Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 116: Tiểu di xinh đẹp

Chương Trước Chương Tiếp

- Vậy chúc mừng ngươi, ngươi không cần liên lụy gia tộc của mình!

Ánh mắt của thanh niên hoa phục âm trầm xuống, tay run lên, quanh người có khí tức cường hãn dâng trào, dĩ nhiên là đến Mạch Động Huyền Diệu cảnh, lấy tuổi của thanh niên này đến xem, có thể có tu vi Mạch Động Huyền Diệu cảnh, thiên phú tuyệt đối là rất mạnh.

Một cỗ khí thế hùng hồn từ trên người thanh niên hoa phục dâng trào, trực tiếp tránh thoát cổ tay của thiếu niên áo tím, sau đó hóa chưởng thành quyền, trong phút chốc một quyền gần trong gang tấc oanh kích về phía thiếu niên áo tím.

Ra tay sạch sẽ lưu loát, cực kì bất phàm.

- Ngươi tuyệt đối không có cái bản sự kia!

Ánh mắt của thiếu niên áo tím trầm xuống, cánh tay run lên, trên tay có một vòng khí xoáy màu vàng nhàn nhạt dâng trào, ẩn ẩn còn có phù văn lấp lóe.

- Ba Động Quyền!

Ngay lúc người trước oanh ra một quyền, thiếu niên áo tím giơ tay lên, ngũ chỉ nắm lại, nắm tay trực tiếp oanh ra, khí thế kinh người bùng nổ.

- Phanh!

Trong phút chốc hai quyền hung hăng va chạm, thanh âm trầm đục lập tức truyền ra.

- Hô lạp...

Mọi người chỉ thấy trong nắm tay của thiếu niên áo tím, có mười ba tầng kình khí trọng điệp, như sóng xung kích, cuối cùng hung hăng trùng kích lên nắm tay của thanh niên hoa phục.

- Ca sát!

Thanh âm xương cốt gãy truyền ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh, chỉ thấy cánh tay phải của thanh niên hoa phục kia vô lực rủ xuống, sau đó miệng phát ra tiếng hét thảm.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm xương cốt phá toái truyền ra, thanh niên hoa phục bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng đặt mông ngã dưới đất, miệng phun máu tươi.

Một chiêu, thanh niên hoa phục đã bị thương nặng!

- Thiếu niên kia thật mạnh!

- Không phải mạnh bình thường, khó trách dám ngăn cản Quách Khôn.

- Không biết thiếu niên này có lai lịch gì, nếu không có bối cảnh cứng rắn, chỉ sợ là chết chắc rồi!

...

Người xem chung quanh hai mặt nhìn nhau, cực kỳ kinh ngạc.

Tuy Quách Khôn kia tuổi trẻ, nhưng đã đến Mạch Động Huyền Diệu cảnh, ở toàn bộ Lan Lăng phủ thành, cũng cực kỳ không tệ, không nghĩ tới một chiêu đã bị thiếu niên áo tím kia đánh bị thương nặng.

- Dám đụng Quách thiếu, diệt tiểu tử này cho ta.

Vài thanh niên hoa phục ở chung quanh kinh ngạc, nhất thời có người quát lớn.

Phía sau mấy thanh niên kia, mặc dù sắc mặt đám hộ vệ có chút kinh biến, nhưng vẫn như sói như hổ lao ra, mang theo khí thế cực kì cường hãn, nhất thời đánh về phía thiếu niên áo tím.

- Bang bang phanh!

Tiếng âm bạo trầm thấp vang lên, cùng lúc đó, người xem xung quanh nhìn thấy từng thân ảnh không ngừng bị quẳng ra xa.

Mười mấy đại hán, tất cả đều đến Mạch Động Sơ Đăng cảnh, có hai Mạch Động Huyền Diệu cảnh, nhưng không hề có lực chống lại.

- Bang bang phanh!

Một đám đại hán bị đánh rơi xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, thương cân đoạn cốt, đều khó có thể đứng lên.

Đám thanh niên hoa phục kia nhìn thấy một màn này, cả đám nào dám xuất thủ, đều không khỏi lui về phía sau mấy bước, sau đó hoảng sợ chạy tới bên cạnh thanh niên hoa phục thứ nhất bị Đỗ Thiếu Phủ đánh bay kia.

- Tiểu tử, ngươi dám ra tay với chúng ta, có gan xưng tên ra?

Những thanh niên kia nhìn thấy Quách Khôn cùng nhiều hộ vệ như vậy cũng không gánh được một kích của thiếu niên áo tím, sợ rằng bọn họ càng không đủ xem, cả đám nhìn thiếu niên áo tím cũng hiện ra ý sợ hãi, tiểu tử này dĩ nhiên khủng bố như vậy.

- Đỗ Thiếu Phủ!

Ánh mắt của thiếu niên áo tím khẽ nhúc nhích, sau đó quay đầu nhìn thiếu nữ, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, nhíu mày nhẹ giọng nói:

- Vì sao ngươi không ra tay, bọn họ không nhất định có thể làm gì ngươi a?

Thiếu niên áo tím đúng là Đỗ Thiếu Phủ, vừa tới thấy có người cường đoạt thiếu nữ, tự nhiên nhịn không được, cũng nhìn ra mấy thanh niên kia ở Lan Lăng phủ thành có chút bối cảnh. Bất quá lưu danh cũng không có gì, dù sao mình không phải người Lan Lăng phủ thành, chờ gặp được Lan Lăng phủ chủ, mình liền vỗ mông rời đi, cũng không cần phải dây dưa với đám hoàn khố kia làm gì.

Thiếu nữ cũng đã tĩnh hồn lại, giống như con thỏ nhỏ bị kinh hoảng, ánh mắt sáng ngời chuyển động nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cơ hồ muốn rơi lệ, rất là điềm đạm đáng yêu, sợ hãi nói:

- Ta quá khẩn trương, nên không biết nên làm cái gì bây giờ.

- Không có việc gì, ngươi mau trở về đi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu nữ nói.

- Ngươi hẳn là người tốt, ngươi có thể giúp ta hay không, cho ta mượn một ngàn Huyền tệ, ta muốn mua đan dược chữa thương cho tiểu di.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt thuần khiết như giấy trắng.

Nhìn ánh mắt đơn thuần của thiếu nữ kia, lòng Đỗ Thiếu Phủ có chút xúc động, không khỏi nghĩ tới muội muội chưa bao giờ gặp qua kia của mình.

- Như vậy đi, ngươi dẫn ta đi xem tiểu di của ngươi, nói không chừng ta sẽ có biện pháp.

Do dự một chút, Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Thật vậy chăng, thật cám ơn ngươi, ta gọi Tinh Ngữ, Đái Tinh Ngữ.

Ánh mắt trong suốt của thiếu nữ nhất thời cao hứng lên.

- Ta gọi Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Vừa rồi ta đã nghe được.

Đái Tinh Ngữ cao hứng nói, thân hình có chút thon gầy hơi nhón lên, độ cong mê người chưa thành thục càng mạn diệu.

Hai người lập tức biến mất, ánh mắt của đám thanh niên hoa phục khó coi, nhưng không dám ngăn cản.

- Quách thiếu, hiện tại làm sao bây giờ?

Một thanh niên hoa phục nhìn thanh niên thứ nhất bị Đỗ Thiếu Phủ đánh bay, ánh mắt yếu ớt hỏi.

- Ba!

Thanh niên này vừa dứt lời, đã bị thanh niên kia tát một cái, trên má nhất thời in lên dấu tay đỏ bừng, nóng bỏng đau đớn.

- Nhớ kỹ, lần sau thời điểm ta bị đánh, nếu các ngươi không có bị đánh, vậy thì về sau không cần đi theo ta.

Thanh niên lạnh lùng nhìn vài thanh niên khác ở bên người nói:

- Cho các ngươi cơ hội, tìm ra địa phương dừng chân của tiểu tử kia, chậm nhất buổi sáng ngày mai, nếu tìm không thấy, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.

.....

Đi theo Đái Tinh Ngữ, ước chừng một lúc lâu sau, Đỗ Thiếu Phủ ở trong một nhà cũ hẻo lánh, rốt cục gặp được tiểu di của Đái Tinh Ngữ.

Trên giường là một nữ tử đã hôn mê, sắc mặt tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng khuôn mặt diễm lệ mỹ mạo của nàng.

Nữ tử hôn mê này thoạt nhìn không quá hăm mốt hăm hai tuổi, mặc váy dài, vì là nằm ở trên giường, quần áo dán chặt lên người, có thể nhìn ra dáng người nàng vô cùng tốt, đường cong mê người, bộ ngực cao cao phập phồng...

- Thiếu Phủ ca ca.

Đái Tinh Ngữ giống như đã quen từ lâu, khẩn trương nhìn nữ tử trên giường, nước mắt như sắp hiện ra nói:

- Ta kiểm tra qua, nhưng không biết tiểu di như thế nào, ngươi mau cứu nàng đi.

- Nàng thật là tiểu di của ngươi?

Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc, xem tuổi, nữ tử kia cũng không quá giống tiểu di của Đái Tinh Ngữ a.

Đái Tinh Ngữ nghiêm túc gật đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sợ Đỗ Thiếu Phủ không tin nói:

- Tiểu di so với mẫu thân ta nhỏ hơn rất nhiều, nên nhìn ta và tiểu di không lớn hơn bao nhiêu, nhưng thật là tiểu di của ta.

Đỗ Thiếu Phủ không có để ý Đái Tinh Ngữ nói, đã đi tới trước mặt nữ tử ở trên giường.

Nhìn khuôn mặt diễm lệ kia, Đỗ Thiếu Phủ có cảm giác khống chế không được ánh mắt dừng lại ở trên độ cong mạn diệu, tâm thầm nghĩ, nha đầu Đái Tinh Ngữ kia thật là đơn thuần như giấy trắng, tùy tiện người nào cũng mang về nhà, tiểu di xinh đẹp như vậy còn hôn mê ở trên giường, nếu tới người tâm thuật bất chính, sợ là hậu quả có thể nghĩ.

Trong lòng nghĩ một cái chớp mắt, thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc lên, ngưng kết thủ ấn, lòng bàn tay lan tràn ra một mảnh phù quang, sau đó bao phủ ở trên người nữ tử.

Theo Đỗ Thiếu Phủ ra tay, Đái Tinh Ngữ cũng túm góc áo của mình, gắt gao cắn đôi môi đỏ mọng mềm mại, trong ánh mắt sáng ngời đều là lo lắng.

- Xuy!

Đỗ Thiếu Phủ thu lại thủ ấn, phù văn biến mất không thấy, ánh mắt trở nên ngưng trọng lên.

- Thiếu Phủ ca ca, tiểu di ta thế nào?

Đái Tinh Ngữ nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày ngưng trọng, mình liền càng thêm khẩn trương lên.

- Chính ngươi cũng là Linh Phù Sư, chẳng lẽ nhìn không ra sao?

Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc nhìn Đái Tinh Ngữ, từ trên người Đái Tinh Ngữ chấn động ra một cỗ khí tức như có như không, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được Đái Tinh Ngữ là một Linh Phù Sư nhị tinh, còn là Linh Phù Sư nhị tinh Viên Mãn.

Từ sau khi tu luyện công pháp tàn thiên trong thú cốt, Đỗ Thiếu Phủ liền phát hiện mình có thể dễ dàng nhận ra tu vi của người khác, chỉ cần không quá mạnh mẽ, cho dù ẩn nấp, cũng sẽ bị mình xem ra.

Nên Đỗ Thiếu Phủ rất kỳ quái, lấy tu vi Linh Phù Sư nhị tinh Viên Mãn của Đái Tinh Ngữ, tuy không nhất định có thể giải quyết đám hoàn khố lưu manh kia, nhưng ít ra muốn thoát thân hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng không nghĩ tới nha đầu Đái Tinh Ngữ này giống như không có tu vi, khẩn trương đến không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Đái Tinh Ngữ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trên mặt đỏ ửng nói:

- Thiếu Phủ ca ca, tuy ta là Linh Phù Sư, nhưng ta chỉ có tu vi, hoàn toàn không biết chữa thương như thế nào, cũng không có người dạy ta.

Nói xong, tựa hồ Đái Tinh Ngữ nhớ tới cái gì nói:

- Bất quá ta biết bố trí phù trận, nhưng nếu khẩn trương, ta sẽ bố trí không ra.

Đỗ Thiếu Phủ có chút im lặng nhìn nha đầu đơn thuần kia, nhíu mày nói:

- Tiểu di của ngươi hẳn là bị người hạ độc, độc tính rất mạnh, nên ngươi nguyên bản muốn mua đan dược chữa thương cho tiểu di ngươi, sợ là không có tác dụng gì.

- Hạ độc?

Đái Tinh Ngữ nghe vậy, ánh mắt nhất thời khẩn trương lên, sốt ruột đến sắp chảy ra nước mắt, kéo vạt áo của Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thiếu Phủ ca ca, ngươi nhất định có biện pháp đúng không, xin cứu tiểu di của ta đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️