Đỗ Thiếu Phủ còn không có đáp ứng, Đái Tinh Ngữ liền nắm lấy tay hắn, lôi kéo Đỗ Thiếu Phủ đi ra cửa.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Đái Tinh Ngữ, vẻ mặt của Âu Dương Sảng khẽ nhúc nhích, tựa hồ có chút không quá tình nguyện.
- Ngươi nha, đi ra ngoài một chút, hôm nay như vậy không phải rất tốt sao, sợ là đi ra ngoài, không biết sẽ mê chết bao nhiêu nam nhân.
Mộ Dung U Nhược nhìn Âu Dương Sảng mỉm cười, tựa hồ đối với Âu Dương Sảng hôm nay mặc nữ trang cực kì vừa lòng.
- Ta đối với xú nam nhân không có hứng thú.
Âu Dương Sảng ngẩn đầu, nhìn Mộ Dung U Nhược nói:
- Ngươi có biết tâm ý của ta đối với ngươi, ta thích là ngươi, dù sao ta không có hứng thú với nam nhân.
Mộ Dung U Nhược mỉm cười nói:
- Ta cũng nói qua, ta là bằng hữu, là tỷ muội, là khuê mật, chờ về sau ngươi gặp phải nam nhân mình thích, sẽ không cho rằng nữ nhân tốt hơn nam nhân, phải biết rằng, ngươi dù sao chỉ là một nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp.
- Ta...
Tựa hồ Mộ Dung U Nhược còn muốn nói cái gì, nhưng Mộ Dung U Nhược trực tiếp kéo Âu Dương Sảng đi ra ngoài.
Lan Lăng phủ thành náo nhiệt ồn ào, trên ngã tư đường thân ảnh rộn ràng nhốn nháo, dòng người như thoi đưa, thỉnh thoảng có tiếng rao hàng truyền ra.
Đái Tinh Ngữ kéo tay Đỗ Thiếu Phủ, Mộ Dung U Nhược nắm tay Âu Dương Sảng, bốn người đi dạo ở trên ngã tư đường náo nhiệt, phía sau cách đó không xa, còn đi theo một con mèo nhỏ màu vàng.
Bốn người đi tới, lấy mỹ mạo giống như tiên nữ của Mộ Dung U Nhược cùng Âu Dương Sảng, cộng thêm Đái Tinh Ngữ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, dọc theo đường đi tự nhiên khiến cho vô số người chú ý, cũng vì Đỗ Thiếu Phủ rước lấy vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị.
Trong mắt người ngoài, một nam nhân cùng ba nữ nhân, còn là ba nữ nhân rất xinh đẹp, đặc biệt hai cái sau, quả thực là khuynh quốc khuynh thành, này tuyệt đối là diễm phúc không cạn.
Chỉ có Đỗ Thiếu Phủ biết, hai nữ nhân kia không có quan hệ gì tới mình, còn tiểu nha đầu bên người, mình chỉ coi là muội muội.
Bốn người đi dạo, để không ít người nhận ra thân phận của của Mộ Dung U Nhược, dù sao Mộ Dung U Nhược ở Cố Hương rà cực kỳ nổi tiếng.
Mặc dù có vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn Mộ Dung U Nhược cùng Âu Dương Sảng, nhưng không có mang đến cho Đỗ Thiếu Phủ phiền toái gì, mặc kệ là Mộ Dung U Nhược hay Âu Dương Sảng, tuy đều mỹ mạo động lòng người, nhưng khí chất cự nhân ngoài ngàn dặm ở trên người, cũng đủ để cho các sắc lang không dám tới gần.
Dọc theo đường đi, Đỗ Thiếu Phủ rốt cục xem như biết cái gì là khổ sai, trừ phải cùng Âu Dương Sảng ánh mắt đánh nhau, Mộ Dung U Nhược cùng Đái Tinh Ngữ thì luôn không nhàn rỗi, mua không ít xiêm y, vật phẩm trang sức càng mua một đống lớn, còn có đồ ăn vặt của Đái Tinh Ngữ, cũng không phải số ít.
Đường cái rộn ràng nhốn nháo, Mộ Dung U Nhược mặc váy dài màu tím không dấu được đường cong động lòng người, eo thon nắm chặt, dưới gáy ngọc ẩn ẩn lộ ra da thịt bạch ngọc nõn nà, mái tóc dài đen bóng, như có thể soi rõ bóng người, tự nhiên xõa ở sau lưng, so với Âu Dương Sảng thiếu một phần lạnh lùng, hơn một phần quyến rũ cùng xuất trần, đẹp như tiên nữ trong tranh, nàng kéo tay Âu Dương Sảng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ ở bên người, lại nhìn Âu Dương Sảng, cười nói:
- Sao hai tỷ đệ các ngươi có vẻ mất hứng như vậy?
- Ta cùng tiểu tử chán ghét kia không có quá nhiều quan hệ.
Âu Dương Sảng nói, thấy tiểu tử kia liền không thoải mái, đặc biệt nhớ tới cằm cùng môi bị cắn, nghiến hận đến ngứa răng.
Nàng vốn không thích nam nhân, không nghĩ tới tiểu tử kia còn cắn miệng nàng, lúc này tiểu tử kia còn có mẫu thân che chở, không thể làm gì hắn, chỉ có thể hờn dỗi ở trong lòng.
- Ngươi là vì chuyện tình tối qua mà tức giận a.
Mộ Dung U Nhược nói.
Âu Dương Sảng rõ ràng không thèm nhắc lại, khí chất cự nhân ngoài ngàn dặm, lúc này càng làm cho người ta cảm giác kinh diễm, váy dài màu xanh phiên động, như mây mù phiêu miểu, không dính một chút bụi bậm, cực kỳ bất phàm.
- Thiếu Phủ ca ca, hình như Sảng tỷ tỷ không quá thích ngươi, vì sao vậy?
Tựa hồ Đái Tinh Ngữ cũng cảm giác được không khí giữa Đỗ Thiếu Phủ cùng Âu Dương Sảng, vụng trộm hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ hơi ghé mắt nhìn bóng hình xinh đẹp kia, cử chỉ như U Lan, khí chất hơn người, thời điểm không nói lời nào, cũng cực kì động lòng người, nhìn hai nữ nhân kia cực kì thân thiết, tuy Đỗ Thiếu Phủ biết Mộ Dung U Nhược cùng Âu Dương Sảng không có gì, nhưng không biết vì sao, tâm liền có chút không thoải mái, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng nói với Đái Tinh Ngữ:
- Nàng đánh không lại ta, nên không thích ta.
- Nguyên lai như vậy.
Đái Tinh Ngữ nhìn một hồi, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Thiếu Phủ ca ca, tuy ngươi nhỏ hơn Sảng tỷ tỷ, bất quá nàng dù sao cũng là nữ nhân, nàng đánh không lại ngươi, ngươi nhường nàng một chút là được.
Đỗ Thiếu Phủ sửng sốt, tâm thầm nghĩ, nàng không phải nữ nhân a, động thủ so với nam nhân còn nam nhân, mình vốn đánh không lại, nếu còn nhường bà la sát kia, sợ là sẽ càng thảm, bất quá không nghĩ tới nữ nhân còn có thể thích nữ nhân.
- Nữ nhân thích nữ nhân, nếu hai nữ nhân này thực ở cùng một chỗ...
Đỗ Thiếu Phủ không tự chủ được suy nghĩ miên man, nghĩ nghĩ, không khỏi cảm thán, nếu hai nữ nhân kia ở cùng một chỗ, sẽ rất tiếc nuối a.
Lan Lăng phủ thành cực kỳ náo nhiệt, diện tích không biết rộng lớn bao nhiêu.
Mỗi ngày có chút địa phương xuất hiện một ít hỗn loạn, kia cũng là không thể tránh được chuyện tình, chỉ cần không phải rất tới gần Lan Lăng phủ cùng Lan Lăng thành ương, cũng liền không có người hội quản, này vốn là một cái thực lực vi tôn thế giới, có một số việc cũng sẽ không có người quản.
- Sưu...
Trên ngã tư đường, một cái máu tươi đầm đìa thanh niên bị thương kịch liệt tốc bôn chạy, một tay ôm phúc hạ, ngũ chỉ gian không ngừng có đỏ sẫm máu tươi tràn ra, ven đường trên ngã tư đường tích lạc máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Trên ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, đám người tự động tách ra, nhìn thanh niên bôn chạy, ánh mắt hiếu kỳ, đạm mạc.
- Chạy không thoát đâu, chịu chết đi!
Phía sau thanh niên, có không ít tiếng hét lớn truyền ra, mười mấy thân ảnh tay cầm Hoành Đao, ánh mắt sát ý dâng trào, ngay ở phía sau trăm mét cấp tốc đuổi theo, khoảng cách kéo càng ngày càng gần.
- Những người này thật đáng giận, nhiều người như vậy khi dễ một người, người nọ thật đáng thương.
Đái Tinh Ngữ nhìn thân ảnh phía trước càng ngày càng gần, ánh mắt đơn thuần hiện ra không đành lòng cùng đồng tình, ánh mắt hữu ý vô ý ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ hi vọng Đỗ Thiếu Phủ có thể ra tay tương trợ, ở trong tâm nàng, Thiếu Phủ ca ca tuyệt đối có năng lực kia.
- Hình như là người của Đông Hưng Đường a, hiện tại thực lực của Đông Hưng Đường này cũng càng ngày càng mạnh.
- Phía trước bị đuổi giết hình như là người Tinh Long hội, Đông Hưng Đường đây là muốn tiêu diệt Tinh Long hội sao?
- Gần đây Đông Hưng Đường đã liên tục thôn tính vài tiểu thế lực, muốn thôn tính Tinh Long hội cũng rất bình thường.
- Nghe nói Đông Hưng Đường dính lên chỗ dựa vững chắc, cho nên thế lực mới tăng nhiều.
...
- Thiếu Phủ ca ca...
Đái Tinh Ngữ rốt cục nhịn không được, muốn cứu người, nhưng thời điểm ngẩng đầu, thiếu niên áo tím bên người đã biến mất.
- Phanh!
Thanh niên máu tươi đầm đìa kia rốt cục chống đỡ hết nổi té lăn quay trên đất, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Ngươi là người Tinh Long hội.
Nhưng lúc này, một thiếu niên áo tím xuất hiện ở bên người hắn, hơi cúi đầu nhìn thanh niên hỏi.
Khóe miệng của thanh niên có vết máu tràn ra, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn thiếu niên áo tím đột nhiên xuất hiện, không biết vì sao, khuôn mặt cương nghị kia, tựa hồ để hắn có một loại cảm giác đã gặp qua, nhưng trong lúc nhất thời nghĩ không ra.
- Ngươi là ai...
Ánh mắt thanh niên này nhìn đối phương, mang theo cảnh giác, lại nhìn mười mấy thân ảnh đã đuổi theo kia, ánh mắt càng tuyệt vọng.
- Yên tâm, ta không phải đến giết ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta, ngươi có phải người Tinh Long hội hay không là tốt rồi, mặc kệ có phải hay không, mạng của ngươi ta cũng cứu.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thanh niên bị thương nói.
Thanh niên bị thương nghe vậy, ánh mắt tuyệt vọng nhất thời hiện ra hi vọng, nhưng nhìn khuôn mặt còn mang theo một chút non nớt kia, cũng có chút hoài nghi, nhưng lúc này hắn không có lựa chọn nào khác, cũng không có đường lui, gật đầu nói:
- Ta là người Tinh Long hội.
- Tinh Long hội...
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời chấn động, vứt cho thanh niên bị thương một viên đan dược nói:
- Thương thế của ngươi quá nặng, ăn đan dược vào lại nói chuyện.
Thanh niên bị thương tiếp nhận đan dược, tựa hồ kỳ quái thiếu niên bèo nước gặp gỡ kia vì sao có thể ra tay tương trợ, chần chờ một cái chớp mắt, liền ăn đan dược vào.
Mà theo đan dược vào miệng, một cỗ dược lực ôn hòa khuếch tán ở trong cơ thể, dọc theo tứ chi bách hải, cuối cùng lan tràn về phía miệng vết thương, tựa hồ đang ngăn cản miệng vết thương chảy máu, cảm giác vô lực cũng khu trục rất nhiều, đan dược này tuyệt đối bất phàm.
- Sưu sưu!
Trì hoãn ngắn ngủn, mười mấy đại hán sát khí tràn ngập, tay cầm Hoành Đao cũng đuổi giết tới, nhất thời vây quanh Đỗ Thiếu Phủ cùng thanh niên bị thương kia ở giữa.
Âu Dương Sảng nhìn Đỗ Thiếu Phủ bị vây, mắt đẹp không có chấn động gì, không mang theo một tia gợn sóng, khí chất lạnh lùng, không thể nghi ngờ là sinh ra chớ gần, như căn bản không biết Đỗ Thiếu Phủ vậy.
Mộ Dung U Nhược nhìn phía trước, cũng không có lo lắng, ngày hôm qua gặp được thực lực của Đỗ Thiếu Phủ, cũng biết quan hệ giữa Đỗ Thiếu Phủ cùng Lan Lăng phủ, tự nhiên không có gì phải lo lắng.