Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 133: Hắn thật không sai.

Chương Trước Chương Tiếp

- Ba!

Trên mặt Lâm Minh ăn một cái tát, Hàn Hâm hung hăng tát lên mặt Lâm Minh quát:

- Vô liêm sỉ, còn không mau cút cho ta.

- Chậm đã.

Đỗ Thiếu Phủ quát, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Minh nói:

- Hàn Hâm, nguyên bản tưởng rằng là có người muốn đánh ta, nguyên lai là có người muốn tạo phản a.

- Không, ta không phải muốn tạo phản.

Lâm Minh ôm khuôn mặt nóng bừng, vẻ mặt kinh sợ, hắn vốn tưởng rằng là hoàn khố nhị đại nào đó của Lan Lăng phủ thành đánh nhi tử của hắn, nên hắn tới đây xem có thể xảo trá một chút không.

Nhưng Lâm Minh thật không ngờ, lúc này đây nhi tử của hắn thay hắn trêu chọc ra đại họa a.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Lâm Minh nói:

- Nếu không phải muốn tạo phản, thì là muốn đánh ta rồi?

- Vị thiếu gia này, ta không có ý tứ kia a.

Lúc này Lâm Minh nào dám thừa nhận, cả người dọa đến run run, thiếu niên áo tím trước mắt này, ngay cả thiếu thành chủ cũng bị hắn đánh, hắn làm sao có thể trêu chọc được.

- Ngươi không phải đến đánh ta, cũng không phải đến tạo phản, chẳng lẽ mang theo đại quân tới tản bộ sao.

Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên âm trầm quát một tiếng, sau đó nhìn Trương Hoành nói:

- Trương đội trưởng, mang về người này hảo hảo thẩm vấn, xem đến cùng là ai muốn tạo phản?

- Vâng!

Trương Hoành hiểu ý, mấy người tiến lên bắt Lâm Minh lại.

- Thiếu thành chủ cứu ta, thiếu thành chủ cứu ta.

Lâm Minh lớn tiếng cầu cứu Hàn Hâm, lúc này hắn hối hận cũng không còn kịp rồi.

- Ngu xuẩn.

Hàn Hâm tức đến nghiến răng, đâu còn nguyện ý để ý tới Lâm Minh kia, hiện tại tên ngu xuẩn này đã liên lụy tới phụ thân của hắn, nếu đến lúc đó phủ chủ cố ý, sợ là phụ thân của hắn cũng thoát thân không được, hiện tại hắn phải mau trở về thông tri phụ thân biết.

- Chúng ta đi.

Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến người khác nữa, xoay người rời đi, hơn một ngàn hộ thành quân căn bản không dám nhúc nhích, đội trưởng cũng bị bắt, bọn hắn còn có thể làm gì.

- Cha, cha...

Lâm thiếu gia ở trên cán ngơ ngác nhìn phụ thân bị bắt giam, trong lúc nhất thời còn không có phục hồi tinh thần lại.

Lâm Minh nhìn nhi tử của mình, ánh mắt bốc hỏa, nếu không phải nhi tử ngu ngốc này, mình làm sao có thể thảm như vậy.

- Hoàng Tam, vừa rồi gia hỏa này nói muốn làm gì ta ấy nhỉ?

Đỗ Thiếu Phủ đi qua bên người Lâm thiếu gia, đột nhiên dừng bước, sau đó lui về phía mấy bước, nhìn Lâm thiếu gia, lại nhìn Hoàng Tam ở bên người hỏi.

Hoàng Tam nghiêm túc nói:

- Thiếu Phủ Thiếu gia, gia hỏa này nói để ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.

- Giao cho ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nói xong, sau đó nghênh ngang rời đi.

- A...

Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết truyền ra...

Ngoài cửa Lan Lăng phủ, đám người Đỗ Thiếu Phủ, Trương đội trưởng, Hoàng Tam cưỡi kỵ tọa Hắc Lân Yêu Mã quay về.

- Đứng lại!

Ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ đang định tiến vào phủ, đột nhiên truyền ra một tiếng quát, sau đó một thanh niên gầy xuất hiện ở trước đám người Đỗ Thiếu Phủ, đúng là Âu Dương Sảng.

- Đại tiểu thư.

Trương đội trưởng, Hoàng Tam vội vàng hành lễ.

- có việc gì thế?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Âu Dương Sảng, nội tâm cũng bình thường lại một chút, ít nhất nụ hôn đầu tiên của mình không phải cho một nam nhân.

Âu Dương Sảng trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng đám người Trương Hoành nói:

- Tối hôm nay chuyện tình ở Cố Hương, các ngươi ai cũng không được nói lung tung cho cha mẹ ta, bằng không ta liều mạng với các ngươi.

Nói xong, Âu Dương Sảng xoay người đi vào Lan Lăng phủ......

Lan Lăng phủ, nha hoàn đã sớm thu thập xong phòng nghỉ cho Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thiếu Phủ vốn muốn ở chỗ của Mộ Dung U Nhược, nhưng không chịu nổi thế công của San di, cuối cùng cũng chỉ có thể đáp ứng San di buổi tối ở lại Lan Lăng Phủ.

Trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ khoanh chân mà ngồi, ôm cái mũi đổ máu, hơi ngang đầu, may mắn máu chảy cũng không nhiều.

- Phải sớm đột phá mới được, hiện tại tu vi còn quá yếu a.

Đỗ Thiếu Phủ Thì thào nói, nghĩ tới mẫu thân và muội muội còn không có gặp qua, còn có thế lực chia rẽ gia đình mình, bản thân chỉ có trở thành cường giả chân chính, mới có thể phá tan tất cả trở ngại, không có thực lực, hết thảy đều là nói suông, trên đời này, cho tới bây giờ đều là dựa vào thực lực nói chuyện.

Dù chuyện đã xảy ra hôm nay, Đỗ Thiếu Phủ cũng rõ ràng, hôm nay hết thảy đều là vì Lan Lăng phủ tồn tại.

Nếu không phải người khác bởi vì Lan Lăng phủ ở sau lưng mình, hôm nay sợ là mình sẽ đi không ra Cố Hương, hôm nay hết thảy, tuyệt đối không phải thực lực của mình, mà là hậu trường của mình.

- Thực lực của mình, mới chính thức là của mình, nỗ lực đột phá, chờ nhìn thấy thành chủ, liền nhanh chóng đi học viện, hi vọng phủ chủ có thể sớm ngày xuất quan.

Trên khuôn mặt kiên nghị của Đỗ Thiếu Phủ, tinh quang kim sắc lóe ra, sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường, ngưng kết thủ ấn, sau một lát, quanh thân bao phủ một vòng quang mang kim sắc nhàn nhạt.

Màn đêm che đậy thương khung, hạo nguyệt nhô lên cao, nguyệt hoa rơi vãi.

Trong thư phòng, quanh thân một trung niên khoanh chân mà ngồi bao phủ phù quang, huyền khí dâng trào, khí tức sắc bén hùng hậu.

- Dát chi...

Cửa thư phòng bị đẩy ra, một trung niên hắc y đi đến, sau đó lẳng lặng đứng ở một bên.

- Xuy xuy!

Trung niên thu lại thủ ấn, phù văn quanh thân dần dần thu liễm, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sao, anh khí phi phàm, trong mắt có tinh quang lóe ra, đúng là Lan Lăng phủ phủ chủ Âu Dương Lăng.

- Phủ chủ, hắn đã trở lại.

Trung niên hắc y nhìn Âu Dương Lăng, sau đó bỏ thêm một câu, nhẹ nhàng nói:

- Hắn thật không tệ.

- Ngươi chưa bao giờ khen ai nha.

Âu Dương Lăng nhìn trung niên hắc y, sau đó nói:

- Ta biết hắn không tệ, bởi vì hắn là nhi tử của huynh đệ ta, ta chỉ là muốn biết, hắn đến cùng không tệ bao nhiêu?

Ánh mắt của trung niên hắc y giật giật, sau đó nói với Âu Dương Lăng:

- Tối hôm nay, hắn xông vào Cố Hương, sau đó đánh Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài, một đội trưởng của hộ thành quân bởi vì nhi tử bị đánh, dẫn theo một ngàn người đi Cố Hương, nhưng hiện tại đã bị hắn bắt trở về, hắn cùng Trương Hoành kẻ xướng người hoạ, nói hộ thành quân cùng Hàn gia muốn tạo phản.

Âu Dương Lăng nghe xong, ánh mắt lộ ra mỉm cười, cuối cùng khẽ cười hỏi:

- Tối hôm nay hắn là hoàn hảo vô khuyết trở về sao?

- Không phải...

Trung niên hắc y lắc đầu, sau đó nói:

- Hắn cùng đại tiểu thư động thủ, đại tiểu thư lại ở Cố Hương, giống như đều là vì Mộ Dung U Nhược, bất quá đại tiểu thư không có chiếm được tiện nghi gì, mà hắn chỉ là Tiên Thiên cảnh Viên Mãn.

- Tiên Thiên cảnh Viên Mãn.

Ánh mắt của Âu Dương Lăng run lên, sau đó khóe miệng có chút chua sót cười nói:

- Nha đầu kia là Mạch Động cảnh Viên Mãn, hắn chỉ là Tiên Thiên cảnh Viên Mãn, không hổ là nhi tử của tên kia a.

- Phủ chủ, chúng ta cần làm cái gì không?

Trung niên hắc y nhìn Âu Dương Lăng, sau đó nói:

- Mấy năm nay, phủ chủ đến Lan Lăng phủ thành, Hàn Cường ỷ vào một ít quan hệ ở đế đô, luôn có chút khẩu phục tâm phi, ta nghĩ lúc này đây, cơ hội của chúng ta đã đến.

Âu Dương Lăng khoanh tay mà đứng, ở trong thư phòng qua lại mấy vòng, sau đó nói:

- Mặc dù Hàn Cường có chút cuồng vọng, nhưng làm người thông minh, bằng không, ta cũng sẽ không lưu hắn.

- Phủ chủ là muốn thu về dưới trướng, bằng không một Hàn Cường căn bản không ảnh hưởng được cái gì.

Trung niên hắc y nói.

Âu Dương Lăng khẽ cười cười, sau đó nhìn trung niên hắc y:

- Việc này nếu do tiểu bối mà ra, chúng ta không cần nhúng tay vào, ta tin tưởng Hàn Cường cũng sẽ không nhúng tay, nếu hắn nhúng tay, chứng minh hắn không phải là Hàn Cường rồi.

- Phủ chủ, này thích hợp không, dù sao hắn mới vừa đến Lan Lăng phủ, cái gì cũng không biết.

Trung niên hắc y có chút lo lắng.

- Hắn cái gì cũng không hiểu, nhưng một ngày đánh hết Lan Lăng tứ thiếu, này không phải đã đủ rồi sao, tuy Hàn Hâm kia tuổi không lớn, nhưng thật không tệ, so với phụ thân hắn Hàn Cường, thậm chí chỉ hơn chứ không kém, nên ta thật muốn biết, hắn cùng Hàn Hâm đến cùng ai mạnh hơn một ít.

Âu Dương Lăng nói, ánh mắt có chờ mong và hiếu kỳ, ẩn ẩn còn có chút khát vọng.

- Hàn Hâm đích xác không sai, hôm nay cũng có thể nhẫn xuống.

Ánh mắt của trung niên hắc y khẽ nhúc nhích, sau đó hỏi:

- Nếu hắn thắng Hàn Hâm, thì làm sao bây giờ?

- Nếu hắn thắng cả Hàn Hâm, ta liền hiện thân đuổi hắn đi.

Âu Dương Lăng thì thào nói:

- Nếu hắn ngay cả Hàn Hâm cũng thắng, ta còn có thể tôi luyện hắn cái gì, huynh đệ kia của ta, quả thực là đưa nhi tử tới cố ý khó xử ta a.

...

- Tiểu tử kia thật sự rất mạnh sao, có lai lịch gì?

Trong một gian phòng yên tĩnh, một đại hán thân hình có chút to lớn nói, mày hơi nhíu lại.

- Lai lịch còn không biết, tiểu tử kia cũng không phải cường đại, chỉ là không theo lẽ thường an bài, làm cho người ta trở tay không kịp.

Hàn Hâm đã được băng bó tốt, nhìn đại hán nói xong, sau đó bỏ thêm một câu:

- Tiểu tử kia còn rất vô sỉ, tâm hắc.

- Đừng lấy cớ cho mình.

Đại hán nhìn Hàn Hâm nói:

- Thua chính là thua, ngươi tiếp không được đối thủ, thì chính là thua.

- Ta còn không có thua.

Hàn Hâm nói.

Nhìn Hàn Hâm, trung niên nói:

- Tốt lắm, vậy chuyện tình Lâm Minh liền giao cho ngươi xử lý, mấy năm nay ngươi chưa từng gặp qua đối thủ, Mạnh Lai Tài không tệ, nhưng Mạnh Lai Tài chưa bao giờ có ý đối kháng ngươi, ngươi nên tìm một đối thủ a.

- Ta sẽ không thua.

Hàn Hâm nói, ánh mắt có chút nóng bỏng.

Hôm sau, thời điểm Lan Lăng phủ thành mới từ trong đêm tối tỉnh lại, mấy viên tàn tinh giắt ở chân trời, trong thành cũng dần dần truyền ra tiếng náo nhiệt ồn ào.

- Hô!

Đỗ Thiếu Phủ đình chỉ tu luyện, kim mang thu vào trong cơ thể, một ngụm trọc khí từ trong miệng phun ra, nhất thời khí tức cả người tràn đầy no đủ chấn động.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️