Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 111: Hâm mộ ngươi là cha ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, nhìn thân ảnh cao ngất phía trước, đúng là lão cha tửu quỷ của mình, chẳng qua hôm nay trên người lão cha tửu quỷ dĩ nhiên không nhiễm một hạt bụi, còn thay một bộ đồ mới tinh.

Áo bào màu xanh, Đỗ Thiếu Phủ nhớ được bộ trường bào này, là lần trước mình mua cho lão cha tửu quỷ.

Mái tóc lộn xộn cũng được chải vuốt lại, vài sợi tóc mai khoát trên đầu vai, khuôn mặt vốn cương nghị nhìn càng thêm tuấn lãng.

Đỗ Đình Hiên cũng theo ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn trường bào trên người mình nói:

- Còn rất vừa người.

- Con nhìn rất giống phụ thân nha.

Nhìn nửa ngày, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện, mình cùng lão cha tửu quỷ có tới bảy tám phân tương tự.

Đỗ Đình Hiên nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Bởi vì ngươi là con của ta.

Thanh âm trầm thấp hùng hậu, rất giàu từ tính.

- Ngài là phụ thân của ta, nhưng giấu diếm nhi tử của mình không ít chuyện nha?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão cha tửu quỷ, bĩu môi nói:

- Tổ Từ Thạch Quan cũng là ngươi làm ra?

- Làm sao ngươi biết?

Đỗ Đình Hiên hơi có vẻ kinh ngạc, ánh mắt như ngôi sao trong đêm tối.

- Mới đầu ta không biết, bất quá sau khi ta có thể tu luyện mới xem xét ra mùi rượu, trên người ta có mùi rượu, nên trừ ngài ra, còn có người khác sao?

Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Lần sau làm chuyện tình gì lén lút, nhớ phải chú ý tẩy mùi rượu đi.

- Không hổ là con ta.

Đỗ Đình Hiên cười nói.

- Tổ Từ Thạch Quan kia là bảo vật?

Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc hỏi, Tổ Từ Thạch Quan tuyệt đối là bất phàm, giống công pháp luyện thể của Kim Sí Đại Bằng Điểu, đều có tác dụng phạt mao tẩy tủy.

Thậm chí Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, tác dụng của Tổ Từ Thạch Quan còn không dưới công pháp luyện thể của Kim Sí Đại Bằng Điểu. Bản thân tu luyện công pháp luyện thể của Kim Sí Đại Bằng Điểu, tầng thứ nhất Luyện Kim Vũ có thể tu luyện thành công nhanh như vậy, nếu không có trước kia ở trong Tổ Từ Thạch Quan phạt mao tẩy tủy, thì tuyệt đối không có khả năng nhanh như vậy liền đặt chân tầng thứ hai.

- Hẳn là vậy, nhưng ta cũng không biết cái gì, ta cũng là vô tình phát hiện tác dụng này, là vật tộc tổ truyền thừa.

Đỗ Đình Hiên cười nói.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, xem ra lão cha tửu quỷ cũng chỉ là vô tình phát hiện tác dụng của Tổ Từ Thạch Quan, mà không biết lai lịch của Tổ Từ Thạch Quan.

- Thanh Thuần ca không có việc gì chứ?

Đỗ Thiếu Phủ quay đầu nhìn tiểu tháp, lại khẩn trương lên.

- Hắn rất mạnh, chỉ là Nguyên Thần rất yếu, nếu khôi phục nhiều một ít, sợ là có thể phát hiện ta, hoặc là, kỳ thực hắn đã sớm phát hiện ta.

Lông mày của Đỗ Đình Hiên khẽ nhúc nhích, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Nguyên Thần của hắn tiêu hao quá nhiều, sợ là cần một chút thời gian mới có thể thức tỉnh.

- Cần bao lâu?

Đỗ Thiếu Phủ có chút sốt ruột, hi vọng Chân Thanh Thuần có thể sớm chút thức tỉnh, không chỉ vì mình còn chờ học tập phù trận, trọng yếu hơn là Chân Thanh Thuần là đại ca kết bái của mình.

- Ta cũng không biết, có lẽ một năm hai năm, có lẽ năm ba năm, thậm chí lâu hơn.

Đỗ Đình Hiên nói.

Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày:

- Cần thời gian dài như vậy sao?

- Về sau ngươi có cơ hội mà nói, có thể tìm một ít Linh Dược có thể khôi phục Nguyên Thần, như vậy hắn có thể khôi phục nhanh hơn một ít.

Đỗ Đình Hiên nhìn tiểu tháp của Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Cụ thể ta cũng không biết, đối với Linh Phù Sư chán ghét này, ta lý giải cũng không nhiều.

- Ta cũng là Linh Phù Sư.

Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, giống như lão cha tửu quỷ không quá thích Linh Phù Sư, nhưng hiện tại mình cũng là Linh Phù Sư nha.

- Nnnn ngươi cũng là con ta, huống chi, mới đầu ngươi là tu luyện giả.

Đỗ Đình Hiên nhàn nhạt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nói:

- Không có gì muốn hỏi sao?

- Có.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn lão cha tửu quỷ nói:

- Ngươi không nói, ta hỏi có tác dụng gì.

- Ngươi không hỏi, ta biết nói cái gì chứ?

Đỗ Đình Hiên nói.

- Ta hỏi, ngươi cũng không nhất định sẽ nói.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

Đỗ Đình Hiên cười cười:

- Ngươi hỏi, là sự tình của ngươi, nhưng nói hay không, khẳng định là sự tình của ta rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão cha tửu quỷ, nhíu mày, cuối cùng nói:

- Có đôi khi ta thực hâm mộ ngươi.

- Hâm mộ ta cái gì?

Đỗ Đình Hiên có chút tò mò.

- Hâm mộ ngươi có một nhi tử như ta, hâm mộ ngươi có thể làm cha ta.

- ...

Đỗ Đình Hiên thật muốn quất đứa con tự kỷ ở trước mặt một cái, trợn trừng mắt nói:

- Này có cái gì phải hâm mộ, rất nhiều người đều hâm mộ ta, nhưng không phải hâm mộ ngươi là con ta.

Giọng nói hạ xuống, Đỗ Đình Hiên nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt nhấp nháy nói:

- Kỳ thực ta cũng thật không ngờ, ngươi lại có thể tu luyện.

- Ta nỗ lực mười năm, bị người coi là ngốc tử mười năm.

Đỗ Thiếu Phủ bĩu môi nói.

- Người ngốc có ngốc phúc.

Đỗ Đình Hiên tựa hồ rất cảm khái, sau đó nói:

- Muốn biết hết thảy không?

- Muốn!

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ sáng ngời, thần thái rạng rỡ.

- Sau khi biết, về sau con đường của ngươi sẽ tràn ngập gian khổ.

Đỗ Đình Hiên nghiêm túc nhìn Đỗ Thiếu Phủ.

- Chết rõ ràng, còn hơn sống hồ đồ nha.

Đỗ Thiếu Phủ nói.

- Đi theo ta.

Một lát sau, Đỗ Đình Hiên gật đầu, sau đó đi ra phòng.

Đỗ Thiếu Phủ thu tiểu tháp vào Túi Càn Khôn, sau đó đi theo sau lão cha tửu quỷ.

Bầu trời trong xanh, giống như thủy tinh trong suốt được tẩy rửa, như nước trong veo, thanh tịnh nhu hòa, lại cực kỳ trang nghiêm.

Theo lão cha tửu quỷ, Đỗ Thiếu Phủ đến phía sau núi Đỗ gia, so với địa phương thường xuyên tu luyện còn xa hơn.

Đây là một ngọn sơn phong, từ dưới nhìn lên, ngọn núi trùng điệp, hỗn độn, hùng vĩ mà kỳ lạ.

Bất quá thời điểm Đỗ Thiếu Phủ đến đỉnh núi, phát hiện ngọn núi cách đó không xa càng đồ sộ.

Điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ như có chút cảm xúc, người ở dưới chân núi, thường sẽ cảm thán núi cao không thể chạm, mà lúc này núi lại lặng yên không tiếng động công bố, rất nhiều người còn cao hơn cả nó.

- Cha không phải mang con đến leo núi chứ?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn quần sơn xa xa, sau đó ngẩng đầu nhìn lão cha tửu quỷ.

- Không phải.

Thanh âm hùng hậu vang lên, Đỗ Đình Hiên ngưng kết thủ ấn, mi tâm có phù quang hiện ra, bộc phát ra quang mang chói mắt, phảng phất như hạo nguyệt, lại như sương mai lăn hà, minh diệt không chừng, mang theo chấn động đáng sợ cùng khí tức không gì so sánh nổi quấn quanh chung một chỗ.

- Hô lạp!

Sau đó Đỗ Thiếu Phủ phát hiện, đạo phù văn chói mắt trong mi tâm lão cha tửu quỷ kia, như kéo ra một bức tranh trong hư không vậy.

Vô số phù quang chấn động, làm không gian rào rào rung động, tối nghĩa khó hiểu, lưu chuyển quang mang hư hư thực thực, cực kỳ huyền ảo, cuối cùng bao phủ Đỗ Thiếu Phủ, cũng có phù văn bay vào trong thức hải của Đỗ Thiếu Phủ.

Nhất thời, trong thức hải của Đỗ Thiếu Phủ đau nhức, sau đó mình như tiến nhập một mộng cảnh, một mộng cảnh cực kỳ sống động...

Nơi nào dãy núi trùng điệp phập phồng, chư phong lâm lập, xanh ngắt cao dốc, mây mù che đỉnh.

Quần sơn bát ngát, tràn ngập khí tức cổ xưa tang thương, phảng phất như nơi đây, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm.

- Rống!

- Ngao!

Trên một Hắc Nhai, không ít hung cầm mãnh thú hoành lập, có như ngưu, có như cẩu,… hung hãn ngập trời.

Cũng có như ngựa, bạch thân hắc vĩ, sinh độc gaic1, hổ nha hổ trảo, lực lượng kinh người, thanh âm như tiếng trống.

Ở tầng trời thấp không ít phi cầm vỗ cánh xoay quanh, có như kim ô, tam thủ tam vĩ, tỏa ra khí tức nóng rực. Có như đại bằng, ngũ thải ban lan...

Rất nhiều mãnh thú thanh âm như sấm, cả người tản ra khí tức khủng bố, thanh âm của hung cầm ở tầng trời thấp mặc kim liệt thạch, thân hình như mây đen áp đỉnh, khí tức khiến lòng người run sợ.

Khí tức của hung cầm mãnh thú khuếch tán, làm quần sơn bát ngát yên tĩnh, vô số chim bay thú nhảy co mình, thân hình run rẩy.

Những hung cầm mãnh thú này, bất kỳ một con nào nếu xuất hiện ở ngoại giới, đều có thể khiến cho Thiên Địa rung động, bất kỳ một con nào ở bên ngoài, đều được vạn dân kính ngưỡng, hàng tỉ sinh linh run rẩy, nhưng lúc này tựa hồ đã bị người phục tùng.

Trên vách đá, ở tầng trời thấp có vô số tinh thần buông xuống, cẩn thận nhìn kỹ, mới biết được là từng thân ảnh hư không mà đứng, khí tức quanh thân lan tỏa ra vầng sáng, tựa như tinh thần.

Mấy thân ảnh khủng bố này, vầng sáng quanh thân như thái dương làm người ta chói mắt không thể nhìn thẳng, làm sơn mạch bát ngát quang mang rạng rỡ, như Thiên Thần lâm thế, huân thiên hách địa, bễ nghễ chúng sinh.

Khí thế khủng bố, thanh thế chấn thiên, thị giác trùng kích cực lớn, tựa như thần thoại, đủ để ở hậu thế lưu lại vô số truyền thuyết!

- Ngạo Đồng, giao ra yêu nghiệt không nên tồn tại kia, bằng không, tộc quy vô tình!

Trong mấy thân ảnh khủng bố kia, một tiếng hét lớn như sấm vang vọng trường không, quanh quẩn thật lâu.

Trong dãy núi, hung cầm mãnh thú nghe được, cả người run run, tựa hồ giống như lôi minh, ẩn chứa uy nghiêm xa xưa vô tận.

- Nhị hộ pháp, hai hài nhi của ta không phải yêu nghiệt!

Dưới quảng trường, hai đạo thân ảnh bất phàm một nam một nữ đứng bên nhau, nữ xinh đẹp xuất trần, ngạo thế mà độc lập, mắt nhìn những thân ảnh kia, ánh mắt không có chút e ngại, song chưởng gắt gao ôm hai hài nhi vừa mới sinh không lâu.

Hai hài nhi kia vừa sinh ra không lâu, nhưng trong mắt sáng ngời hữu thần, phảng phất như tinh thần vũ trụ đều ở trong đó.

Chung quanh quần sơn, tiếng quát để hung cầm mãnh thú run run, nhưng hai hài tử kia không sợ hãi chút nào, tiểu hài tử bên trái còn đưa ngón trỏ nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ ngón tay có mật ngọt, mút rất say mê.

Tiểu hài bên phải huy động đôi tay nhỏ bé, hoa chân múa tay vui sướng, một khắc cũng không nhàn rỗi, khuôn mặt tinh xảo, đáng yêu đến cực điểm.

- Không phải yêu nghiệt, vì sao hoài thai ba năm mới sinh, lúc hai yêu nghiệt này sinh ra, Thiên Lôi hàng thế, để tránh tương lai tộc ta bị tai họa bất ngờ, yêu nghiệt này tuyệt đối không thể lưu!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️