- Ngươi lo lắng sao?
Hạ Quân lạnh giọng hỏi, mắt lộ hung quang, cộng thêm thân hình khôi ngô kia, thoạt nhìn rất hung thần ác sát, sợ là một ít người nhát gan, sẽ bị dọa đến giao ra Túi Càn Khôn.
- Ai, làm khó ta a.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hạ Quân nói:
- Ngươi biết không, kỳ thực ta đến mới Lan Lăng phủ thành cũng không quen, muốn nói ta thật đánh chết ngươi, ta cũng có chút cố kị, bất quá không đánh ngươi một chút, ta sẽ không thoải mái, lại sợ về sau ngươi còn tới tìm ta phiền toái, ngươi nói, ta đến cùng nên làm sao bây giờ, đánh chết ngươi, hay thả ngươi đây?
Hạ Quân ngạc nhiên, ánh mắt trừng tròn xoe, tưởng mình nghe lầm.
Mọi người chung quanh đều cho rằng mình nghe lầm, tiểu tử này từ nơi nào đến, lại bá đạo cuồng ngạo như vậy, không biết trước mắt là Bạch Hổ môn thiếu môn chủ sao.
- Ta quyết định, ta đánh ngươi chết khiếp, như vậy ta không cố kị, về sau ngươi sợ là cũng sẽ không dám đến trêu chọc ta, ngươi cảm thấy thế nào?
Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc nhìn Hạ Quân hỏi.
- Tiểu tử, ngươi đây là muốn chết!
Hạ Quân nổi giận, trong mắt có hung quang chớp động, giận tím mặt, tiểu tử này là đang tiêu khiển hắn a, quanh thân có khí tức kinh khủng như núi bạo phát, Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, tiếp cận Mạch Động cảnh viên mãn.
- Oanh!
Thân hình khôi ngô đạp mặt đất, làm mặt đất rung động, Hạ Quân đánh tới một quyền, phù văn dâng trào, mang theo gió mạnh kinh khủng, thổi không ít hộ vệ ở chung quanh thất điên bát đảo, trong phút chốc quyền ấn đi tới trước mắt Đỗ Thiếu Phủ.
- Không tệ a, Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong.
Đỗ Thiếu Phủ có chút kinh ngạc, Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, so với Đại bá cũng kém không quá nhiều, không hổ là địa phương lớn như Lan Lăng phủ thành, người trẻ tuổi một cái so với một cái mạnh, địa phương nhỏ như Thạch Thành không thể so sánh a.
Trong phút chốc, Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên cũng không có nhàn rỗi, không lùi mà tiến tới, cứng rắn đối kháng, đồng dạng là một đạo quyền ấn oanh ra, bao vây lấy quang mang màu vàng, khí thế bá đạo sắc bén.
- Oanh!
Nắm tay của hai người va chạm, huyền khí đối kháng, giữa không trung bộc phát ra tiếng trầm đục, sóng xung kích khủng bố hiện ra, sau đó thân ảnh hai người đều bị đẩy lui.
- Đặng đặng!
Bước chân lảo đảo, thân hình của Đỗ Thiếu Phủ lui ra phía sau ba bước, ánh mắt cũng hơi đổi, tên to xác này thật đúng là không kém, để nắm tay của mình cũng có chút run lên.
- Ca ca…
Hạ Quân thì càng thêm chấn kinh, trên nắm tay truyền đến đau đớn, liên tục lui ra sau hơn mười bước, mỗi lui ra phía sau một bước, mặt đất đều sẽ xuất hiện một cái hố sâu.
- Hừ!
Đỗ Thiếu Phủ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt theo dõi Hạ Quân, lần nữa xông lên, lúc này đây là Đỗ Thiếu Phủ chủ động ra tay, một quyền oanh tới, đơn giản hữu lực, bá đạo sắc bén!
Nắm tay của Hạ Quân đang run rẩy, hít sâu một hơi, nhưng cắn răng vung quyền đối oanh.
Hai người lại quyền quyền đối kháng, khí lãng tận trời, mặt đất rung động, lần này Hạ Quân lại bị đẩy lui, trên nắm tay xuất hiện vết máu.
Lảo đảo lui ra phía sau mấy bước, Hạ Quân ổn định thân hình, nhìn vết máu trên nắm tay, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hắn làm sao cũng không ngờ, hắn tu luyện công pháp cực kì mãnh liệt, trình độ thân thể cường hãn có thể so với Yêu thú.
Tuổi của đối phương so với hắn rõ ràng còn nhỏ hơn rất nhiều, ngay cả nắm tay cũng nhỏ hơn vài phần.
Nhưng trình độ cường ngạnh của nắm tay, làm hắn cũng không thể chống lại.
- Ta không tin!
Hạ Quân không chịu thua, cùng thế hệ còn không có nhìn thấy ai có thể dùng nhục thân chống lại hắn, ngưng kết thủ ấn, quanh thân bao vây một tầng Ngũ Hành phù văn hoàng sắc, sau đó đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ híp mắt, lộ ra ý cười, nếu như dùng võ kỹ chống lại, lấy tu vi Mạch Động Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong của Hạ Quân, mình thật đúng là khó đối phó, nói không chừng còn phải liều mạng mới được, dù sao mình ở tu vi kém quá xa, nếu có thể sớm ngày đột phá đến Mạch Động cảnh mà nói, như vậy đối phó Hạ Quân, khẳng định còn sẽ dễ dàng hơn.
Bất quá lúc này Hạ Quân muốn so lực lượng thân thể, Đỗ Thiếu Phủ đã có thể hoàn toàn không sợ, ở công pháp luyện thể đã đến phạt mao tẩy tủy, cộng thêm các loại rèn luyện, Đỗ Thiếu Phủ biết thân thể cường hãn luôn là ưu thế của mình, ưu thế tuyệt đối.
- Oanh!
Đỗ Thiếu Phủ động, ngay thời điểm thân hình khôi ngô của Hạ Quân đánh tới, quanh thân lại hiện ra phù văn màu vàng, trong nháy mắt khí thế đột nhiên bá đạo lên, giống như một Yêu thú hình người chân chính, quang mang chói mắt, sau đó ở trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, bao gồm Hạ Quân, thân hình trực tiếp va chạm qua.
Lấy thân thể trực tiếp đối kháng, cường hãn đối kháng, tựa như đạn pháo, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
- Phanh!
Tiếng âm bạo trầm thấp vang lên, phù văn di động, khí lãng như nước lan tràn, sau đó mọi người nhìn thấy thân hình khôi ngô của Hạ Quân bị đánh bay, hung hăng bay ra xa, thân hình của Đỗ Thiếu Phủ lại chỉ hơi run lên.
Hạ Quân ngã xuống đất, làm mặt đất run run sụp đổ, khóe miệng tràn ra vết máu, ánh mắt kinh hãi, hắn không nghĩ tới thân thể của Đỗ Thiếu Phủ cường hãn như vậy, căn bản không giống như là Nhân loại bình thường.
- Phanh!
Hạ Quân còn chưa kịp đứng lên, một thân ảnh kim sắc đã cấp tốc đánh tới, giống như đạn pháo trùng kích, sau đó hung hăng đánh lên bụng hắn.
- Phốc xuy!
Lực lượng to lớn đánh vào, tựa như cự thạch ngàn cân hạ xuống, làm thân hình Hạ Quân lại gặp phải trọng kích, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Đã nói rồi, là Quách Khôn để ta thu thập ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ ngồi ở trên bụng Hạ Quân, sau đó nắm tay giống như mưa hung hăng chà đạp, từng nắm tay giống như đánh trống không ngừng nện ở trên ngực Hạ Quân.
- Phốc xuy!
Hạ Quân nơi nào chịu nổi oanh kích khủng bố của Đỗ Thiếu Phủ, miệng không ngừng phun ra máu tươi, vô cùng thê thảm.
- Thiếu môn chủ...
Không ít người đi theo thấy thế, sau khi kinh ngạc liền phục hồi tinh thần lại, cả đám lớn tiếng la lên, sau đó đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ, nếu thiếu môn chủ xảy ra sự tình, bọn họ trở về tuyệt đối sẽ không hay ho.
- Ai dám đi lên, ta liền phế gia hỏa này!
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, trảo ấn nắm lấy cổ họng của Hạ Quân, không có ý tứ vui đùa chút nào.
- Tiểu tử, ngươi dừng tay, dám thương tổn thiếu môn chủ, Bạch Hổ môn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Mười mấy đệ tử Bạch Hổ môn vây ở chung quanh, thật đúng là không dám tiến lên nửa bước.
- Đã bị thương, vậy thì thương nặng một chút, chán ghét nhất người khác uy hiếp ta.
Đỗ Thiếu Phủ nói, mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, lại một quyền hung hăng đánh lên ngực Hạ Quân.
Hạ Quân đáng thương, lúc này chỉ có thể mặc cho Đỗ Thiếu Phủ chà đạp.
- Tiểu tử, thả thiếu môn chủ của chúng ta ra, chúng ta không uy hiếp ngươi, chỉ cần ngươi thả thiếu môn chủ của chúng ta, hết thảy đều dễ nói.
Một đệ tử Bạch Hổ môn tương đối khôn khéo nhất thời nói với Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt đại biến.
- Lấy Túi Càn Khôn trên người mọi người cho ta, bằng không ta liền giết hắn.
Đỗ Thiếu Phủ xoay chuyển ánh mắt, nhìn mười mấy đệ tử Bạch Hổ môn kia, trảo ấn tiếp tục để lên cổ của Hạ Quân.
- Này...
Mười mấy đệ tử Bạch Hổ môn sắc mặt khó coi, cơ hồ tất cả tích súc của mọi người đều đặt ở trong Túi Càn Khôn, nếu cho, kia tương đương với táng gia bại sản.
- Chẳng lẽ mệnh của thiếu môn chủ các ngươi không bằng Túi Càn Khôn kia sao, xem ra thiếu môn chủ này ở trong cảm nhận của các ngươi cũng không cao nha.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, lại một quyền hung hăng đánh lên ngực Hạ Quân, đồng thời nói:
- Các ngươi nghĩ nhiều một tức, ta liền đánh hắn nhiều một quyền.
- Chúng ta cho, cho ngay!
Vài đệ tử đầu lĩnh của Bạch Hổ môn vội vàng đáp ứng, thần sắc cũng sắp khóc, tâm sợ là đã mắng mười tám đời tổ tông của Đỗ Thiếu Phủ một lần. Gia hỏa này quá độc a, quả thực là châm ngòi ly gián, hố người đến cực điểm, nếu như bọn hắn không giao Túi Càn Khôn, trước không nói tiểu tử này có thể thật giết thiếu môn chủ hay không, nhưng một quyền một quyền nện xuống, về sau thiếu môn chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
- Bất quá chúng ta chỉ có năm Túi Càn Khôn, đệ khác còn không có Túi Càn Khôn.
Vài đệ tử của Bạch Hổ môn nói với Đỗ Thiếu Phủ, không phải tất cả mọi người đều có Túi Càn Khôn, mười mấy người mới có năm cái, tâm như muốn nát.
- Thế này mới không sai biệt lắm.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, sau đó quay đầu, nhìn Đái Tinh Ngữ đang ngạc nhiên khiếp sợ nói:
- Tinh Ngữ, đi thu hồi Túi Càn Khôn.
- Ân!
Lúc này trong đầu Đái Tinh Ngữ tựa hồ có chút trống rỗng, dĩ nhiên gật đầu, sau đó chạy tới thu lại năm cái Túi Càn Khôn kia.
- Còn có ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ rất hài lòng, sau đó sờ soạng ở trên người Hạ Quân, cuối cùng lấy ra một cái Túi Càn Khôn, thuần thục thu vào ngực, cuối cùng thuận tay vỗ vỗ bộ ngực của Hạ Quân nói:
- Rất rắn chắc, chỉ là không chịu đòn được a.
- Phốc xuy!
Lần này Hạ Quân là bị tức phun ra một búng máu, toàn bộ Lan Lăng phủ thành, chỉ có hắn cướp người, hôm nay hắn lại bị người đoạt, còn bị đánh nghiêm trọng, để cho hắn tức giận, nhưng tiểu tử này còn nói mát, như còn không có đánh đã nghiền.
- Đừng kích động, ta đã nói là Quách Khôn hại ngươi, hắn bị ta đánh, cảm thấy ở trong Lan Lăng tứ thiếu gì đó mất mặt, về sau sẽ thấp hơn các ngươi một đầu, nên cố ý kéo ngươi lên, hiện tại ngươi cũng bị ta đánh, hắn đã có bạn, cũng không sợ mất mặt a.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy nói.
Hạ Quân ngạc nhiên, hắn đột nhiên cảm thấy Đỗ Thiếu Phủ nói có lý, Quách Khôn chính là cố ý hại hắn, Quách Khôn đâu phải muốn lợi dụng hắn giáo huấn Đỗ Thiếu Phủ, mà là muốn Đỗ Thiếu Phủ giáo huấn hắn nha.