Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 129: Ta không phải người tùy tiện.

Chương Trước Chương Tiếp

Đỗ Thiếu Phủ vừa nói xong, sắc mặt của thanh niên bàn tử rốt cục nhịn không được co rúm lại.

Thanh niên đạm mạc trừng mắt, rất hiếu kỳ đánh giá Đỗ Thiếu Phủ, sau đó cười nói:

- Ha ha, đích xác có chút bị đạp hư.

Lúc này ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía thanh niên đạm mạc, dù thanh niên đạm mạc thu liễm rất tốt, nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn cảm giác trên người thanh niên kia có khí tức kiệt ngạo, dưới ánh mắt bình tĩnh cũng cất dấu tia sáng sắc bén khiếp người.

- Ta biết hắn hẳn là Mạnh Lai Tài, vậy ngươi là...

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thanh niên lạnh lùng, suy tư một chút, sau đó nói:

- Nếu ta không đoán sai mà nói, ngươi hẳn chính là Lan Lăng tứ thiếu Hàn Hâm a?

- Lan Lăng tứ thiếu, đó là một ít người nhàm chán cố ý bố trí, chê cười.

Thanh niên lạnh lùng xem như chấp nhận mình chính là Hàn Hâm, sau đó cũng không cần Đỗ Thiếu Phủ mời, trực tiếp ngồi ở bên người Mạnh Lai Tài nói:

- Hôm nay ta cũng biết ngươi, Đỗ Thiếu Phủ.

- Người biết ta sẽ càng ngày càng nhiều.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó nhìn Mạnh Lai Tài nói:

- Nếu ngươi đến nhận lỗi, kỳ thực không cần tự mình đến.

Mạnh Lai Tài nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tâm thầm nghĩ, không phải ngươi bảo ta tự mình đến sao.

Thời điểm Mạnh Lai Tài suy nghĩ, Đỗ Thiếu Phủ đã tiếp tục nói:

- Chỉ cần ngươi miễn phí tất cả chi tiêu trong tối nay là được, ta sẽ thật cao hứng.

- Tối hôm nay tất cả tiêu phí của ngươi, ta đều miễn.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt mập mạp của Mạnh Lai Tài cố nén bảo trì phong độ nói:

- Có cần lại tìm cho ngươi vài cô nương hay không.

Giọng nói hạ xuống, Mạnh Lai Tài không khỏi cố ý thêm một câu:

- Cũng miễn phí.

- Không cần, ta không phải người tùy tiện.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, mắt nhất thời sáng ngời, sau đó có chút tiếc hận nói:

- Nếu ngươi là bằng hữu của ta thì tốt, có bằng hữu như ngươi, về sau ta hẳn là sẽ rất hạnh phúc.

- Nếu ngươi cảm thấy chúng ta là bằng hữu, chúng ta lập tức chính là bằng hữu.

Mạnh Lai Tài nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Ít nhất bây giờ chúng ta còn không phải bằng hữu.

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, sau đó nói với Mạnh Lai Tài:

- Các ngươi tới tìm ta, xác định không phải vì chuyện tình của Hạ Quân cùng Quách Khôn a?

- Không phải, chúng ta cùng hai người bọn họ quan hệ rất vi diệu, nhưng còn chưa tới trình độ chủ động giúp bọn hắn.

Hàn Hâm nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Vậy là tốt rồi, ta cho rằng lại phải đánh người, hôm nay ta thật sự là không muốn đánh người.

Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi, sau đó nhìn Mạnh Lai Tài nói:

- Ta muốn gặp Mộ Dung U Nhược, ngươi là đại lão bản nơi này, hẳn có thể an bài a?

Đỗ Thiếu Phủ nói, để Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài đều âm thầm khó chịu.

Mạnh Lai Tài sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn Hàn Hâm, ánh mắt chấn động, cuối cùng lại nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi:

- Theo ta được biết, ngươi cùng Mộ Dung U Nhược cô nương vốn không quá quen, sao ngươi có thể đến nơi này tìm nàng?

- Ta cũng không biết, nàng bảo ta tới.

Đỗ Thiếu Phủ thở dài.

Ánh mắt đạm mạc của Hàn Hâm có chút chấn động, sau đó nhìn Mạnh Lai Tài nói:

- Hình như U Nhược cô nương đang ở lầu ba bồi vị kia a?

Mạnh Lai Tài sửng sốt, sau đó mắt lộ ra mỉm cười, cuối cùng nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Tuy ta là lão bản của nơi này, nhưng chuyện tình của U Nhược cô nương, ta thật đúng là không có cách nào nhúng tay, hiện tại nàng hẳn là đang bồi một khách nhân trọng yếu, nếu ngươi muốn đi tìm nàng, ta có thể cho ngươi đi, bất quá đến lúc đó không nên nói chúng ta mang ngươi tới, nói chính ngươi muốn đi là được.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ có chút thâm ý nhìn hai người, sau đó nói:

- Được rồi, mang ta đi đi.

Mạnh Lai Tài gật đầu, sau đó ba người cùng nhau đi lên lầu ba.

Lầu ba, trong ghế lô, hết thảy bố trí đều là cổ kính.

Một thanh niên gầy đứng ở bên người một nữ tử diễm lệ, thanh niên này rất là tuấn lãng, mắt to mê người, thâm thúy sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo như nữ tử, đặc biệt là đôi môi, phác họa nụ cười làm người ta hoa mắt.

- U Nhược, ngươi có biết không, kỳ thực ngươi hoàn toàn không cần ở lại Cố Hương, ta không muốn ngươi ở chỗ này mỗi ngày bị nam nhân khác nhìn như vậy, nam nhân không có một thứ tốt.

Thanh niên gầy nhìn nữ tử mạn diệu nói.

Nữ tử mạn diệu cười, thân hình như ngọc liễu, nhẹ nhàng mà lại non mềm, cười rất đẹp, không chỉ đẹp, hơn nữa còn rất có khí chất, đặc biệt vừa rồi gãy đàn tranh, còn mang theo khí tức cỗ kính, đẹp như trong tranh đi ra, đúng là Mộ Dung U Nhược.

- Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa, hôm nay cám ơn ngươi có thể đến.

Mộ Dung U Nhược nhìn thanh niên gầy cười nói, lôi kéo thanh niên gầy ngồi ở trên ghế, không có bao nhiêu câu nệ, tựa hồ quan hệ rất thân thiết.

- Quách Khôn cùng Hạ Quân kia thật không có mắt, biết ngươi là nữ nhân của ta, còn dám đi gây sự với ngươi, xem ra ta bình thường rất ôn nhu a.

Thanh niên gầy nói, thần sắc mang theo một chút lạnh lùng:

- Ta sẽ để cho bọn họ tự mình tới giải thích với ngươi.

- Ta khi nào thì thành nữ nhân của ngươi?

Mộ Dung U Nhược nhìn thanh niên gầy kia, cười nói:

- Ngươi nha, ta cũng không biết nói ngươi như thế nào.

- Bất quá ta thật muốn biết tiểu tử kia là ai, ngươi lại lo lắng cho hắn như vậy?

Thanh niên gầy nhìn Mộ Dung U Nhược, chờ Mộ Dung U Nhược trả lời.

- Ta không có lo lắng cho hắn...

Không biết vì sao, Mộ Dung U Nhược đối với những lời này phản ứng rất lớn, trên má còn hiện lên chút đỏ ửng, tựa hồ không dám nhìn đối phương nói:

- Hắn đã cứu ta, còn giúp Tinh Ngữ, bởi vì ta gặp phải phiền toái, nên ta hi vọng hắn không có việc gì.

- Các ngươi có quan hệ, vừa rồi ngươi đỏ mặt, quen ngươi lâu như vậy, ngươi là lần đầu tiên như thế, ngươi còn không dám nhìn ta, nên các ngươi tuyệt đối có quan hệ.

Thanh niên gầy nhìn Mộ Dung U Nhược, ánh mắt lấp lóe.

- Dát chi...

Đúng lúc này, cửa bị mở ra, sau đó có ba người đi vào.

Thấy có người vào, Mộ Dung U Nhược ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng ngoài ý muốn.

Đỗ Thiếu Phủ theo Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài đi vào ghế lô, không có gõ cửa, Mạnh Lai Tài trực tiếp đẩy cửa phòng, sau đó thấy Mộ Dung U Nhược cùng một thanh niên ngồi cùng nhau.

Mộ Dung U Nhược này đúng là Mộ Dung U Nhược mà Đỗ Thiếu Phủ muốn tìm, từ buổi sáng Quách Khôn nói, kỳ thực Đỗ Thiếu Phủ cũng đoán được một ít, nguyên lai Mộ Dung U Nhược là hoa khôi tiếng tăm lừng lẫy hoa của Cố Hương.

Chỉ là không biết vì sao, vừa đi vào ghế lô, nhìn thấy Mộ Dung U Nhược cùng một thanh niên chung một chỗ, hai người ngồi rất gần, thậm chí còn nắm tay, quan hệ rõ ràng rất sâu, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ khó chịu lên.

Lúc này thanh niên gầy nhìn Hàn Hâm, Mạnh Lai Tài còn có Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt hơi lạnh, há mồm nói:

- Hàn Hâm, Mạnh Lai Tài, các ngươi là càng ngày càng không biết quy củ, đầu tiên là Quách Khôn cùng Hạ Quân, hiện tại lại là các ngươi, xem ra Lan Lăng tứ hùng các ngươi, là càng ngày càng không để ta ở trong mắt a.

Thanh âm của thanh niên gầy rất êm tai, hoàn toàn không cho Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài mặt mũi, trực tiếp xưng hô Lan Lăng tứ thiếu là Lan Lăng tứ hùng.

Nhưng đối mặt thanh niên gầy này, Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài không có chút tức giận, như bị thanh niên này trách móc, vốn là chuyện tình rất bình thường, đặc biệt là Mạnh Lai Tài, còn bồi lên nụ cười, sau đó trực tiếp chỉ về phía Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Chúng ta nào dám đến quấy rầy ngươi, bởi vì chúng ta ngăn không được, là hắn muốn đến tìm U Nhược cô nương.

Theo Mạnh Lai Tài nói, ánh mắt thanh niên gầy trực tiếp dừng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ.

- Thiếu Phủ...

Mộ Dung U Nhược kinh ngạc, sau đó đứng dậy đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, nàng không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ cùng Mạnh Lai Tài và Hàn Hâm đi cùng nhau, có chút xin lỗi mỉm cười nói:

- Ta còn nghĩ ngươi chưa tới, lại quên an bài để người đón tiếp, thật sự là có lỗi.

- Ta cho rằng có lẽ là trùng tên trùng họ, không nghĩ tới thật là ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Mộ Dung U Nhược, hơi ngoài ý muốn, sau đó nhìn Mộ Dung U Nhược nói:

- Không sao cả, dù sao ta đã vào được, còn nghe được một khúc động lòng người, rất êm tai.

Mộ Dung U Nhược cười yếu ớt nói:

- Chê cười.

Mạnh Lai Tài ở bên người trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt cực kỳ hèn mọn, tâm thầm nghĩ, lúc ngươi ở trước mặt ta rõ ràng không phải nói như thế a, rõ ràng là nói còn kém một chút.

- Là thật, rất êm tai.

Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc nói.

- U Nhược, nguyên lai tiểu tử này chính là Đỗ Thiếu Phủ ngươi nói kia sao.

Thanh niên gầy cũng đứng dậy, đi tới bên người Mộ Dung U Nhược, sau đó kéo tay Mộ Dung U Nhược qua, như tuyên cáo chủ quyền của mình, ánh mắt liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thoạt nhìn như là tiểu tử chưa dứt sữa, sao có thể đánh Hạ Quân, thật để ta có chút ngoài ý muốn a.

Không biết vì sao, nhìn thấy thanh niên gầy lôi kéo tay của Mộ Dung U Nhược, Đỗ Thiếu Phủ càng thêm khó chịu, nhìn thanh niên gầy nói:

- Ngươi cũng để ta rất ngoài ý muốn, nguyên lai nam nhân còn có thể dễ nhìn như vậy, giống như nữ nhân, chỉ là cảm giác quá đàn bà.

- Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa!

Thanh niên gầy tức giận dâng trào.

Đỗ Thiếu Phủ cũng không phải người chịu khuất phục cùng uy hiếp, nói:

- Ta nói ngươi như nữ nhân, như thế nào!

- Ta bội phục dũng khí của ngươi.

Thanh niên gầy vừa nói xong, một cổ khí thế kinh khủng bắn ra, cổ khí thế này cực kỳ cường đại, làm cho cả ghế lô run lên, Hàn Hâm cùng Mạnh Lai Tài cũng biến sắc, cũng lại ẩn ẩn lộ ra ý cười.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️