Nghe vậy, sắc mặt của Hạ Lực biến hóa, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói:
- Buông con của ta ra, ta coi như chuyện này chưa phát sinh qua, các ngươi có thể đi.
- Bạch Hổ môn cùng Đông Hưng Đường diệt Tinh Long hội ta, giết vô số người Tinh Long hội ta, chẳng lẽ cũng coi như không có phát sinh quá?
Đỗ Vân Long nhìn Hạ Lực, nếu là lúc trước, đối mặt Bạch Hổ môn, này không khác gì ở trước mặt hắn là một quái vật lớn, nhưng lúc này, người mang truyền thừa của cường giả, điều này làm cho hắn tự tin hơn, không cần bao lâu, mình sẽ không e ngại Bạch Hổ môn nữa.
- Ngươi là người của Tinh Long hội?
Hạ Lực nhìn Đỗ Vân Long, ánh mắt khẽ nhúc nhích, sau đó nói:
- Trong địa giới Lan Lăng phủ, mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều có thế lực biến mất, cá lớn nuốt cá bé, đây là thiên lý không thay đổi, Tinh Long bị diệt, chỉ có thể trách thực lực không đủ, còn có thể trách người khác sao? Đông Hưng Đường Cừu Sơn hẳn là cũng bị các ngươi giết a, ngươi còn muốn như thế nào?
- Này...
Đỗ Vân Long bị Hạ Lực hỏi á khẩu không trả lời được, trong lúc nhất thời không lời chống đỡ.
- Không sai, nói rất đúng, cá lớn nuốt cá bé, chân lý mãi mãi không thay đổi.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu cười nói, còn ẩn ẩn mang theo một tia hàn ý, nhìn Hạ Lực nói:
- Ta sẽ thả con ngươi, nhưng không phải hiện tại, chờ ta về Lan Lăng phủ, ta sẽ thả con ngươi.
- Tiểu tử, ta biết ngươi là người của Lan Lăng phủ, đừng tưởng rằng dùng Lan Lăng phủ có thể áp chế Bạch Hổ môn ta, thả con ta ra, ta đáp ứng để các ngươi đi, nhất định sẽ để các ngươi đi!
Hạ Lực trầm giọng nói:
- Nhưng tuyệt đối phải thả người trước!
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, nhìn Hạ Lực nói:
- Hiện tại ta định đoạt, không tới phiên ngươi nói chuyện.
Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Vương Lân Yêu Hổ ở giữa không trung nói:
- Tiểu Hổ, chúng ta đi!
- Rống!
Vương Lân Yêu Hổ hiểu ý, nhất thời vỗ cánh bay tới trước người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn Hạ Lực.
Ở dưới ánh mắt run rẩy của Hạ Lực, Đỗ Thiếu Phủ mang theo Hạ Quân bị khống chế cùng Đỗ Vân Long nhảy lên lưng Vương Lân Yêu Hổ.
- Cá lớn nuốt cá bé!
Đỗ Vân Long ném đại hán Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh kia xuống đất, ánh mắt hiện ra hàn ý.
- Đỗ Thiếu Phủ, Trì trưởng lão cùng Lỗ trưởng lão của Bạch Hổ môn đâu?
Ánh mắt Hạ Lực run rẩy, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
- Cá lớn nuốt cá bé mà thôi, đương nhiên là bị ta giết.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói, nhìn vết thương trên lưng Vương Lân Yêu Hổ, ánh mắt dần dần âm trầm xuống:
- Tổn thương Vương Lân Yêu Hổ của ta, món nợ này, ta sẽ chậm rãi tính với Bạch Hổ môn ngươi.
- Rống!
Theo giọng nói của Đỗ Thiếu Phủ hạ xuống, Vương Lân Yêu Hổ vỗ cánh bắn ra, sau đó hổ khu khổng lồ dần dần biến mất ở tầm mắt mọi người.
Ánh mắt của Hạ Lực co lại, tổn thất một trưởng lão Mạch Linh Cảnh, đặc biệt còn có một Linh Phù Sư tam tinh đỉnh phong, này đối với cả Bạch Hổ môn mà nói cũng là một loại đả kích.
- Chưởng môn, thiếu môn chủ bị tiểu tử kia bắt, chúng ta có nên truy hay không?
Một lão giả nhìn Hạ Lực hỏi, không biết khi nào đã gọi Yêu thú phi hành bay đến.
- Trước vào động quật kia nhìn xem.
Hạ Lực cắn răng, hai tiểu tử kia có thể ở trong động quật ngây ngốc thời gian dài như vậy, trong động quật nhất định có bí mật, có lẽ thật có cường giả truyền thừa.
- Oanh ầm ầm!
Thời điểm mọi người đi về phía động quật, đột nhiên động quật đất rung núi chuyển, khe nứt trên thạch bích cấp tốc lan tỏa, sau đó vô số thạch bích vỡ tan, đỉnh núi ầm ầm băng toái, tràn ngập tro bụi, đá vụn bắn nhanh, nham thạch to lớn ngã nhào.
- Mau lui lại!
Mọi người cấp tốc thối lui, sắc mặt đại biến.
Mà lúc này, động quật kia tính cả khu vực chung quanh, đều đã băng toái hóa thành một đống nham thạch, căn bản không có khả năng tìm được động quật nguyên lai, hết thảy đều biến mất không thấy.
- Làm sao có thể như vậy, trong động quật kia nhất định có bảo vật.
Hạ Lực huyền phù giữa không trung, nhìn động quật vỡ vụn, sắc mặt hối hận không thôi, nếu mới đầu hắn coi trọng một ít tự mình đến, sợ là bảo vật trong động quật liền không tới phiên người khác, nhưng hiện tại hối hận cũng đã không còn kịp rồi....
Hơn nửa canh giờ sau, ngoài Lan Lăng phủ thành, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hạ Quân nói:
- Chúng ta lại gặp mặt?
- Bởi vì vận khí của ta không tốt.
Trên khuôn mặt Hạ Quân mang theo cười khổ, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Không nghĩ tới chỗ kia cũng có ngươi, nếu sớm biết Tinh Long hội cùng ngươi có liên quan, Bạch Hổ môn sẽ không đi tham dự chuyện tình của Đông Hưng Đường cùng Tinh Long hội.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hạ Quân, không có đáp lời, sau đó nói:
- Ta nói sẽ thả ngươi, vậy thì sẽ thả ngươi, ta nói chuyện cho tới bây giờ đều giữ lời.
- Đa tạ.
Hạ Quân nói, khuôn mặt vẫn mang theo cười khổ, khóe môi nhếch lên vết máu, sau đó đi vào Lan Lăng phủ thành.
- Lão Tam, thật sự thả hắn sao?
Đỗ Vân Long hơi nhíu mày nói:
- Lấy thực lực của Bạch Hổ môn, nếu không có cố kị, sợ là đến lúc đó sẽ không dễ dàng bỏ qua.
- Chỉ cần ở trong Lan Lăng phủ thành, Bạch Hổ môn cũng không dám làm gì chúng ta, bọn họ càng thêm cố kỵ.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Quên Lan Lăng phủ.
Đỗ Vân Long hiểu ý, nghĩ lúc này sau lưng lão Tam còn có Lan Lăng phủ, Bạch Hổ môn mạnh hơn nữa, cũng phải cố kị Lan Lăng phủ, thực lực còn kém xa Lan Lăng phủ chủ a.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng nhìn Đỗ Vân Long hỏi:
- Nhị ca, hiện tại ngươi có tính toán gì không, Tinh Long hội cũng không tồn tại, không bằng cùng ta đi Lan Lăng phủ đi.
- Lão Tam, ta còn muốn đi tìm huynh đệ còn lại của Tinh Long hội, tuy Tinh Long hội mất, nhưng người còn, ta phải đến xem bọn họ, bằng không ta lo lắng.
Đỗ Vân Long nói.
- Vậy được rồi, gần đây ta hẳn ở trong Lan Lăng phủ, đến lúc đó qua đấy tìm ta.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Được.
Đỗ Vân Long gật đầu nói.
Đỗ Thiếu Phủ cũng lập tức đi vào trong Lan Lăng phủ thành, do dự một chút, tính toán trước đi xem Mộ Dung U Nhược cùng Đái Tinh Ngữ, nếu về Lan Lăng phủ trước, sợ là San di sẽ không để mình tùy tiện đi ra.
Nhà cũ, khi Mộ Dung U Nhược cùng Đái Tinh Ngữ nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, mắt hai người đều lộ ra ý cười.
- Thiếu Phủ ca ca.
Đái Tinh Ngữ cao hứng vọt tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy cao hứng nói:
- Đã mười một ngày, ta và tiểu di đều lo lắng ngươi gần chết.
- Ta không phải đã trở lại sao.
Đỗ Thiếu Phủ xoa đầu của Đái Tinh Ngữ, sau đó nhìn Mộ Dung U Nhược đang nhẹ nhàng đi đến, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thân hình như ngọc liễu, nhẹ nhàng non mềm, tóc dài đen bóng, tự nhiên xõa tung ở sau thắt lưng, đẹp như tiên nữ.
- Không có việc gì chứ?
Mộ Dung U Nhược nói, thanh âm thanh thúy như chuông bạc.
- Đều giải quyết.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nhìn nữ tử trước mắt này, không biết vì sao, nhớ tới một màn ở trên giường lúc trước, còn có ở Cố Hương, tâm tình có chút cảm giác khác thường.
Mộ Dung U Nhược nghe vậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ cười nhạt, càng rung động lòng người nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, mấy ngày nay tỷ tỷ của ngươi đều đến tìm ngươi vài lần, hiện tại ngươi không có việc gì, hẳn là nàng cũng yên tâm.
- Bà la sát kia sẽ lo lắng ta?
Đỗ Thiếu Phủ tỏ vẻ hoài nghi, nhìn Mộ Dung U Nhược nói:
- Sợ là nàng lấy cớ tới tìm ngươi a.
- Ngươi nha, thật là...
Mộ Dung U Nhược trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, bàn tay trắng nõn nhẹ nâng, ngón trỏ thon dài điểm điểm lên trán Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Về sau tỷ tỷ ngươi sẽ thích nam tử, chỉ là hiện tại trong Lan Lăng phủ thành, không có nam nhân có thể xứng đôi nàng mà thôi.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nâng, Đỗ Thiếu Phủ có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt ở trên người Mộ Dung U Nhược, nghe vậy, ánh mắt liếc Mộ Dung U Nhược nói:
- Nàng thích là nữ nhân, còn thích nữ nhân xinh đẹp như ngươi, trước không nói bà la sát kia không ai dám lấy, sợ là liên lụy nữ nhân xinh đẹp như ngươi cũng không có nam nhân dám đến gần.
- Tuổi còn nhỏ liền miệng lưỡi trơn tru, về sau không biết có bao nhiêu cô nương sẽ bị ngươi lừa thương tâm.
Mộ Dung U Nhược trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tăng thêm vài phần quyến rũ, vốn là nữ tử tuyệt sắc, giờ phút này càng động lòng người.
- A...
Lúc này, tiếng kêu sợ hãi của Đái Tinh Ngữ truyền đến, Đỗ Thiếu Phủ cùng Mộ Dung U Nhược xoay người, chỉ thấy Đái Tinh Ngữ nhanh chóng lui ra sau, ánh mắt nhìn Vương Lân Yêu Hổ lúc này đã rút nhỏ nói:
- Tiểu Quyển Quyển, ngươi đừng tới đây, ta cũng không có khi dễ qua ngươi.
- Được rồi, Tiểu Quyển Quyển sẽ không làm ngươi bị thương.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói, xem ra về sau nha đầu kia sẽ không dám ôm Vương Lân Yêu Hổ ở trong lòng nữa.
Lan Lăng phủ, trong thư phòng, Âu Dương Lăng đứng đó, trên khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt như sương mai trong suốt, nhìn trung niên hắc y hỏi:
- Lâu như vậy mới trở về, xuất hiện biến cố gì sao, nếu lại không trở về, sợ là San muội sẽ đi ra ngoài tìm a.
- Trong Thiên Động Quật hẳn là thật có chỗ tốt, hơn phân nửa là bị tiểu tử kia cùng nhị ca hắn chiếm được, nên trì hoãn thời gian, thời điểm đi ra vừa khéo gặp gỡ Hạ Lực.
Trung niên hắc y nói.
- Aii, truyền thuyết ở Thiên Động Quật là thật sao.
Âu Dương Lăng thì thào nói, sau đó thần sắc ngưng trọng.
- Hạ Lực đi qua, tiểu tử kia sẽ có chút phiền phức a?
- Có chút phiền phức, bất quá tiểu tử kia cũng đủ ngoan, nắm lấy nhi tử của Hạ Lực, sau đó liền quang minh chính đại trở lại, hiện tại hẳn là ở chỗ của Mộ Dung U Nhược.
Trung niên hắc y nói.
- Quả nhiên đủ độc, phỏng chừng Hạ Lực cũng nghẹn khuất a.
Khuôn mặt của Âu Dương Lăng nhất thời lộ ra ý cười.
- Nhi tử bị bắt, hơn nữa Hạ Lực hẳn là đã biết tiểu tử kia cùng thành chủ ngươi có chút quan hệ, nên cố kị thành chủ, cuối cùng tự nhiên không có cách nào.
Trung niên hắc y nói.
- Nếu thực lực của Hạ Lực có thể lại đột phá một tầng, thì có thể miễn cưỡng xem như không tệ, chỉ tiếc ở Mạch Linh Cảnh viên mãn không cách nào đột phá.
Âu Dương Lăng nói.