Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 118: Mộ dung u nhược.

Chương Trước Chương Tiếp

Thời điểm sắp đến hừng đông, trong phòng, mấy đạo thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ du động ở trên người nữ tử, cuối cùng thủ ấn thu lại, phù quang tiêu tán.

- Hô!

Miệng thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ tái nhợt, tiêu hao cũng không ít a.

Trị liệu bệnh cũ ở Thần Khuyết của nữ tử này, so với Đỗ Thiếu Phủ tưởng tượng còn muốn khó khăn hơn nhiều, trong bệnh cũ này, dĩ nhiên có một ít khí tức âm hàn không tiêu tan.

Khí tức âm hàn này loại trừ như thế nào cũng không thể hủy diệt, đối với huyền khí còn có tác dụng ăn mòn, cực kì âm độc.

Nguyên bản Đỗ Thiếu Phủ còn có chút kỳ quái, vì sao ba năm qua, thương thế trên người nữ tử kia còn không có khỏi hẳn, vì thương thế thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng, Linh Phù Sư tam tinh tinh thông luyện dược liền có thể trị liệu, thậm chí tự mình có thể thổ nạp điều tức khôi phục.

Lúc này Đỗ Thiếu Phủ mới biết được nguyên nhân, khí tức âm hàn này, Linh Phù Sư bình thường thật đúng là không có cách nào, mình càng khó có thể có biện pháp.

Nhưng Đỗ Thiếu Phủ tu luyện là công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu, công pháp này chí dương chí cương, trời sinh chính là khắc tinh của khí tức âm hàn, này vừa khéo để Đỗ Thiếu Phủ trùng hợp nhổ tận gốc bệnh cũ của nữ tử này.

- Đại công cáo thành.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử tựa hồ còn hôn mê bất tỉnh, phỏng chừng hẳn là cũng sắp tỉnh, trừ khi thuốc giải độc của mình vô dụng. Khuôn mặt cười cười, cuối cùng ly khai gian phòng.

- Dát chi...

Khi cửa phòng đóng lại, nữ tử hôn mê trên giường kia cũng mở đôi mắt, lông mi thật dài rung động, mắt như thu thủy, cực kỳ động lòng người.

- Người này là ai, lại có thể trị liệu bệnh cũ trên người ta, hơn nữa còn rất thành thật, không có chút lộn xộn, chẳng lẽ ta còn chưa đủ mị lực sao... Xem bóng dáng, tựa hồ chỉ là thiếu niên...

Nữ tử thì thào nói, trên má tái nhợt hiện lên chút đỏ ửng.

Kỳ thực nàng đã tỉnh hơn nửa canh giờ, mới đầu tỉnh lại, cảm giác được có một bàn tay nam nhân du động ở trên người nàng, dọa đến tâm run lên, tưởng mình rơi vào ma chưởng của hỗn đản kia.

Nhưng lập tức cảm giác được chung quanh Thần Khuyết trong cơ thể có một cỗ huyền khí dương cương tràn vào, rõ ràng là đang thay nàng chữa thương, bàn tay kia ôn nhu du động ở trên người nàng, nhưng cực kỳ quy củ, không có tà niệm gì, cũng không có nhân cơ hội đi tiếp cận địa phương không nên tiếp cận.

Nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử, tuy hiện tại đang bị bệnh, nhưng chưa từng có nam tử nào có thể tới gần nàng. Nghĩ tới bàn tay kia du động ở trên người nàng, nơi đi qua, toàn thân đều nổi da gà, tựa hồ có một cổ nhiệt lưu xuyên qua, đặc biệt còn ở bụng dưới, kia là... nghĩ vậy, tâm thần nàng cũng khác thường.

- Thiếu Phủ ca ca, tiểu di của ta thế nào?

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đi ra, ánh mắt của Đái Tinh Ngữ gắt gao nhìn, tràn ngập chờ mong.

- Hẳn là không thành vấn đề, chậm nhất một hai canh giờ sẽ thức tỉnh, ta đi về thổ nạp điều tức trước.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Đái Tinh Ngữ.

- Ân, ta đưa Thiếu Phủ ca ca đi.

Đái Tinh Ngữ cao hứng nói, nghe được tiểu di không có việc gì, trái tim cũng thả xuống dưới, nhất thời vui vẻ cười.

- Không cần, ta biết đường, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Đỗ Thiếu Phủ nói, đã không coi mình là khách nhân nữa.

- Ô!

Vương Lân Yêu Hổ rốt cục tìm được cơ hội, tránh thoát Đái Tinh Ngữ ôm ấp, sau đó đi theo ở bên người Đỗ Thiếu Phủ, nó không bao giờ muốn để nha đầu Đái Tinh Ngữ kia chà đạp nữa.

- Được rồi, cám ơn Thiếu Phủ ca ca.

Đái Tinh Ngữ cao hứng nói, sau đó muốn đi xem tiểu di, nhưng tựa hồ lại sợ quấy rầy tiểu di khôi phục, nên chỉ có thể trở về phòng của mình.

Màn đêm che đậy thương khung, Lan Lăng phủ thành vô cùng bát ngát đều bao phủ ở trong bóng đêm, trên bầu trời tinh thần lấp lánh.

- Quách thiếu, tìm được địa phương tiểu tử kia đặt chân rồi.

Trong đình viện lộng lẫy xa hoa, một thanh niên trên mặt còn mang theo dấu tay, lúc này cung kính nhìn thanh niên đang nằm ở trong ngực một nữ tử hưởng thụ mát xa nói:

- Ta phái ra không ít nhân thủ của cha ta, rốt cục tra được địa phương tiểu tử kia đặt chân?

Sắc mặt thanh niên tái nhợt, vốn đang tà tà tựa vào trong ngực một nữ tử quyến rũ, hai tròng mắt khép hờ hưởng thụ mát xa, nghe vậy, nhất thời mở hai mắt, một cỗ hàn quang bắn ra, hỏi:

- Có tra được tiểu tử kia có lai lịch gì không?

- Này thì không có, đó là một tiểu viện cũ, hẳn là cùng tiểu nha đầu ban ngày kia ở chung một chỗ.

Thanh niên lập tức trả lời.

- Hừ, mặc kệ là ai, món nợ này nếu không đòi lại, về sau Quách Khôn ta liền không cách nào xuất hiện ở Lan Lăng phủ thành.

Sắc mặt của Quách Khôn âm trầm, sát khí thấy lạnh cả người, dọa nữ tử quyến rũ ở phía sau kia run lên, mắt lộ ra sợ hãi, tựa hồ sợ chọc tới vị chủ tử này.

Thanh niên kia do dự một chút, lúc này mới cố lấy dũng khí nói:

- Quách thiếu, thực lực của tiểu tử kia tựa hồ không bình thường, nếu không tìm cha ta hỗ trợ đi.

- Phế vật, hừ!

Quách Khôn trừng mắt nhìn thanh niên kia một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

- Một tiểu tử, chúng ta còn cần làm lớn chuyện sao, muốn để người Lan Lăng phủ đều biết chúng ta có bao nhiêu phế vật sao, vậy ta có nên mời cha ta ra tay đối phó tiểu tử kia hay không?

- Quách thiếu nói rất đúng, ta sai rồi.

Thanh niên ngượng ngùng, sợ trên mặt lại ăn một cái tát.

- Nếu ngay cả tiểu tử kia chúng ta cũng tìm không thấy biện pháp giải quyết, vậy thì chỉ có thể chứng minh chúng ta là phế vật.

Quách Khôn ngồi dậy, ánh mắt lộ ra một tia lãnh ngạo, sau đó trầm giọng nói:

- Ta đi tìm Hạ Quân, để hắn ra tay, ta nghĩ này hẳn là đủ rồi.

- Đúng vậy, tìm Hạ thiếu, Hạ thiếu nhất định có thể thu thập tiểu tử kia.

Trên mặt thanh niên kia nhất thời hiện ra vẻ vui mừng.

..........

- Hô...

Bình minh dần dần hiện ra, trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ đình chỉ tu luyện, dài thở ra một hơi, sau khi thổ nạp điều tức mấy mấy giờ, đã khôi phục được không ít.

Đi ra cửa phòng, Đỗ Thiếu Phủ duỗi thắt lưng, sáng sớm, hít không khí mát mẻ, cảm thấy tinh thần hưng phấn, cả người đều là lực lượng.

- Rống!

Tiếng hô trầm thấp đột nhiên truyền ra, Vương Lân Yêu Hổ đến bên người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt cảnh giác, tựa hồ nói cho Đỗ Thiếu Phủ cái gì đó.

Thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời trầm xuống, thì thào nói:

- Là đám hoàn khố ngày hôm qua sao.

- Bang bang!

Sáng sớm, đại môn bị đá văng, đại môn kia còn rất vững chắc, lại bị đá bay ra khỏi khung cửa ngã xuống đất, ngay sau đó, lít nha lít nhít hơn trăm người hùng hổ lao đến.

- Quách Khôn, ngươi dẫn ta đến nơi này làm gì.

Trong đám người đi vào, một thanh niên thân hình khôi ngô hỏi, bên người đúng là Quách Khôn.

Quách Khôn đứng ở trước mặt thanh niên khôi ngô kia, ước chừng thấp hơn một chút, ánh mắt nhìn chung quanh nhà cũ một cái nói:

- Mang ngươi đến tìm một tiểu tử, thực lực rất mạnh, không biết ngươi có phải đối thủ hay không.

- Chẳng lẽ ngươi cũng không thắng nổi?

Thanh niên khôi ngô nhìn Quách Khôn, cơ ngực hơi hở ra.

- Các ngươi là ai, sao lại vào Đái gia ta?

Đúng lúc này, trong đình viện, Đái Tinh Ngữ vội vàng chạy ra, khi ánh mắt nhìn thấy Quách Khôn ở trước hơn trăm người, nhất thời dọa đến hoa dung thất sắc nói:

- Là tên xấu xa ngươi.

- Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt.

Ánh mắt Quách Khôn nhíu lại nói:

- Tiểu tử ngày hôm qua kia đâu?

- Không biết... Thiếu Phủ ca ca không ở đây, hắn đi rồi.

Mặc dù Đái Tinh Ngữ có chút kích động, nhưng không ngốc, những người này hùng hổ, nhất định là đến tìm Thiếu Phủ ca ca báo thù. Bọn họ nhiều người như vậy, Thiếu Phủ ca ca khẳng định đánh không lại, nên nàng nhất định không thể để Thiếu Phủ ca ca bị tìm được, thậm chí thật hy vọng Thiếu Phủ ca ca đi rồi.

- Tiểu nha đầu, nói dối cũng không biết.

Sắc mặt của Quách Khôn âm trầm, nhìn bộ dáng kích động của Đái Tinh Ngữ, liền biết Đái Tinh Ngữ là đang nói dối:

- Trước tìm được tiểu tử kia, lại chậm rãi chơi với ngươi.

- Không nghĩ tới là Quách thiếu cùng Hạ thiếu đại giá quang lâm, thật sự là khéo a.

Thanh thúy thanh âm tựa như chuông bạc, từ trong nội viện, một nữ tử đi ra, bộ dáng hăm mốt hăm hai tuổi, từ từ đi tới, gót sen nhẹ nhàng, thân hình như ngọc liễu, nhẹ nhàng mà lại non mềm.

Có chút nữ tử rất đẹp, nhưng khí chất không đủ, có chút nữ tử có lẽ rất có khí chất, nhưng mỹ mạo không đẹp. Nhưng nữ tử này không giống, nói là hoàn mỹ cũng không đủ.

Nữ tử này rất đẹp, không chỉ đẹp, hơn nữa còn rất có khí chất, tóc dài đen bóng như mực, soi rõ bóng người, tự nhiên xõa ở sau lưng, nàng mặc váy dài, khí chất xuất trần, đẹp như tiên tử ở trong bức họa đi ra.

Lúc này tất cả mọi người đều lập tức nhìn về phía nữ tử kia, không ít ánh mắt ngẩn ngơ.

Quách Khôn cùng Hạ Quân cũng kinh ngạc, bởi vì bọn họ nhận thức nữ tử này, chỉ là không nghĩ tới nữ tử này sẽ xuất hiện ở đây.

- Tiểu di, bọn họ đều là người xấu, ngày hôm qua còn khi dễ ta, nếu không phải Thiếu Phủ ca ca, ngày hôm qua ta đã không về được.

Đái Tinh Ngữ nhìn thấy nữ tử này, liền khiếp đảm tránh ở phía sau nàng, sau đó mới nhớ tới cái gì, kinh hỉ nói:

- Tiểu di, ngươi đã khỏe sao, thật sự là tốt quá, làm ta sợ muốn chết, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, may mắn gặp được Thiếu Phủ ca ca.

- Được rồi, có ta ở đây, không cần sợ.

Nữ tử vỗ mái tóc của Đái Tinh Ngữ, sau đó ánh mắt nhìn đám người Quách Khôn, bọn họ là loại người nào, nàng làm sao có thể không rõ ràng.

- U Nhược cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này, tiểu nha đầu kia là...

Quách Khôn ngoài ý muốn, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử kia, nghe được ra, tiểu nha đầu kia tựa hồ kêu Mộ Dung U Nhược là tiểu di.

- Đây là tiểu viện ta mua trước kia, Tinh Ngữ là nữ nhi của tỷ tỷ ta, tỷ tỷ cùng ta tuổi kém nhau hơi lớn, nên Tinh Ngữ và ta tuổi chênh lệch không xa.

Ánh mắt của Mộ Dung U Nhược như nước nhìn đám người Quách Khôn cùng Hạ Quân, sau đó nói:

- Quách thiếu cùng Hạ thiếu hùng hổ đến, không phải là có người đắc tội hai vị đại thiếu chứ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️