủ, phu nhân, ta cáo lui trước.
Trung niên hắc y thấy thế, nhất thời mỉm cười, sau đó liền lui xuống.
- Lăng ca ca, có phải có tin tức của Thiếu Phủ không, ta luôn muốn đi tìm, nhưng ngươi không để ta đi, nếu Thiếu Phủ xảy ra chuyện gì, ta nhìn ngươi về sau làm sao ăn nói với Ngạo Đồng tỷ tỷ.
Nguyên San San thở phì phì nhìn Âu Dương Lăng nói, nàng sớm muốn đi Thiên Động Quật, nhưng luôn bị ngăn cản, hiện tại trải qua nhiều ngày như vậy, nàng rốt cuộc ngồi không yên.
- Tính tình của ngươi vĩnh viễn vội vàng như vậy, yên tâm đi, tiểu tử kia đã trở lại, bình yên vô sự, phỏng chừng lát nữa sẽ hồi phủ.
Âu Dương Lăng mỉm cười nói.
- Vậy là tốt rồi.
Lúc này Nguyên San San mới thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Âu Dương Lăng, nhu hòa nói:
- Ngươi tính toán khi nào thì gặp Thiếu Phủ, quan sát cũng đủ rồi a.
- Hẳn là sắp rồi.
Âu Dương Lăng mỉm cười nói.
Thời điểm mặt trời xuống núi, ánh sáng xám bạc bao phủ Lan Lăng phủ thành, Đỗ Thiếu Phủ mới từ chỗ ở của Mộ Dung U Nhược về tới Lan Lăng phủ thành.
Vừa đến Lan Lăng phủ thành, Đỗ Thiếu Phủ liền bị Nguyên San San đã sớm an bài người gọi vào hậu viện, một phen răn dạy nhìn như rất nghiêm khắc, nhưng che lấp không được quan tâm cùng yêu thương, để Đỗ Thiếu Phủ cảm động, cũng đáp ứng ngày kế tiếp, sẽ hảo hảo ở trong phủ, sau đó tránh không được bị hỏi vài ngày nay đến cùng đi làm cái gì.
Đỗ Thiếu Phủ không có nói nhiều, chỉ nói mình vừa vặn đột phá, nên ở ngoài bế quan chậm trễ thời gian.
Đêm khuya, trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ khoanh chân mà ngồi, trong ánh mắt có kim sắc nhàn nhạt lóe ra.
- Oanh!
Sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, kim phù dâng trào, một hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn chiếm cứ ở sau người, phù văn lóe ra, khí thế mãnh liệt, như có thể nghiền áp hết thảy, phá hủy vạn vật.
- Mạch hồn, chẳng lẽ đây là Mạch hồn của ta sao?
Thủ ấn thu liễm, Đỗ Thiếu Phủ càng kinh ngạc, công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu, căn bản không có Mạch hồn, nhưng hiện tại trên người mình rõ ràng có Mạch hồn.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ có thể rõ ràng cảm giác được, Mạch hồn trong cơ thể mình như thức tỉnh, có ý chí gì đó thức tỉnh.
Chỉ là Võ mạch của mình còn không có khôi phục bao nhiêu, nên loại cảm giác này chẳng phải quá mạnh mẽ, nhưng hiện tại đột phá đến Mạch Động cảnh, có thể rõ ràng cảm giác được Võ mạch được mình khơi thông, sau khi khơi thông Võ mạch, ngưng tụ Mạch hồn chính là hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn kia.
- Chẳng lẽ, hết thảy có liên quan tới nó?
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, sắc mặt biến hóa, sau đó từ trong lòng lấy ra một vật, chính là từ trong động quật lấy được tảng đá màu đồng cổ.
Tảng đá này tạo hình quái dị, giống như năm sơn phong khép lại thành Ngũ Chỉ Sơn, cẩn thận nhìn, còn có thể nhìn ra năm loại sắc màu khác nhau, nhưng nhìn chằm chằm, tầm mắt sẽ mơ hồ, càng xem càng mông lung hỗn độn.
Đỗ Thiếu Phủ đánh giá tảng đá trong tay, tảng đá này cùng Mạch hồn của mình giống nhau như đúc.
Nhìn tảng đá kia, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, cùng nó có một loại liên hệ thần dị, cực kì huyền ảo.
Đang cẩn thận nghiên cứu, hư ảnh sau đầu cũng không phản ứng, đặc điểm duy nhất là cực kỳ cứng rắn, cảm giác không thể phá vỡ, vô kiên bất tồi.
Cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ có thể cất lại, sau đó bắt đầu nghiên cứu Mạch hồn Ngũ Chỉ Sơn, Mạch hồn này cực kì thần kỳ, không giống bình thường, có thể khơi thông lực lượng Thiên Địa.
Mà ở trong công pháp tu luyện của Kim Sí Đại Bằng Điểu, đột phá đến Mạch Động cảnh, tuy không có Mạch hồn, nhưng đến Mạch Động cảnh, đã dần dần có thể thúc dục không ít thiên phú thần thông của Kim Sí Đại Bằng Điểu, Đỗ Thiếu Phủ cũng muốn cẩn thận nghiên cứu một chút.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thiếu Phủ đình chỉ lĩnh ngộ, sau đó đi ăn điểm tâm với San di, cũng gặp được Âu Dương Sảng, nàng mặc váy dài màu xanh, mắt to lạnh nhạt, nhìn Đỗ Thiếu Phủ không có một chút gợn sóng.
Nhưng Đỗ Thiếu Phủ cực kì nhiệt tình, có mẫu thân ở đây, Âu Dương Sảng rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể oán hận nhìn Đỗ Thiếu Phủ lộ ra nụ cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi môi đỏ mọng phấn nộn, nụ cười khuynh quốc.
- Sảng tỷ tỷ, ngươi cười lên rất đẹp mắt.
Đỗ Thiếu Phủ chẳng biết xấu hổ nhìn Âu Dương Sảng nói:
- Không biết về sau ai có phúc khí, có thể cưới nữ tử xinh đẹp như Sảng tỷ tỷ.
- Ngươi...
Âu Dương Sảng trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khí chất lạnh lùng, không thể nghi ngờ là nói với Đỗ Thiếu Phủ sinh ra chớ gần, người này biết rõ mình không thích nam nhân, còn nói như vậy, tự nhiên là cố ý khiêu khích, oán hận nói:
- Dù sao cũng sẽ không là tiểu thí hài ngươi, ngươi không có phúc khí bực này.
Nói xong, Âu Dương Sảng tựa hồ cảm giác được nói cái gì đó không nên nói, xoay đầu không thèm nhắc lại, căn bản không có để ý đến Đỗ Thiếu Phủ.
- Nha đầu, này thì không nhất định, ngươi chỉ lớn hơn Thiếu Phủ ba tuổi, nếu như các ngươi có thể cùng một chỗ, kia là chuyện vô cùng tốt.
Nguyên San San vừa khéo đi tới nghe được Âu Dương Sảng nói, nhất thời nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Âu Dương Sảng, ánh mắt càng xem càng vừa lòng.
- Nương, ngươi nói cái gì vậy, ta...
Âu Dương Sảng thở phì phì trừng mắt nhìn mẫu thân, nàng làm sao có thể cùng tiểu tử kia có quan hệ gì, nàng căn bản không thích nam nhân, nàng tuyệt đối không có khả năng cưới tiểu tử vô sỉ kia.
- Được rồi, ăn điểm tâm đi, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, còn không biết Thiếu Phủ có nguyện ý hay không, bị ủy khuất là Thiếu Phủ nha.
Nguyên San San không khách khí đánh gãy Âu Dương Sảng, ý tứ kia là cảm giác nữ nhi của mình không xứng với đối phương.
- Nguyên San San, ngươi thật là mẹ ruột của ta.
Âu Dương Sảng cũng không khách khí trừng Nguyên San San, hô thẳng kỳ danh, từ nhỏ đến lớn, nàng cũng thường xuyên xưng hô như vậy.
- Biết nữ nhi ai bằng mẫu thân.
Nguyên San San liếc mắt nhìn Âu Dương Sảng một cái nói:
- Thiếu Phủ là hảo hài tử.
Đỗ Thiếu Phủ không có nói nữa, nhìn hai mẹ con phía trước, lòng có một loại cảm giác ấm áp.
Ăn điểm tâm xong, Đỗ Thiếu Phủ đang định tiếp tục trở về phòng nghiên cứu Mạch hồn trên người, Hoàng Tam mười ngày qua không thấy cũng vội vàng chạy tới, nói là ngoài phủ có một người tên Đỗ Vân Long tìm mình, đã được hắn an bài đến phòng khách.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ đến chính sảnh, đúng là nhị ca Đỗ Vân Long đang đợi, trên người cũng tắm rửa một phen, càng có vẻ bất phàm.
- Không nghĩ tới tam thúc cùng Lan Lăng phủ chủ có giao tình sâu như vậy, lúc trước ta cũng nghe Đại bá cùng cha ta nói qua, nói tam thúc ở ngoài cũng là một nhân vật phong hoa tuyệt đại, là người Đỗ gia duy nhất từ trước đến nay có cơ hội chấn hưng gia tộc, chính là, ai...
Đỗ Vân Long đánh giá chính sảnh, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đến, hơi than nhẹ, cho rằng tam thúc vẫn là Đỗ gia tửu quỷ như lúc trước, sau đó khuôn mặt lộ ra ý cười, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Về sau chấn hưng Đỗ gia, phải nhờ vào Tam đệ.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, sau đó sắc mặt ngưng lại, nhìn Đỗ Vân Long hỏi:
- Nhị ca, sao ngươi lại tới đây, chẳng lẽ người Tinh Long hội gặp phiền toái gì sao?
- Không phải.
Đỗ Vân Long lắc đầu, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Kỳ thực hôm nay ta đến, là có một đại sự muốn thương lượng với Tam đệ.
- Sự tình gì?
Vừa nghe nói đại sự, thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ cũng nghiêm túc lên.
Đỗ Vân Long nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau một lát nói:
- Tinh Long hội đã không tồn tại, nhưng Tinh Long hội còn có không ít đệ tử, còn có Tinh Long hội hai năm qua tân tân khổ khổ đánh hạ đến địa bàn cùng chưởng quản sinh ý, thậm chí còn có địa bàn cùng sinh ý của Đông Hưng Đường lưu lại, nên đêm qua ta suy nghĩ một đêm, quyết định muốn tiếp quản Tinh Long hội.
- Vậy chúc mừng nhị ca.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nếu có thể trọng chấn Tinh Long hội, đến lúc đó sợ là so với Đỗ gia hiện tại còn muốn cường đại hơn không ít.
- Chỉ là muốn tiếp quản Tinh Long hội cũng không dễ dàng, trong địa giới Lan Lăng phủ thế lực rất nhiều, thế lực như Đông Hưng Đường, Tinh Long hội đếm không hết, hiện tại bọn hắn nhìn chằm chằm địa bàn của Đông Hưng Đường cùng Tinh Long hội. Trước không nói còn có thế lực như Bạch Hổ môn, những thế lực khác cũng tuyệt đối không ít, lấy thực lực của ta cùng Tinh Long hội hiện tại, sợ là căn bản không đủ để tranh, đặc biệt là Bạch Hổ môn, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Đỗ Vân Long nghiêm túc nói với Đỗ Thiếu Phủ