Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 127: Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương.

Chương Trước Chương Tiếp

- Phanh!

Thanh niên cẩm bào kêu thảm thiết, còn chưa nói xong, lại một quyền đánh lên miệng, răng nanh mang theo máu tươi văng đầy đất.

- Phanh!

Ngay sau đó lại một quyền nện lên mũi.

- Cứu mạng a...

Thanh niên cẩm bào kêu thảm thiết, hắn cũng là Tiên Thiên Huyền Diệu cảnh, nhưng lúc này ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, lại không hề có lực hoàn thủ, hoàn toàn chính là bao cát, vô số quyền trút xuống, rốt cục ngã nhào ở trên đất.

- Bang bang phanh!

Đỗ Thiếu Phủ không chút khách khí, lại hung hăng đạp thanh niên cẩm bào vài cước, thẳng đến thanh niên cẩm bào tràn đầy máu tươi, để người chung quanh trợn mắt há hốc mồm.

Liên tục đạp mấy cước, Đỗ Thiếu Phủ không có đạp nữa, ánh mắt sắc bén từ từ trở nên ôn nhu lên, hỏi:

- Hiện tại, có thể cho ta mượn thẻ hội viên hay không.

- Cho, ta cho...

Thanh niên cẩm bào máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm, xương sườn cũng không biết bị gãy mấy cây, rốt cuộc không kiên trì được, chịu đựng đau nhức từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một ngọc bài ngân quang lóng lánh.

Trên ngọc bài còn lóe ra phù văn, vừa thấy liền biết xuất từ tay Linh Phù Sư.

- Túi Càn Khôn này không tệ, ta cũng muốn.

Đỗ Thiếu Phủ không khách khí lấy ngọc bài cùng Túi Càn Khôn, lúc này mới vừa lòng lộ ra nụ cười nói:

- Ngươi xem, ta nói rồi, ngươi không cho ta thẻ hội viên, ta sẽ đánh ngươi, vì sao ngươi không tin? Hiện tại ngươi cho ta, ta liền cam đoan không đánh ngươi.

Giọng nói hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, sau đó đi tới trước mặt thanh niên canh cửa, phất phất ngọc bài trong tay nói:

- Đây chính là thẻ hội viên, hiện tại ta có thẻ hội viên, có thể cho ta đi vào không?

- Này...

Thanh niên canh cửa giật nảy mình, loại tình huống này hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ, Cố Hương còn chưa phát sinh qua loại chuyện này a.

- Nếu ngươi còn không cho ta đi qua, chính là cố ý khó xử ta, ta sẽ đánh ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu niên canh cửa kia nói.

Tuy Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nhưng thanh niên canh cửa kiến thức qua tốc độ trở mặt của thiếu niên tử bào, lại nhìn đám hộ vệ còn nằm trên mặt đất, chỉ có thể sức gật đầu nói:

- Vị thiếu gia này, mời vào!

- Hoàng Tam, chúng ta vào thôi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn phía sau hô một tiếng, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào Cố Hương, giả bộ như rất lão thành, tâm thầm nghĩ, ta tuyệt đối sẽ không để cho người ta biết ta là lần đầu tiên đến thanh lâu.

- Như vậy thật được sao...

Hoàng Tam và Trương đội trưởng hai mặt nhìn nhau, hai chữ kinh ngạc còn viết ở trên mặt, nhìn các thân ảnh ở trên đất máu tươi đầm đìa, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó cấp tốc đi theo vào.

- Thiếu niên này có lai lịch gì, thật bá đạo a.

- Người này là muốn lật trời sao?

- Sẽ không phải Quách Khôn cùng Hạ Quân thật bị hắn đánh chứ, thực lực của thiếu niên kia thật đúng là rất mạnh, làm người ta nhìn không thấu.

-...

Theo Đỗ Thiếu Phủ cùng đám người Hoàng Tam vào Cố Hương, người chung quanh nghị luận ào ào, cảm thán không thôi, còn có thể tiến vào Cố Hương như vậy, hôm nay thật đúng là mở mang kiến thức.

- Hỗn đản, ta sẽ không bỏ qua ngươi, ta sẽ để ngươi trả giá đắt, để ngươi sống không bằng chết!

Thanh niên cẩm bào nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, xương sườn bị gãy không thể đứng dậy, bị đánh một trận, mặt mất hết, ngay cả Túi Càn Khôn cũng bị đoạt, thù này sao có thể không báo...

Theo Đỗ Thiếu Phủ cùng đám người Hoàng Tam đi vào Cố Hương, mắt nhìn xung quanh, một màn tráng lệ xuất hiện ở trước mắt mọi người, xa hoa đến làm người ta kinh thán.

Ngay cả trần nhà cũng phủ kín dạ minh châu, lít nha lít nhít chiếu rọi cực kì chói mắt, làm người ta say mê.

Hơn nữa khung cảnh tráng lệ, trang trí xa xỉ, không hổ là địa phương làm người ta ngợp trong vàng son.

Trong đại sảnh, diện tích to lớn, tầm mắt mông lung, người ta tấp nập, hoàn toàn chính là tửu lâm nhục trì trong truyền thuyết.

- Thiếu gia, mấy vị đại nhân, mời vào trong!

Ngay thời điểm đám người Đỗ Thiếu Phủ đang đánh giá, có một hàng nữ tử thanh tú xinh đẹp đi lên đón, bảy cô nương chủ động nắm tay mọi người, tựa như tình nhân đã lâu không thấy, làm người ta cảm giác ấm áp nói không nên lời, đúng là như về tới nhà.

- Cô nương, ta là đến tìm Mộ Dung cô nương.

Dù sao Đỗ Thiếu Phủ cũng là lần đầu tiên đến thanh lâu, một đại cô nương vừa lên liền ôm tay hắn, vội vàng tránh thoát ra.

- Thiếu gia, đây là ngươi không đúng, tuy ta không hấp dẫn như U Nhược muội muội, bất quá ngươi cũng nên hỏi tên người ta một chút, sau đó mới tìm U Nhược muội muội a.

Cô nương thanh tú kia khoảng hai mươi hai một tuổi, nhìn thấy bộ dáng của Đỗ Thiếu Phủ, nhất thời liền quyến rũ nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục ôm cánh tay của Đỗ Thiếu Phủ, lạc lạc hào phóng nói, còn nhìn đám người Hoàng Tam cùng Trương đội trưởng ở phía sau nói:

- Mấy vị đại nhân, ta nói đúng không?

- Không sai, cô nương nói rất đúng.

Đám người Trương đội trưởng nhất thời ồn ào lên, không ngờ thiếu gia là đến tìm Mộ Dung U Nhược đại danh đỉnh đỉnh kia, nhỏ như vậy đã biết tán gái, nhất thời cảm giác khoảng cách kéo gần lại không ít, không có mới lạ như lúc đầu.

Đỗ Thiếu Phủ bị đám người Hoàng Tam cùng Trương đội trưởng cười, nhất thời ưỡn ngực, tay hung hăng bóp kiều đồn của nữ tử thanh tú ở bên người nói:

- Rất rắn chắc nha, chờ về sau ta đến lại hỏi tên của ngươi cũng không muộn.

- Thiếu gia lợi hại.

Đám người Hoàng Tam, Trương đội trưởng sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên, bất quá đối với cô nương bên người cũng có chút thành thật.

Bởi vì ai cũng biết, cô nương ở Cố Hương này đều bán nghệ không bán thân, nếu cùng ngươi tán gẫu, cho ngươi chiếm chút tiện nghi cũng không sao, nếu không có duyên phận gì, như vậy thì xin lỗi.

Cố Hương cố tình như thế, để mọi người ăn không đến, còn cho ngươi tâm ngứa khó nhịn, sinh ý sẽ càng nóng nảy.

Huống chi đến Cố Hương, đã có loại cảm giác tượng trưng cho thân phận.

Nữ tử thanh tú sửng sốt, nguyên bản tưởng rằng thiếu niên áo tím này là lần đầu tiên đến thanh lâu, còn rất tuấn lãng, cho nên cố ý khiêu khích một chút, không nghĩ tới thiếu niên áo tím này lớn mật như vậy, bất quá tựa hồ cũng không có sinh khí, mặt không đổi sắc trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái nói:

- Thiếu gia rất xấu rồi.

- Không phải nam nhân không xấu, nữ nhân không thương sao.

Đỗ Thiếu Phủ ra vẻ lão luyện mỉm cười, nhìn nữ tử thanh tú nói:

- Được rồi, mang ta đi gặp Mộ Dung U Nhược đi.

Thần sắc nữ tử âm thầm giật mình, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Vị thiếu gia này hẳn là lần đầu tiên đến đây a, không biết U Nhược muội muội không phải ai cũng có thể gặp.

- Vì sao?

Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc hỏi.

Nữ tử nói:

- Bởi vì U Nhược muội muội là hoa khôi của Cố Hương, tất cả cô nương Cố Hương chúng ta đều bán nghệ không bán thân, U Nhược muội muội càng là mỗi ngày chỉ gặp một khách nhân, nhưng hôm nay U Nhược muội muội đã có khách rồi.

- Như vậy sao...

Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, tâm cũng không biết Mộ Dung U Nhược của Cố Hương này có phải là Mộ Dung U Nhược mình muốn tìm hay không, nàng sẽ không thật là hoa khôi của nơi này chứ.

Nhìn thấy thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ, nữ tử thanh tú tiếp tục nói:

- Nếu vị thiếu gia này quả thật muốn gặp U Nhược muội muội mà nói, cũng có biện pháp, một hồi U Nhược muội muội sẽ ở trên lầu các đánh đàn, thiếu gia có thể ở lầu hai tìm một bao sương, như vậy có thể cách U Nhược muội muội gần một ít, nếu vận khí tốt, còn có cơ hội nhìn thấy hình dáng.

- Được rồi, mang ta đi lầu hai.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó nhìn đám người Hoàng Tam cùng Trương đội trưởng nói:

- Trương đội trưởng, Hoàng Tam, các ngươi đi phía dưới chơi đi, hết thảy tiêu phí ghi cho ta, ta đi lầu hai tìm bằng hữu.

- Đa tạ Thiếu Phủ thiếu gia, chúng ta liền ở phía dưới chờ.

Hoàng Tam gật đầu, tâm thầm nghĩ, thiếu gia ngươi nơi nào là đi tìm bằng hữu, rõ ràng là tìm hoa khôi kia a.

- Thiếu gia, mời.

Mỗi ngày nữ tử thanh tú gặp các loại người muôn hình muôn vẻ, tự nhiên là có chút nhãn lực, nhìn thấy đám người Trương đội trưởng khí độ bất phàm, khí tức cường đại, nhưng đối với thiếu niên áo tím này cực kỳ cung kính, nên càng thêm khách khí.

Bao sương lầu hai trang hoàng tinh xảo, thiếu một phần xa hoa, nhưng hơn một loại khí chất, không có ồn ào như lầu một, thanh tịnh hơn không ít, cũng tư mật hơn không ít.

Đẩy cửa sổ, có thể nhìn thấy một bình đài hơn mười thước, lúc này đang có vài mỹ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa, thân hình mạn diệu vặn vẹo, mềm mại không xương, mị hoặc đến cực điểm, rước lấy đại sảnh phía dưới truyền đến từng đợt vỗ tay.

- Thiếu gia, phòng này có chuẩn bị rượu ngon cùng hoa quả điểm tâm, ngươi xem có cần kêu vài cô nương đến cùng ngươi nói chuyện phiếm hay không, cô nương chỗ chúng ta đều là người mang tuyệt kỹ.

Nữ tử thanh tú nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Có cô nương là Linh Phù Sư không?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Này...

Thiếu nữ tử sửng sốt, sắc mặt có chút run rẩy, vui đùa sao, nào có Linh Phù Sư cao quý sẽ lưu lạc phong trần, chỉ có thể cười nói:

- Thiếu gia thực biết nói đùa.

- Ta không có đùa, không có Linh Phù Sư thì quên đi, ngươi trước đi xuống, ta một mình ở đây là tốt rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Vậy thiếu gia có việc thì tùy thời gọi ta.

Nữ tử thanh tú rất kỳ quái nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó gật đầu, thuận tay đóng cửa phòng, cực kì lễ phép lui xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️