- Rống!
Ngoài cửa động quật, Vương Lân Yêu Hổ rít gào trầm thấp, ánh mắt nhìn chăm chú ra ngoài động quật, tựa hồ phát hiện cái gì, thân hình nhất thời đánh ra.
- Tại sao có thể như vậy, người này không phải Nhân loại, là Kim Sí Đại Bằng Điểu sao, ta chờ mười năm, không thể trơ mắt nhìn Kim Lý bị người này cướp đi, ta muốn đoạt lại.
Trong cát, theo Vương Lân Yêu Hổ rời đi, quang mang kim sắc kia lại bắt đầu chuyển động, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, hung hăng lao về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Oanh!
Quang mang kim sắc này lớn cở bàn tay, cũng không biết là vật gì, khí thế cực kì cường hãn, mắt thấy sẽ trùng trùng vào trên đầu Đỗ Thiếu Phủ.
Đúng lúc này, trong thân hình của Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ có cái gì đó thức tỉnh, một đạo quang mang thần dị từ trong cơ thể toát ra.
- Xuy!
Quang mang thần dị này hơi đục ngầu, nhưng cùng kinh mạch tương liên, cùng huyết mạch tương liên, lấy tốc độ cực nhanh giăng khắp nơi, hóa thành một tấm lưới ánh sáng bao trùm ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, uy thế kinh khủng lan tràn ra.
Loại uy thế này cực kỳ khủng bố, thậm chí không dưới hư ảnh Kim Sí Đại Bằng Điểu vừa rồi kia.
- Xuy!
Lưu quang màu vàng lao về phía Đỗ Thiếu Phủ bị tấm lưới ánh sáng thần dị bao phủ, sau đó không cách nào đào thoát.
- Vũ Mạch Linh Ấn, Võ mạch kết xuất linh ấn, người này đến cùng là Kim Sí Đại Bằng Điểu hay Nhân loại, đây là Võ mạch gì, làm sao có thể kết xuất Vũ Mạch Linh Ấn, chỉ có đám Nhân tộc đứng đầu nhất kia mới có thể có Võ mạch như thế, phiền toái lớn rồi.
Trong quang mang kim sắc, thanh âm kia trở nên kinh hãi, muốn tránh thoát tấm lưới ánh sáng bao phủ, nhưng mặc kệ giãy giụa thế nào, cũng không thể đào thoát ra ngoài.
Tấm lưới ánh sáng bao phủ cũng càng ngày càng chặt, một sợi ánh sáng giống như dây thép, như muốn cắt quang mang kim sắc kia thành mảnh nhỏ.
- Không tốt, Võ mạch này muốn tự mình thức tỉnh, phiền toái lớn rồi, tiểu tử này đến cùng là loại người nào a!
Trong quang mang kim sắc, thanh âm non nớt kia lộ ra sợ hãi, quang mang màu vàng bùng nổ, cũng có phù văn hiện ra, khí thế càng ngày càng khủng bố.
- Xuy!
Chỉ là vô luận quang mang kim sắc kia giãy giụa như thế nào, ở dưới tấm lưới ánh sáng bao trùm cũng dần dần nao núng, bị vây gắt gao, như gặp phải áp chế khủng bố nhất.
Ở dưới loại áp chế này, tấm lưới ánh sáng giống như dây thép, sau đó cắm vào trong quang mang kim sắc, như muốn cắt quang mang kim sắc ra.
- Đau quá, đây là Võ mạch gì vậy, ta thật xui xẻo a.
Thanh âm non nớt lại truyền ra lần nữa, tựa hồ đang gặp phải thống khổ gì đó.
- Xuy!
Tấm lưới đâm vào quang mang kim sắc, bắt đầu có chất lỏng chảy ra, loại chất lỏng này cực kì đặc biệt, sắc thái sặc sỡ, trong chất lỏng tràn đầy phù văn.
Trong chất lỏng có năng lượng chấn động, như có thể khiến cho lực lượng Thiên Địa cộng minh, cực kỳ khủng bố.
Chất lỏng sắc thái sặc sỡ kia tràn ra, giống như máu tươi, sau đó bị tấm lưới ánh sáng hấp thu, cuồn cuộn không ngừng hấp thu vào.
Theo chất lỏng sắc thái sặc sỡ bị tấm lưới ánh sáng hấp thu, cũng làm kia lưới ánh sáng càng ngày càng mạnh, như được giao cho sinh mệnh, có cái gì đó bắt đầu thức tỉnh, có ý chí muốn phá tan phong ấn!
- Cái này phiền toái rồi, tiểu tử này thật đáng giận, ta không để yên cho ngươi!
Thanh âm non nớt truyền ra, đã đến biên giới hỏng mất, cuối cùng trong quang mang màu vàng đột nhiên có năng lượng phóng lên cao.
Quang mang này sắc thái sặc sỡ, khí thế kinh khủng điên cuồng kéo lên, sau đó trở nên cuồng bạo, ẩn ẩn muốn tránh thoát tấm lưới ánh sáng trói buộc.
- Xuy!
Rốt cục, quang mang màu vàng tránh thoát được tấm lưới ánh sáng trói buộc, rơi xuống ở cách đó không xa, ánh sáng kim sắc tiêu tán, trở nên ảm đạm, cuối cùng tất cả quang mang đều thu liễm, một tảng đá lớn cỡ bàn tay hiển lộ ra.
Quanh người Đỗ Thiếu Phủ, theo tảng đá kia tránh thoát đi ra, tấm lưới ánh sáng cũng dần dần biến mất, nhưng chất lỏng sắc thái sặc sỡ lại theo tấm lưới ánh sáng tiến vào trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ.
Mơ mơ hồ hồ, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác trên người mình có cái gì đó sống lại, có cái gì đó diễn sinh, cuối cùng ngưng tụ...
Trong động quật, phù quang chói mắt ở quanh người Đỗ Vân Long dần dần thu liễm, cuối cùng phù quang tràn vào trong cơ thể, một cỗ khí tức cực kì cường hãn thổi quét ra, chấn toàn bộ động quật rung rẩy.
- Xuy xuy!
Hai mắt mở ra, trong mắt Đỗ Vân Long lóe ra tinh quang, lúc này, khí tức trên người dĩ nhiên từ Mạch Động Huyền Diệu cảnh đột phá đến Mạch Động cảnh viên mãn.
Tốc độ đột phá bực này, cũng để Đỗ Vân Long kinh ngạc không thôi, yên lặng cảm giác biến hóa trong cơ thể, hết thảy đều không giống lúc trước, trong Thần Khuyết tràn đầy huyền khí, làm hắn có một loại cảm giác muốn rít gào hét lớn.
Sau khi mở mắt, Đỗ Vân Long tựa hồ cảm giác được cái gì, ánh mắt nhìn qua.
- Lão Tam đây là...
Đỗ Vân Long khiếp sợ, lúc này chỉ thấy sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, hư ảnh một ngọn núi lan tràn ra, cẩn thận nhìn hư ảnh ngọn núi, lại có thể thấy được là do năm ngọn núi tạo thành.
Năm ngọn núi giống như bàn tay, chiều cao so le không đều, ngọn núi ở giữa cao nhất, ngọn núi thứ nhất to nhất nhưng thấp nhất, ngọn thứ năm nhỏ nhất, giống như Ngũ Chỉ Sơn vậy.
Hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn diễn sinh, ngưng tụ ở sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, được giao cho sinh mệnh, Linh khí tập hợp, khơi thông lực lượng Thiên Địa, vô cùng ảo diệu.
Uy lực khủng bố lan tràn, làm cho Đỗ Vân Long nhìn cũng hô hấp khó khăn, thân hình không tự chủ được kịch chiến.
- Mạch Động Sơ Đăng cảnh, chẳng lẽ đây là Mạch hồn mà lão Tam ngưng tụ sao, sao Mạch hồn của lão Tam lại là một ngọn núi.
Đỗ Vân Long kinh ngạc, hiện tại hắn mới biết được lão Tam mới là Mạch Động Sơ Đăng cảnh, xem tình huống này, tựa hồ còn là vừa vặn mới đột phá đến Mạch Động Sơ Đăng cảnh.
Mà hư ảnh Mạch hồn hình dáng đại sơn kia, Đỗ Vân Long cũng chưa từng gặp qua, thậm chí nghe cũng không có nghe nói qua, làm sao có thể có người Mạch hồn không phải Yêu thú, mà là một tòa đại sơn.
Bất quá Đỗ Vân Long có thể cảm giác được hư ảnh đại sơn kia bất phàm, đại sơn kia tuyệt đối không phải phàm vật.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn nhắm nghiền hai mắt, hết thảy cực kì ảo diệu, có cái gì đó giăng khắp nơi ở trong cơ thể, diễn sinh, diễn biến, ngưng tụ, được giao cho sinh mệnh, khơi thông lực lượng Thiên Địa, ánh sáng lan tràn khắp động quật.
- Rống!
Ngoài động quật, Hổ khiếu cuồn cuộn, tiếng âm bạo vang triệt trường không.
- Chẳng lẽ có người đến.
Ánh mắt của Đỗ Vân Long co lại, thần sắc biến hóa, nhìn ra ngoài động quật.
- Xuy xuy!
Giờ khắc này, tựa hồ Đỗ Thiếu Phủ cũng cảm giác được cái gì, hư ảnh đại sơn ở sau lưng bay vào trong cơ thể, mở hai mắt ra, ánh mắt thâm thúy, khí tức bá đạo lóe lên, khí tức Mạch Động Sơ Đăng cảnh thổi quét bốn phía.
- Lão Tam, ngươi sao rồi!
Đỗ Vân Long đứng dậy, khẩn trương nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi, thần sắc có chút lo lắng.
- Ta không sao, nhị ca thế nào?
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, cảm giác hết thảy trong cơ thể, như trải qua một lần rửa tội, phạt mao tẩy tủy, rốt cục đột phá đến Mạch Động cảnh. Mà năng lượng của Kim Lý tựa hồ còn không có luyện hóa hết, còn có không ít năng lượng sót lại ở trong cơ thể chờ luyện hóa.
Trong cơ thể tràn đầy năng lượng để Đỗ Thiếu Phủ biết, thực lực của mình so với trước, nhất định tăng lên vô số lần.
- Ta chiếm được vị tiền bối kia truyền thừa, cũng đột phá đến Mạch Động cảnh Viên Mãn, nói rất dài, lát nữa sẽ nói tỉ mỉ.
Đỗ Vân Long nói.
- Chúc mừng nhị ca.
Đỗ Thiếu Phủ cao hứng thay nhị ca Đỗ Vân Long, không nghĩ tới nhị ca chiếm được truyền thừa. Loại truyền thừa này cũng cần nhờ cơ duyên, mình không có được, chứng minh mình không có cơ duyên như nhị ca, truyền thừa cũng không phải vật chết thuần túy, nó sẽ tự động chọn lựa người thích hợp nó.
Đỗ Thiếu Phủ không có chút tiếc nuối, trước không nói truyền thừa này là nhị ca của mình chiếm được, dù mình được truyền thừa cũng không có tác dụng, huống chi mình cũng chiếm được Kim Lý.
- Di, đây là cái gì, giống như cùng ta có chút quan hệ...
Đỗ Thiếu Phủ nói xong, ánh mắt nhìn thổ nhưỡng ở dưới chân.
Nguyên bản hạt cát màu vàng, lúc này không biết vì sao đã ảm đạm, biến thành hạt cát phổ thông.
Ngay cả Kim Lý Thụ cũng héo rũ, không còn năng lượng cùng sinh cơ, giống như cây khô bình thường.
Nhưng trên hạt cát, có một tảng đá màu đồng cổ làm Đỗ Thiếu Phủ chú ý.
- Tảng đá này thật kì quái.
Đỗ Thiếu Phủ nhặt lên nhìn, tảng đá này tạo hình như một tòa Ngũ Chỉ Sơn, lớn cỡ bàn tay, cực kì nặng.
- Tảng đá này rất bất phàm, nếu dùng đập người, hẳn là đủ để đầu rơi máu chảy a.
Đỗ Thiếu Phủ thầm nghĩ, thu tảng đá lại, sau đó xoay người nói với Đỗ Vân Long:
- Nhị ca, bên ngoài có người đến, chúng ta đi xem xem.
- Tam đệ chờ ta một chút.
Đỗ Vân Long đến trước chiến đao, thấp giọng nói:
- Thiên Sát, về sau ngươi đi theo ta đi.
Nói xong, Đỗ Vân Long nắm lấy chuôi chiến đao, chuôi đao hình côn, trên đao phong nhất thời nở rộ ra rất nhiều phù quang, chiến đao tựa như sống lại.