Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 114: Tiểu hồ ly

Chương Trước Chương Tiếp

Ba ngày sau, Đỗ Thiếu Phủ đang thổ nạp điều tức, lại bị Đại bá gọi vào đại sảnh.

Nguyên lai là đám người Diệp Bảo Lâm, Diệp Tử Câm, còn có Bạch Kế Nho, Bạch Thải Y đến, thậm chí Diệp Quang cùng Bạch Vĩ cũng tới.

Chỉ là hai tu luyện giả Mạch Linh Cảnh này, ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ cũng cực kì khách khí, hoàn toàn không có chút tự ngạo.

- Cái gì, để ta làm thành chủ?

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ biết được ý đồ đến của mọi người, kinh ngạc há miệng thành vòng tròn, sau đó không có chần chờ gì lắc đầu:

- Các vị tìm người khác khác đi, ta không làm được.

Sau đó bất luận Diệp Bảo Lâm cùng Diệp Quang khuyên như thế nào, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có hứng thú.

Đến cuối cùng, mọi người biết Đỗ Thiếu Phủ là thật không muốn làm thành chủ, Diệp Tử Câm nghĩ tới một biện pháp, đó là để phụ thân Diệp Bảo Lâm tiếp tục làm Thạch Thành thành chủ, nhưng Đỗ Thiếu Phủ thành phó thành chủ, bình thường không cần làm cái gì, thuần túy là mang một cái danh mà thôi.

Thịnh tình không thể chối từ, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có cách nào, cuối cùng đành phải gật đầu đáp ứng, dù sao không cần làm cái gì, mang một cái danh cũng không sao cả.

Sau đó tam đại gia tộc thương nghị sự tình trong thành, Đỗ Thiếu Phủ đành phải nhàm chán đứng ở một bên.

Biết được trong thành hiện tại hết thảy đã khôi phục, Đỗ Thiếu Phủ an tâm không ít. Nhưng biết được lần trước tam đại gia tộc cùng thế lực khắp nơi trong Thạch Thành tổng cộng ngã xuống không dưới hai ngàn người, tâm cũng âm thầm bi thống.

Sau khi đám người Diệp gia cùng Bạch gia rời đi, Đỗ Thiếu Phủ cùng Đại bá Nhị bá nói chuyện tình mình có khả năng phải rời Thạch Thành tôi luyện, ngoài ý muốn là Đại bá Đỗ Chấn Vũ cùng Nhị bá Đỗ Chí Hùng không có phản đối, ngược lại cực kì ủng hộ, bất quá đều dặn dò Đỗ Thiếu Phủ phải cẩn thận.

- Thiếu Phủ, hiện tại đại tỷ của ngươi ở Thạch Long đế quốc Thiên Vũ Học Viện, nhị ca ngươi ở địa giới Lan Lăng phủ, hình như là ở một bang phái tên Tinh Long hội, nếu ngươi có cơ hội, có thể đi thăm bọn hắn, bọn họ đã nhiều năm không có về nhà rồi.

Đỗ Chí Hùng nói với Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, đại tỷ là nữ nhi của Đại bá, nhị ca là nhi tử của Nhị bá.

Đỗ Thiếu Phủ còn nhớ rõ, lúc trước đại tỷ cùng nhị ca đều cực kì chiếu cố mình, không có bởi vì mình là ngốc thiếu mà xa lánh, thậm chí còn thường xuyên cảnh cáo đám người Đỗ Hạo, nếu dám khi dễ mình, liền đánh gãy chân bọn họ. Chỉ tiếc khi đó đại tỷ cùng nhị ca không có thường xuyên ở nhà.

Nhớ tới đại tỷ cùng nhị ca, khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ không khỏi mỉm cười, nhớ khi đó, đám người Đỗ Hạo sợ nhất cũng không phải nhị ca, mà là đại tỷ, ngay cả nhị ca cũng sợ tính cách nóng bỏng của đại tỷ.

Đêm lạnh như nước, tối nay không có ánh trăng, cũng không có mây, vạn dặm thương khung, chỉ có tinh tinh lòe lòe nhấp nháy.

- Ngươi tính toán khi nào thì đi ra Thạch Thành?

Trong đình viện, Đỗ Đình Hiên ngồi ở trên ghế mây, nhìn bầu trời đêm, ánh mắt so với tinh thần còn muốn thâm thúy.

- Hai ngày nữa a.

Đỗ Thiếu Phủ ngồi ở bên cạnh, tay cầm bầu rượu, nuốt xuống một ngụm liệt tửu, yết hầu như hỏa thiêu, thầm nghĩ lão cha tửu quỷ uống rượu càng ngày càng mạnh.

- Trước đi Lan Lăng phủ xem một chút.

Đỗ Đình Hiên nói.

- Đi Lan Lăng phủ làm gì?

Đỗ Thiếu Phủ đưa bầu rượu cho lão cha tửu quỷ, hình như Nhị bá nói, nhị ca đang ở Lan Lăng phủ.

- Lưu Vân quận là địa bàn của Lan Lăng phủ, ngươi đi tìm phủ chủ Âu Dương Lăng, nói chuyện tình Thạch Thành cho hắn, hắn biết sẽ làm như thế nào.

Đỗ Đình Hiên tiếp nhận bầu rượu nói.

Đỗ Thiếu Phủ biết lúc này đây Thạch Thành diệt đại quân của Lưu Vân quận, phía sau sợ là có chút phiền phức, ánh mắt nghiêm túc nói:

- Nhưng ta không biết Lan Lăng phủ phủ chủ, sợ là Lan Lăng phủ phủ chủ không dễ gặp a.

Đỗ Đình Hiên uống một ngụm rượu nói:

- Ta nhận thức.

Nhìn lão cha tửu quỷ của mình, Đỗ Thiếu Phủ không biết còn có thể nói cái gì.

- Ngươi đi Lan Lăng phủ, sau đó đi Thạch Long đế quốc Thiên Vũ Học Viện, nghĩ biện pháp gia nhập Phù viện.

Đỗ Đình Hiên nói.

- Phù viện là cái gì?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Thiên Vũ Học Viện có Võ viện cùng Phù viện, Phù viện là địa phương bồi dưỡng Linh Phù Sư.

Đỗ Đình Hiên nói.

Thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc nhìn lão cha tửu quỷ nói:

- Ngươi không phải không thích Linh Phù Sư sao?

- Để ngươi đi Phù viện, cũng không đại biểu ta thích Linh Phù Sư.

Đỗ Đình Hiên liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Ta sẽ suy nghĩ Phù viện một chút.

Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, sau đó vào phòng tu luyện công pháp tàn thiên thần bí kia.

Đỗ Đình Hiên không nói gì, mỉm cười, tiếp tục nhìn giữa không trung, thật lâu sau, trong mắt có tinh quang dâng trào, thì thào nói:

- Các ngươi thực coi mình là thiên địa thần linh sao, dù các ngươi là thần linh, sớm muộn gì ta cũng kéo bọn ngươi xuống dưới!

Hôm sau, Tàng Võ Lâu, trong phòng của Phục Nhất Bạch.

Đỗ Thiếu Phủ đang muốn cáo biệt Phục Nhất Bạch, không nghĩ tới nhìn thấy Phục Nhất Bạch đang chuẩn bị đồ đạc, gói ghém hai bộ quần áo hắn thường xuyên mặc, cùng một đám loạn thất bát tao gì đó lại.

- Lão Bạch, ngươi đây là muốn làm gì?

Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc hỏi.

- Ta phải rời khỏi Đỗ gia.

Phục Nhất Bạch nói, nhưng thần sắc lại có chút buồn khổ.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, lại thấy biểu tình của Phục Nhất Bạch buồn khổ, nhất thời hỏi:

- Lão Bạch, có phải gặp được chuyện tình gì hay không, muốn ta hỗ trợ không?

Phục Nhất Bạch ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tức giận nói:

- Ta cùng tiểu tử Đỗ Chấn Vũ kia nói ta ở Đỗ gia thời gian rất dài rồi, cho nên muốn rời Đỗ gia đi ra ngoài chơi đùa, nhưng tiểu tử kia nói ta già rồi, không cho ta đi.

- Này...

Nghe Phục Nhất Bạch nói, khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời cứng lại.

Nghe Phục Nhất Bạch nói, Đỗ Thiếu Phủ không khó biết, nhất định là Đại bá lo lắng Phục Nhất Bạch lớn tuổi, lại không có con cái, nếu ly khai Đỗ gia, vạn nhất xuất hiện nguy hiểm thì làm sao bây giờ, lại không nghĩ rằng Phục Nhất Bạch không cảm kích.

- Chẳng lẽ ngươi cũng không để ta đi, muốn ta ở Đỗ gia ngươi suốt đời sao?

Phục Nhất Bạch nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Ngươi tính toán đi đâu?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Phục Nhất Bạch hỏi.

- Không biết, ta muốn đi khắp nơi một chút, nơi nào vui ta liền đi nơi đó, hắc hắc.

Phục Nhất Bạch xếp xong gói đồ, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ không có ý tứ ngăn cản, liền nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười nói.

- Bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi ở lại Đỗ gia cũng không tệ, muốn chơi, Thạch Thành cũng không nhỏ a.

Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ nhìn Phục Nhất Bạch nói.

- Thạch Thành ta đã chơi mười mấy năm, còn có cái gì để chơi chứ.

Ánh mắt của Phục Nhất Bạch xoay chuyển, nặn ra nụ cười nịnh nọt, có vẻ cực kì tinh tặc nói:

- Bằng không như vậy đi, lần trước chúng ta đánh đố coi như chuyện đùa được không, ngươi đồng ý mà nói, ta liền lo lắng lưu lại.

- Nguyện cá cược chịu thua, ta vĩnh viễn là đại ca của ngươi, tái kiến, không tiễn.

Đỗ Thiếu Phủ trừng mắt nhìn Phục Nhất Bạch một cái, nguyên lai người này là chơi khổ nhục kế, luôn nhớ mãi không quên chuyện quỵt nợ, nhất thời xoay người rời đi.

- Tiểu hồ ly.

Phục Nhất Bạch trừng mắt nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, bĩu môi, lộ ra răng cửa có chút ố vàng cười cười, thì thào nói:

- Không phải tiểu tử này sắp đi sao, như vậy liền không có người biết ta đánh cuộc thua, đúng, cứ như vậy. Ta thật sự là quá thông minh.

Khuôn mặt hiện ra nụ cười xán lạn, Phục Nhất Bạch lập tức mang gói đồ ly khai gian phòng.

Hôm sau, trên tường thành, Vương Lân Yêu Hổ hóa thành mấy thước đứng ở bên người Đỗ Thiếu Phủ.

Diệp Tử Câm nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hàm răng khẽ mở nói:

- Chú ý an toàn.

- Nếu Lôi Đình Yêu Sư tiền bối xuất quan, thay ta nói một tiếng, không thể cùng hắn chào từ biệt.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Lần trước Lôi Tổ bế quan bị ảnh hưởng, sau đó còn bị thương, lúc này đây sợ là sẽ bế quan rất dài, nhưng chờ Lôi Tổ xuất quan, ta sẽ nói cho hắn biết.

Diệp Tử Câm nói.

- Bên ngoài không như trong nhà, hết thảy cẩn thận.

Đỗ Chấn Vũ nói, mắt tràn đầy quan tâm.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó cáo từ Diệp Bảo Lâm, Bạch Thải Y, Bạch Kế Nho, Nhị bá...

- Rống!

Sau một lát, Đỗ Thiếu Phủ cưỡi lên lưng Vương Lân Yêu Hổ, theo Vương Lân Yêu Hổ vỗ cánh bay cao, Hổ khiếu một tiếng, dần dần biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Nhìn thân ảnh càng ngày càng xa kia, Diệp Tử Câm ngưng mi, giống như nhìn thấy khoảng cách của hai người càng ngày càng xa.

- Hắn thật sự không thuộc về Thạch Thành sao.

Diệp Tử Câm thầm nghĩ, không lâu trước Diệp Quang thúc công từng nói, thiếu niên kia ý không ở Thạch Thành, nên hai người sẽ càng ngày càng xa.

- Diệp Tử Câm, chúng ta trở về đi.

Thật lâu sau, mọi người trước sau quay về, Diệp Bảo Lâm nhìn ái nữ còn đứng ở trên tường thành, trên khuôn mặt tuấn lãng âm thầm hiện lên chút bất đắc dĩ cùng cười khổ.

- Cha, ta cũng muốn đi ra ngoài.

Diệp Tử Câm quay đầu nhìn phụ thân, nhẹ nhàng lắc đầu, tóc đen theo gió mà động.

- Vì sao?

Diệp Bảo Lâm nhìn ái nữ, ngưng thần hỏi.

- Thạch Thành quá nhỏ, bên ngoài nhất định sẽ càng thêm phấn khích.

Diệp Tử Câm nói.

Diệp Bảo Lâm không có lập tức nói chuyện, mà khóe miệng có chút chua sót nói:

- Con gái lớn không thể giữ a, ai...

Diệp Tử Câm há mồm muốn nói, nhưng nhìn thân ảnh xa xa giữa không trung kia, lại cúi đầu trầm mặc.

..........

Lan Lăng phủ, một trong ba trăm mười lăm phủ của Thạch Long đế quốc, dưới mỗi một Phủ, còn có hơn trăm Quận, mỗi một quận đều có không dưới mười thành.

Một Phủ, diện tích cực kỳ to lớn, dân cư vô số.

Đồn đãi đế quốc ba trăm mười lăm phủ chủ, thực lực đều cực kỳ cường hãn, mỗi một phủ chủ đều tương đương với một phương chư hầu, chiếm cứ một phương, địa vị cao thượng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️