Cảm giác huyền khí tràn đầy Thần Khuyết, trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ cũng lộ ra ý cười, hi vọng có thể sớm ngày đột phá, nếu có thể đột phá đến Mạch Động cảnh, thực lực sẽ bay vọt rất nhiều.
Bất quá Đỗ Thiếu Phủ cũng không có quên Chân Thanh Thuần căn dặn, ở Tiên Thiên cảnh cùng Mạch Động cảnh không cần quá sốt ruột đột phá, đánh tốt căn cơ mới là quan trọng nhất. Hậu nhân của các thể lực xa xưa, cho tới bây giờ sẽ không để hậu nhân đột phá quá nhanh, hậu tích bạc phát, căn cơ mới là quan trọng nhất.
Nếu không, lấy tài nguyên cùng truyền thừa của những thế lực kia, đủ để bồi dưỡng rất nhiều cường giả trẻ tuổi, nhưng sau đó những cường giả này đến tu vi nhất định, sẽ khó có thể tiến thêm một bước.
Trong Lan Lăng phủ, hậu viện, Đỗ Thiếu Phủ bị nha hoàn kêu đi ăn điểm tâm, vừa vào phòng, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
Chỉ thấy lúc này trong phòng đứng một nữ tử hăm mốt hăm hai tuổi, mặc váy dài màu xanh, mái tóc búi cao phụ trợ dung nhan tuyệt thế, lông mày tinh tế, nhưng lúc này hơi nhăn lại, có vẻ quật cường mà cự nhân ngoài ngàn dặm, hai mắt to lạnh nhạt, không có một chút gợn sóng, nhưng không hề nghi ngờ, đây là một nữ tử tuyệt mỹ.
- Nhìn thật quen mắt.
Đỗ Thiếu Phủ đánh giá nữ tử tuyệt mỹ này, nhìn không chuyển mắt, luôn cảm giác tựa hồ giống như đã từng quen biết.
Bỗng dưng, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy dấu vết ở trên môi nữ tử tuyệt mỹ, ánh mắt kinh ngạc nói:
- Nguyên lai ngươi mặc y phục nữ nhân lại đẹp như vậy.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Âu Dương Sảng nhìn không ra một chút cảm xúc, đôi môi đỏ mọng phấn nộn lại không có nụ cười, chỉ lạnh lùng nhìn, khí chất lạnh lùng kia, không thể nghi ngờ là sinh ra chớ gần, căn bản không để ý đến Đỗ Thiếu Phủ, như căn bản không biết hắn vậy.
- Thiếu Phủ, mũi của ngươi làm sao vậy?
Nguyên San San đi đến, vừa đến liền thấy Đỗ Thiếu Phủ bị thương, nhất thời đau lòng không thôi, sốt ruột hỏi.
- San di, ta không cẩn thận bị ngã.
Đỗ Thiếu Phủ không lưu dấu vết liếc nhìn Âu Dương Sảng ngồi ở bên cạnh, sau đó trả lời Nguyên San San.
- Ngươi thật là, sao không cẩn thận như vậy, bị thương nghiêm trọng thế kia, ngày hôm qua tỷ tỷ ngươi cũng tự mình cắn môi, các ngươi thật là…aii.
Nguyên San San bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, sau đó yêu thương giới thiệu Âu Dương Sảng cho Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Đến, ta giới thiệu tỷ tỷ cho ngươi, ngày hôm qua ta nhắc tới qua, so với ngươi lớn hơn ba tuổi, lúc trước thời điểm tỷ tỷ ngươi sinh ra, mẫu thân ngươi cũng ở bên người ta, nhưng thời điểm mẫu thân ngươi sinh huynh muội các ngươi, ta lại không có ở bên người nàng.
- Sảng tỷ tỷ.
Đỗ Thiếu Phủ giả trang cực kì lễ phép đến bên người Âu Dương Sảng, có vẻ cực kì thân thiết nhiệt tình.
- Ân.
Âu Dương Sảng không thể không khẽ gật đầu lên tiếng, nàng đã từ trong miệng mẫu thân biết thân phận của tiểu tử này, cũng có chút ngoài ý muốn, phụ thân của hỗn đản này dĩ nhiên là người phụ thân thường xuyên nhắc tới kia, nhân vật đã từng thanh danh hiển hách.
- Sảng tỷ tỷ, không phải ngươi không thích ta chứ, sao lạnh lùng như thế.
Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc nhìn Âu Dương Sảng nói:
- Có phải ta có cái gì làm ngươi không thích không, nói ra ta sửa không được sao?
Đỗ Thiếu Phủ nói xong, ánh mắt của Nguyên San San liền nhìn về phía Âu Dương Sảng, trách móc nói:
- Nha đầu, sao ngươi có thể lạnh nhạt với đệ đệ như vậy, đệ đệ ngươi vừa đến Lan Lăng phủ thành, ngươi không thể khi dễ đệ đệ mình a.
Âu Dương Sảng đứng dậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra mỉm cười, nụ cười này, đủ để khuynh quốc khuynh thành, sau đó nhìn mẫu thân nói:
- Nương, ta không có lạnh lùng với đệ đệ, ta chỉ là vừa vặn suy nghĩ chuyện tình tu luyện, Thiếu Phủ đệ đệ đến, ta cao hứng còn không kịp.
- Vậy là tốt rồi, về sau ngươi cần phải chiếu cố đệ đệ nhiều hơn, cũng đừng để đệ đệ ngươi bị ủy khuất gì.
Nguyên San San nghiêm túc nói với Âu Dương Sảng, sau đó trên mặt mới lộ ra nụ cười.
- Ta sẽ.
Âu Dương Sảng gật đầu, sau đó xoay người, đưa lưng về phía mẫu thân, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt nhất thời trầm xuống, hai mắt rõ ràng lộ ra tức giận cảnh cáo, thanh âm cực kỳ mềm nhẹ nói:
- Thiếu Phủ đệ đệ, về sau ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nơi nào nhìn không ra Âu Dương Sảng ghi hận mình, xoay chuyển ánh mắt nói:
- Sảng tỷ tỷ, vậy về sau ngươi sẽ không đánh ta chứ?
- Hài tử ngốc, tỷ tỷ làm sao có thể đánh đệ đệ, nếu tỷ tỷ ngươi dám khi dễ ngươi, ngươi liền nói cho ta, đến lúc đó ta thu thập nàng.
Nguyên San San vuốt ve đầu của Đỗ Thiếu Phủ, yêu thương nói.
- Sảng tỷ tỷ, ngươi nghe được không, nếu ngươi khi dễ ta, ta liền nói cho San di.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nhìn Âu Dương Sảng nói.
- Ngươi...
Âu Dương Sảng tức đến dậm chân, nhưng vì mẫu thân ở đây, hoàn toàn không thể làm gì hỗn đản kia a.
Hạ nhân sớm đã đưa điểm tâm lên, là các loại điểm tâm tinh mỹ cùng cháo, Đỗ Thiếu Phủ lang thôn hổ yết ăn không ít.
Đối với tu luyện giả mà nói, theo tu vi thực lực càng ngày càng mạnh, có thể làm cảm giác đói khát trở nên chậm rãi, nghe nói thực lực đến trình tự nhất định, có thể hoàn toàn tích cốc, không cần ăn cơm nữa.
Hiện tại Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng cảm giác được, hiện tại mình một ngày không ăn cũng không có vấn đề gì, chẳng qua nhìn đến thức ăn, vẫn nhịn không được ăn nhiều.
Âu Dương Sảng ngồi ngay ngắn, chỉ dùng có lệ, không có ăn bao nhiêu.
Mà Nguyên San San thì ở một bên nhìn Đỗ Thiếu Phủ ăn, sợ Đỗ Thiếu Phủ ăn không đủ no, luôn bảo hắn ăn nhiều một ít.
Cũng không bao lâu, Âu Dương Sảng liền mượn cớ rời đi.
Đỗ Thiếu Phủ cùng San di nói một hồi, cũng lập tức rời đi, lại ở trên nửa đường gặp gỡ Hoàng Tam, từ trong miệng Hoàng Tam, biết được Hàn Hâm đến Lan Lăng phủ tìm mình.
- Hắn đến Lan Lăng phủ tìm ta, không phải phủ chủ?
Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc, này dù sao cũng là Lan Lăng phủ, không phải Đỗ gia nha.
- Thiếu Phủ thiếu gia, Hàn Hâm kia chính là nói như vậy, ta an bài hắn ở chính sảnh chờ, không chỉ hắn đến, còn mang tiểu tử họ Lâm ngày hôm qua.
Hoàng Tam lại nói:
- Là nâng đến, tiểu tử họ Lâm kia sợ là sau khi bị chúng ta đánh, lại bị Hàn Hâm đánh, thoạt nhìn rất thảm, cách tử vong cũng không sai biệt lắm.
Đỗ Thiếu Phủ suy tư một chút, sau đó nhìn Hoàng Tam nói:
- Đi nói cho Hàn Hâm, ta không rảnh gặp hắn.
- Thiếu Phủ thiếu gia, Hàn Hâm kia đến, hẳn là vì chuyện tình hộ thành quân tối hôm qua, sợ là đến giải thích.
Hoàng Tam nói.
- Ta biết, nhưng này không có quan hệ gì tới ta, kỳ thực ta không xem như người của Lan Lăng phủ, sẽ không nhúng tay loại chuyện này.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, làm sao có thể không biết ý đồ đến của Hàn Hâm.
Bản thân thật vất vả mới thoát thân khỏi chuyện tình ngày hôm qua, lúc này Đỗ Thiếu Phủ không muốn liên lụy vào nữa.
Ngày hôm qua bổn ý của Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ là muốn bảo vệ Mộ Dung U Nhược cùng Đái Tinh Ngữ, sau lại bởi vì Mộ Dung U Nhược nhắn lại, mới đi Cố Hương, hiện tại biết Mộ Dung U Nhược có Âu Dương Sảng che chở, vậy thì không có lo lắng gì.
- Vậy nếu Hàn Hâm không đi thì sao, vạn nhất hắn tìm phủ chủ đại nhân nói...
Hoàng Tam có chút lo lắng chuyện tình tối qua sẽ bị thành chủ biết, dù sao đi Cố Hương cũng không phải chuyện tình hay ho gì.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười đánh gãy Hoàng Tam nói:
- Phủ chủ đang bế quan, hắn muốn tìm cũng không tìm được, huống chi hắn cũng không thể tìm phủ chủ, muốn tìm cũng là cha hắn tìm, hắn có tư cách gì tìm phủ chủ, không cần để ý hắn là tốt rồi.
Hoàng Tam gật đầu, cái hiểu cái không nói:
- Thiếu Phủ thiếu gia, vậy đội trưởng hộ thành quân tối qua kia làm sao bây giờ?
- Không phải giao cho tư quân của Lan Lăng phủ sao, ta tin tưởng Trương đội trưởng biết làm như thế nào.
Đỗ Thiếu Phủ nói...
Ở Lan Lăng phủ, Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết làm cái gì, muốn tu luyện, nhưng không có địa phương thích hợp, trong lòng nghĩ có thể sớm chút nhìn thấy phủ chủ, đến lúc đó mình liền ly khai.
Buổi trưa, Đỗ Thiếu Phủ ly khai Lan Lăng phủ đi nhà cũ của Đái Tinh Ngữ, Vương Lân Yêu Hổ còn ở đó a.
Đỗ Thiếu Phủ vừa tới, lại có chút sửng sốt, không nghĩ tới Âu Dương Sảng cũng ở đây, vẫn mặc y phục nữ nhân xuất môn, cùng Mộ Dung U Nhược đứng chung một chỗ, đều rung động lòng người, để Đỗ Thiếu Phủ không khỏi nhìn nhiều vài lần.
- Rống.
Vương Lân Yêu Hổ thấp giọng rít gào, như được xá chạy đến bên người Đỗ Thiếu Phủ.
- Thiếu Phủ ca ca.
Đái Tinh Ngữ thân thiết đến bên người Đỗ Thiếu Phủ.
Âu Dương Sảng nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nhất thời hiện ra vẻ không vui, như Đỗ Thiếu Phủ thiếu nàng mấy chục vạn Huyền tệ nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
- Ta tới thăm Tinh Ngữ.
Đỗ Thiếu Phủ liếc mắt nhìn Âu Dương Sảng, tâm thầm nghĩ, không phải là cắn ngươi một cái sao, nắn địa phương không nên nắn một chút sao, hơn nữa ngươi cũng cắn ta a.
- Không nghĩ tới các ngươi là người một nhà, thật sự là để ta ngoài ý muốn, sớm biết mà nói, thì sẽ không phát sinh sự tình tối hôm qua rồi.
Mộ Dung U Nhược gót sen nhẹ nhàng, đứng ở giữa Đỗ Thiếu Phủ cùng Âu Dương Sảng, cười cười, ánh mắt có vẻ xin lỗi.
- Không sao cả.
Đỗ Thiếu Phủ hào phóng nói, Âu Dương Sảng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Mộ Dung U Nhược nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Thiếu Phủ, ngươi tới vừa vặn, chúng ta đang định ra ngoài một chút, không bằng ngươi cũng đi cùng, như thế nào?
- Hay quá, Thiếu Phủ ca ca bồi chúng ta đi, sẽ không sợ gặp người xấu.
Đái Tinh Ngữ cao hứng nói.