Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 122: Tìm chỗ dựa vững chắc

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi biết trà đạo?

Mộ Dung U Nhược nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt có chút ngoài ý muốn.

- Không hiểu.

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, sau đó nói:

- Ta rất ít uống trà, uống rượu so với uống trà còn nhiều, bất quá tuy ta không hiểu trà, nhưng xem ra, trà này mát lạnh, trà càng mát lạnh càng là cực phẩm.

Tạm dừng một chút, Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nói:

- Màu nước sắc vàng, tư vị êm dịu, phối hợp hồi cam, hương khí tăng lên, càng lộ ra một loại khí phách, trà khí cương liệt, nhưng như thanh dương, uống vào trong miệng cảm giác như có minh ngộ, như có khí phách rất nặng đánh úp lại, làm cho người ta ý loạn thần mê.

Đỗ Thiếu Phủ nói xong, sau đó lại uống một hớp nói:

- Thật sự là trà ngon!

Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, ánh mắt của Mộ Dung U Nhược chấn động, sau đó khẽ mở miệng nói:

- Mặc dù ngươi không hiểu trà, nhưng nhìn rất thấu triệt, không hiểu, cũng là đại hiểu, giống như cổ nhân nói, phong nhã chính là đại tục, đại tục chính là phong nhã.

- Phong nhã, chính là đại tục, đại tục, chính là phong nhã...

Đỗ Thiếu Phủ lặp lại, sau đó nhìn Mộ Dung U Nhược nói:

- Này trà có thể đặt ở trong nhà, hẳn là trà mà Mộ Dung cô nương thích nhất a?

- Thiếu Phủ ca ca thật lợi hại, trà này là tiểu di ta tự mình chế tác, ai cũng không bán, bình thường ta cũng không uống được, bất quá ta không thích uống trà này, giống như liệt tửu, tuyệt không như trà.

Đái Tinh Ngữ ở một bên nói.

Đỗ Thiếu Phủ có chút kinh ngạc, nhìn Mộ Dung U Nhược nói:

- Không nghĩ tới Mộ Dung cô nương còn có thể chế trà, không biết trà này có tên hay không?

- Trà tên Phượng Hoàng.

Mộ Dung U Nhược do dự một chút, sau đó bỏ thêm một câu:

- Ngươi là người thứ nhất biết danh tự của trà này.

- Phượng Hoàng, tên rất hay, cùng rất xứng với trà.

Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng nói.

- Các ngươi tán gẫu đi, ta và Tiểu Quyển Quyển đi chơi.

Đái Tinh Ngữ cảm giác mình như ở thế giới khác, ôm Vương Lân Yêu Hổ ly khai.

Ánh mắt của Vương Lân Yêu Hổ tuyệt vọng, cầu cứu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, chỉ tiếc Đỗ Thiếu Phủ làm như không thấy.

- Nếu hiện tại ngươi ly khai Lan Lăng phủ thành, hẳn là sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.

Mộ Dung U Nhược nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.

Đỗ Thiếu Phủ biết Mộ Dung U Nhược đang nói cái gì, lắc đầu nói:

- Ngày hôm qua ta vừa đến Lan Lăng phủ thành, còn có chuyện chưa giải quyết xong, sự tình xong xuôi, ta mới có thể rời đi.

Mộ Dung U Nhược nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau một lát nói:

- Như vậy đi, ta sẽ nghĩ biện pháp, hi vọng hữu dụng.

- Chỉ cần các ngươi không có phiền toái là được.

Đỗ Thiếu Phủ nghe ra, tựa hồ Mộ Dung U Nhược cũng có chút quan hệ, như vậy mình cũng yên tâm, chỉ cần không có rước lấy phiền toái cho các nàng là tốt rồi, sau đó nhìn Mộ Dung U Nhược hỏi:

- Mộ Dung tiểu thư, Lan Lăng tứ thiếu kia có lai lịch gì?

- Lan Lăng tứ thiếu, là bốn thanh niên trong Lan Lăng phủ thành, nhưng bối cảnh phía sau bốn người không giống nhau, bối cảnh phía sau bốn người cộng lại, đủ để bao phủ toàn bộ Lan Lăng phủ, bốn người kia ngươi đã gặp qua Quách Khôn cùng Hạ Quân, hai cái khác phân biệt tên là Mạnh Lai Tài cùng Hàn Hâm.

Mộ Dung U Nhược nói với Đỗ Thiếu Phủ.

Sau đó Đỗ Thiếu Phủ từ trong miệng Mộ Dung U Nhược biết được, thế lực sau lưng Lan Lăng tứ thiếu quả nhiên rất cường đại.

Lan Lăng phủ thành có vô số thế lực lớn nhỏ, nhưng thế lực đứng đầu nhất là Bạch Hổ môn, Cố Hương, Khí Bảo thương hào...

Bạch Hổ môn là thế lực bang phái lớn nhất ở Lan Lăng phủ, cường giả như mây, thế lực cường hãn, nắm trong tay không ít chợ đen của toàn bộ Lan Lăng phủ thành.

Khí Bảo thương hào là hiệu buôn đứng đầu Lan Lăng phủ thành, đồn đãi phú khả địch phủ.

Cố Hương, một nơi phong hoa tuyết nguyệt, nhưng không ai cảm thấy Cố Hương không lớn, bởi vì đó là nơi phồn hoa náo nhiệt của toàn bộ Lan Lăng phủ thành, tiêu phí sang quý, có thể đi vào Cố Hương, đều là một loại tượng trưng cho thân phận, nghe nói còn phải là hội viên mới có thể tiến vào, chỉ là thẻ hội viên, liền cần mười vạn Huyền tệ.

Mà Lan Lăng tứ thiếu Quách Khôn chính là thiếu chủ của Khí Bảo thương hào, Hạ Quân là Bạch Hổ môn thiếu môn chủ, Mạnh Lai Tài là Cố Hương thiếu chủ, cuối cùng Hàn Hâm thì là Lan Lăng phủ thành thiếu thành chủ.

Bốn người trẻ tuổi này cộng lại, được xưng là Lan Lăng tứ thiếu cũng không ngoa.

Mà sở dĩ người Lan Lăng phủ thành kêu bốn người này là Lan Lăng tứ thiếu, nguyên nhân lớn hơn nữa là bởi vì bốn người trẻ tuổi này đều làm cả thành chán ghét.

Quách Khôn háo sắc, thường xuyên ở trên đường cái cường đoạt dân nữ, chỉ cần xinh đẹp, trực tiếp đoạt.

Hạ Quân thích đánh nhau, thích đoạt của người khác, thường xuyên một lời không hợp liền ra tay, nghe nói sau lưng Hạ Quân còn có Hàn Hâm, hai người liên thủ, đại bộ phận thương gia trong Lan Lăng phủ thành đều bị thu phí bảo hộ, nói trắng ra là bị bắt chẹt.

Mạnh Lai Tài thì ôn nhu hơn một ít, hắn chỉ buôn bán, cũng có tài năng buôn bán, chỉ cần là sinh ý hắn nhúng tay, liền không có không kiếm tiền. Bất quá làm cho người ta giận mà không dám nói gì là, chỉ cần Mạnh Lai Tài này gặp được sinh ý người khác kiếm tiền, hắn sẽ mạnh mẽ nhúng tay, sau đó một cước đá người ta đi. Mà chỉ cần là sinh ý của hắn, người khác tuyệt đối không thể chạm vào.

- Không hổ là Lan Lăng tứ thiếu a.

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ biết thân phận của bốn người kia, khuôn mặt mỉm cười.

Mộ Dung U Nhược nhìn Đỗ Thiếu Phủ, váy dài màu tím phụ trợ khí chất càng thêm xuất trần nói:

- Hiện tại nếu như ngươi rời Lan Lăng phủ thành, có lẽ còn kịp.

- Không cần, ta còn phải làm vài sự tình.

Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy tính toán đi ra ngoài.

- Vậy ngươi cẩn thận một ít, ta cũng đi nghĩ biện pháp, hi vọng có thể giúp một chút.

Mộ Dung U Nhược nói với Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ ly khai tiểu viện, bất quá vì bảo hộ Đái Tinh Ngữ và Mộ Dung U Nhược an toàn, thầm phân phó Vương Lân Yêu Hổ đi theo đám người Đái Tinh Ngữ, một mình đi đến Lan Lăng phủ thành.

Trên ngã tư đường cực kỳ náo nhiệt, trình độ phồn hoa làm người ta xem thế là đủ rồi.

Đỗ Thiếu Phủ muốn đi tìm Lan Lăng phủ phủ chủ, có thể ở Lan Lăng phủ thành đánh Quách Khôn cùng Hạ Quân, Đỗ Thiếu Phủ cũng không ngốc, khẳng định là có chút dựa vào mới được.

Mà chỗ dựa của Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên là Lan Lăng phủ phủ chủ, nếu lão cha tửu quỷ nói nhận thức Lan Lăng phủ phủ chủ Âu Dương Lăng, ý tứ hẳn là quan hệ không tệ, người kia thân là Lan Lăng phủ phủ chủ, muốn chiếu cố mình một chút hẳn không thành vấn đề, Đỗ Thiếu Phủ tin tưởng ánh mắt của lão cha tửu quỷ.

Đỗ Thiếu Phủ cũng không phải lo lắng mình, mình đánh Quách Khôn cùng Hạ Quân liền đánh, vỗ mông chạy lấy người là được, nhưng vì Đái Tinh Ngữ. Có lẽ là sau khi biết mình còn có một muội muội, thời điểm nhìn thấy Đái Tinh Ngữ, Đỗ Thiếu Phủ liền nghĩ tới muội muội còn chưa gặp mặt của mình.

- Thiếu Tĩnh...

Đi ở trên ngã tư đường, Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, muội muội tên là Thiếu Tĩnh, cái tên rất thanh tú, hẳn cũng là một nữ hài thật thanh tú a. Bất quá muội muội là trời sinh Thánh Tôn, tất nhiên sẽ bất phàm hậu thế.

Nghĩ vậy, Đỗ Thiếu Phủ không có ghen tị, chỉ có kiêu ngạo, bởi vì đó là muội muội của hắn, muội muội song bào thai.

Lan Lăng phủ, tọa lạc ở địa phương có chút yên tĩnh của Lan Lăng phủ thành, thâm cung đại viện, đình viện san sát, chỉ là tường viện cao cao thật dày kia, liền làm người ta than thở.

Ở Lan Lăng phủ thành muốn tìm được nơi ở của Lan Lăng phủ chủ kỳ thực không khó, tùy tiện tìm người hỏi một chút, phỏng chừng đều sẽ biết.

Bất quá tùy tiện ai cũng có thể biết chỗ ở của Lan Lăng phủ phủ chủ, nhưng không có nghĩa là tùy tiện ai cũng có thể nhìn thấy Lan Lăng phủ phủ chủ.

Một phương chư hầu, đâu phải ai muốn gặp cũng có thể gặp.

Hiện tại Đỗ Thiếu Phủ là như thế, hắn căn bản không vào Lan Lăng phủ được.

Đứng ở trước đại môn xa hoa, hai thạch sư ở hai bên uy thế kinh người.

Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được trong Lan Lăng phủ bình tĩnh, có một loại khí tức cường đại nói không nên lời, làm hắn cảm giác đè nén, đó là nơi một phương chư hầu tọa trấn, không giống bình thường.

Trước Lan Lăng phủ, Kỵ Sĩ đế quốc đứng chỉnh tề, khí tức sắc bén, tu vi đều là Tiên Thiên Huyền Diệu cảnh, đầu lĩnh còn đến Tiên Thiên Bỉ Ngạn cảnh, đang nhìn Đỗ Thiếu Phủ quát:

- Tìm phủ chủ, tiểu tử ngươi cũng nói ra được, ngươi có biết mỗi ngày có bao nhiêu người muốn gặp phủ chủ không, nếu không phải nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, ta đã sớm ném ngươi ra ngoài.

- Ngươi không thể ném ta, bởi vì ta là thân thích của phủ chủ các ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc nhìn đại hán đầu lĩnh kia nói.

- Thân thích, tiểu tử, ngươi có biết một ngày có bao nhiêu người ở trước mặt ta giả mạo thân thích của phủ chủ không, tiểu tử, mau đi đi, qua chỗ nào mát mẻ tưởng tượng tiếp.

Đại hán huy động nắm tay ở trước mắt Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Tin ta đánh ngươi hay không.

Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ, xem ra chiêu giả mạo thân thích này đã bị rất nhiều người dùng qua, xoay chuyển ánh mắt, sau đó nhìn đại hán nói:

- Ngươi nhất định là ở Lan Lăng phủ là thị vệ thật lâu a?

Đại hán kia vung vung tay, mang theo kiêu ngạo nói:

- Đương nhiên, ta luôn ở Lan Lăng phủ làm thị vệ, đi theo phủ chủ, thường xuyên nhìn thấy phủ chủ.

- Nhưng ngươi thật lâu không có được tấn chức, tuyệt đối rất lâu, người thực lực tương đương ngươi, rất nhiều đều đã được tấn chức, thậm chí còn có chỗ tốt, thực lực tăng tiến không ít.

Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc nhìn đại hán nói.

- Làm sao ngươi biết được?

Đại hán nghi hoặc nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nhưng tựa hồ cảm giác được không ổn, ưỡn ngực nói:

- Tiểu tử, ngươi biết cái gì, đừng nói hưu nói vượn.

- Vốn đang định chỉ điểm ngươi một chút, ngươi không có hứng thú, quên đi, ai...

Đỗ Thiếu Phủ khe khẽ thở dài, khuôn mặt lộ ra tiếc hận, sau đó làm bộ xoay người rời đi.

- Uy...

Đại hán cắn chặt răng, vội vàng gọi Đỗ Thiếu Phủ lại nói:

- Tiểu tử, ngươi nói xem, coi như hai ta nói chuyện phiếm a.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️