Trong ánh mắt sát ý lăng nhiên, trường thương chấn động, quang mang lôi điện quanh quẩn, như Thiên Lôi hàng thế, Lôi Đình lóe lên, thanh âm khủng bố trầm đục, hung hăng xẹt qua không gian.
- Ngao!
Lôi Long trường thương xuyên thủng huyền khí hộ thể, sau đó đâm vào trong ngực trung niên hắc y.
- Oanh ầm ầm!
Giờ khắc này, tiếng sấm vang triệt, trên không Thạch Thành điện thiểm lôi minh!
- Ta nói rồi, ngươi sẽ trả giá rất lớn, ở trước mặt ta, các ngươi không có tư cách kiêu ngạo.
Ánh sáng tiêu tán, Đỗ Đình Hiên rút trường thương năng lượng ra khỏi người trung niên hắc y, trường thương cũng hóa thành phù văn về tới lòng bàn tay.
Nhìn vẻ mặt của trung niên hắc y lúc này đã dại ra, Đỗ Đình Hiên thản nhiên nói:
- Con của Đỗ Đình Hiên ta, ngươi không thể động!
Thanh âm vẫn cực kì bình thản, nhưng bá đạo tuyệt luân!
- Rào rào!
Cùng với giọng nói của Đỗ Đình Hiên hạ xuống, thân hình của trung niên hắc y thực lực tuyệt đối là khủng bố đến cực điểm kia, đã hóa thành huyết vụ tiêu tán.
Một chiêu, một cường giả khủng bố ngay cả Lôi Đình Yêu Sư cũng không phải đối thủ, đã bị Đỗ Đình Hiên đánh chết.
Toàn trường kinh hãi, đều hoảng sợ biến sắc!
Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng cũng kinh hãi, rất rõ ràng, bọn họ căn bản không biết thực lực của lão tam, dĩ nhiên lại đến trình độ khủng bố như thế.
Này đã không phải cường giả bình thường, tuyệt đối là siêu cấp cường giả!
- Đỗ lão tam!
Không gian yên tĩnh, mọi người thầm đọc ba chữ này.
Nguyên lai người mạnh nhất Thạch Thành, không phải Lôi Đình Yêu Sư ở Thạch Thành mấy trăm năm, cũng không phải Vương Lân Yêu Hổ, càng không phải Đỗ Thiếu Phủ gần đây mới toát ra.
Mà là Đỗ Đình Hiên, Đỗ gia tửu quỷ, phụ thân của Đỗ Thiếu Phủ.
Một ngốc tử thiếu gia, một lão cha tửu quỷ, đôi phụ tử này lúc trước danh chấn Thạch Thành, hôm nay lại danh chấn toàn thành.
Chỉ là hôm nay, hết thảy đều quá rung động.
- Thầm thì...
Ước chừng một lát sau, toàn trường hít một ngụm khí lạnh.
- Con mẹ nó, ta bị lão cha lừa mười năm.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão cha tửu quỷ ở phía trước, sau khi khiếp sợ, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nhưng trong ngực luôn cảm thấy phập phồng.
- Vì sao ngươi không ra tay?
Đỗ Đình Hiên nhìn trung niên bạch y.
Vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương còn không có thu liễm, nghe vậy, nhìn Đỗ Đình Hiên nói:
- Ta ra tay cũng vô dụng, không nghĩ tới mấy năm nay, ngươi cũng không nhàn rỗi, chúng ta đều bị ngươi lừa.
- Ngươi tính toán làm gì bây giờ?
Đỗ Đình Hiên nhìn trung niên bạch y hỏi.
- Vậy phải nhìn ngươi có thể giết ta hay không a.
Trung niên bạch y cười khổ nói.
- Ta không tính toán giết ngươi.
Đỗ Đình Hiên nhìn trung niên bạch y nói:
- Ta giết một cái, là vì hắn muốn giết con ta, không giết ngươi, là vì muốn ngươi trở về nói cho bọn hắn, là các ngươi phá ước định trước.
- Thật là chúng ta phá ước định trước.
Trung niên bạch y cười khổ, sau đó nhìn Đỗ Đình Hiên nói:
- Bất quá thứ ta nói thẳng, hiện tại thực lực của ngươi, ta không phải đối thủ, nhưng dù ngươi có thực lực hiện tại, đối với bọn hắn mà nói, vẫn quá mức nhỏ bé, ngươi có năng lực làm cái gì a?
Đỗ Đình Hiên cười cười, cầm lấy bầu rượu nhấp một ngụm nói:
- Ta còn trẻ, con ta càng trẻ, chỉ cần chúng ta còn sống, chúng ta liền có cơ hội.
- Cơ hội...
Trung niên bạch y cười khổ nói:
- Kỳ thực, ngươi hẳn là rất rõ ràng, cơ hội này nhỏ bé bao nhiêu.
- Không...
Đỗ Đình Hiên lắc đầu, sau đó nói:
- Ngươi cũng nên biết, không chỉ có ta cùng con ta, các ngươi phá ước định trước, vậy thì không chỉ là ta và con ta rồi.
Trung niên bạch y nhíu mày, tựa hồ không thể phản bác.
- Cút đi, trở về nói cho bọn họ, trước khi ta chết, ngàn vạn lần không nên động con ta, trừ khi ta chết.
Đỗ Đình Hiên nhìn trung niên bạch y kia, cũng không có quá nhiều khách khí.
- Ta sẽ đưa lời.
Trung niên bạch y nhìn thoáng qua Đỗ Thiếu Phủ, sau đó lắc mình rời đi, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Sau khi trung niên bạch y rời đi, tất cả ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Đỗ Đình Hiên.
Đỗ Đình Hiên nhìn phía dưới, máu chảy thành sông, ánh mắt hơi chấn động.
Có gió thổi qua, thổi quét khí tức huyết tinh ở trong Thạch Thành.
- Hôm nay Thạch Thành chảy máu, cần lấy máu trả máu!
Giọng nói hạ xuống, Đỗ Đình Hiên phất tay, giữa không trung đột nhiên có lôi điện dâng trào, vô số lôi điện xuất hiện, sau đó biến mất không thấy, nhưng ở trên không, mây đen hội tụ, điện thiểm lôi minh.
- Hưu...
Bỗng dưng ở phía dưới, Mạch Linh Cảnh của Lưu Vân quận nguyên bản luôn áp chế Bạch Vĩ kia, lúc này ánh mắt dại ra, sau đó có một đạo thiểm điện bắn xuống, đánh lên người hắn.
- A...
Mạch Linh Cảnh kia kêu thảm thiết, bị Lôi Đình oanh kích thành huyết vụ.
- A...
Sau đó tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra, quanh quẩn ở trong Thạch Thành, làm người phát lạnh.
Đại quân của Lưu Vân quận, chỉ cần là tu luyện giả đến Mạch Động cảnh, phía trước đều quỷ dị xuất hiện tia chớp, sau đó bị Lôi Đình oanh thành mảnh nhỏ.
Tiếng kêu rên giằng co một lát, theo từng đạo Lôi Đình vang vọng, cơ hồ trên trăm Mạch Động cảnh đã tan thành tro bụi, thi cốt không còn.
Đại quân của Lưu Vân quận, tu luyện giả tu vi trên Mạch Động cảnh, nháy mắt bị tru sát sạch sẽ.
- Thầm thì!
Mọi người nuốt nước miếng, trợn mắt há hốc mồm!
Loại phương thức giết người khủng bố này, làm lông tơ mọi người dựng đứng!
Đạo thiểm điện trói buộc ở trên người Lôi Đình Yêu Sư cũng hóa thành lôi phù, lực lượng trói buộc bị phá hủy.
- Rống!
Lôi Đình Yêu Sư khôi phục tự do, miệng phát ra tiếng vang trầm thấp, sau đó nhìn Đỗ Đình Hiên nói:
- Không nghĩ tới tu vi của ngươi đã đến trình độ như thế này, không hổ là thiên phú mạnh thứ nhất mà ta chứng kiến ở Thạch Thành.
- Năm đó ta còn nợ ngươi một phần ân tình.
Sát khí trong mắt Đỗ Đình Hiên phai nhạt hơn không ít, nhìn Lôi Đình Yêu Sư mỉm cười.
- Năm đó ngươi vụng trộm muốn tiến vào Lôi Trì, cũng không biết Lôi Trì cần ba năm mới có thể mở ra một lần.
Lôi Đình Yêu Sư cười nói.
- Nhưng ngươi cho ta một giọt máu huyết, còn thay ta giữ bí mật, cho nên ta nợ ngươi, đáng tiếc mấy năm nay ta có việc quấn thân, không có thời gian giúp ngươi.
Ánh mắt Đỗ Đình Hiên mang theo vẻ xin lỗi, vì một giọt máu huyết của Lôi Đình Yêu Sư năm đó, để hắn chiếm được không ít chỗ tốt, nhưng phần ân tình kia, những năm gần đây hắn còn không có trả lại.
- Con ngươi đã thay ngươi trả, lợi tức còn không ít.
Lôi Đình Yêu Sư cười nói.
- Không sai, con của ta.
Đỗ Đình Hiên khẽ mỉm cười, sau đó thân ảnh chấn động, quỷ dị biến mất ở giữa không trung.
- Rống!
Nhìn thân ảnh của Đỗ Đình Hiên biến mất, Lôi Đình Yêu Sư rống một tiếng, lớn tiếng nói:
- Người ở Thạch Thành lưu lại nợ máu, nợ máu trả bằng máu, một cái không lưu!
- Giết!
Sát khí kinh thiên thổi quét trường không, trong Thạch Thành tràn ngập giết chóc!
Trong đại quân Lưu Vân quận đã mất cường giả, rốt cuộc khó có thể chống lại Thạch Thành, chờ đợi bọn hắn chỉ có tàn sát, bị người Thạch Thành điên cuồng tàn sát.
Nợ máu phải trả bằng máu, giết chóc kéo dài đến hoàng hôn!
Trên ngã tư đường trong Thạch Thành, chân chính máu chảy thành sông, thi cốt khắp nơi.
Đỗ Thiếu Phủ lưu Vương Lân Yêu Hổ lại chiến trường, nhưng mình không có tham dự giết chóc cuối cùng.
Hắn đã tiêu hao hầu như không còn, đi đường cũng khó khăn, Đỗ Thiếu Phủ phải nhờ đường muội Đỗ Tuyết dìu về Đỗ gia.
Đỗ Hạo, Đỗ Quý, Đỗ Duyên, Đỗ Vũ… cũng không ngừng giết địch, cả đám máu tươi đầm đìa, giết đỏ cả mắt, đối mặt kẻ thù bên ngoài, bọn hắn không có làm Đỗ gia mất mặt.
Phục Nhất Bạch còn đào tổ kiến, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ trở về, sắc mặt không quá tốt, thật không tình nguyện ngẩn đầu nói một câu:
- Đại ca, chúng ta lại cược một lần được không, ai nhìn chằm chằm tổ kiến thời gian càng dài, người đó liền thắng, nếu ngươi thua, về sau ngươi phải gọi ta là đại ca.
- Không có hứng thú.
Đỗ Thiếu Phủ không có hứng thú, cần lập tức thổ nạp điều tức.
- Chớ đi a, bằng không chờ ngươi chữa thương xong lại so được không.
Phục Nhất Bạch lớn tiếng nói, những năm gần đây, hắn muốn làm nhất chính là báo thù lần thua lúc trước, hắn tuyệt đối không thể thua, hắn là chưa từng thua ai a.
Trở lại đình viện, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có nhìn thấy lão cha tửu quỷ trở về, liền vào phòng của mình.
Đỗ Thiếu Phủ gọi Chân Thanh Thuần trong tiểu tháp, nhưng không có nghe được Chân Thanh Thuần đáp lại, cuối cùng khoanh chân ngồi ở trên giường, bắt đầu thổ nạp điều tức.
Vào đêm, trong Thạch Thành cũng không có người chợp mắt, ban ngày huyết chiến, ở trong thức hải của mọi người lái đi không được.
Suốt đêm, các đại gia tộc cùng các thế lực lớn nhỏ trong Thạch Thành lo chỉnh lý mang thi thể tộc nhân trở về, nhìn thi thể thân bằng hảo hữu, tiếng khóc quanh quẩn cả đêm, ở trên không Thạch Thành thật lâu không tiêu tan, làm người ta bi thống khó nhịn.
Ba ngày sau, Đỗ Thiếu Phủ mới đình chỉ tu luyện.
- Hô!
Phun ra một ngụm trọc khí, tinh quang kim sắc trong mắt thu liễm, sắc mặt trắng bệch của Đỗ Thiếu Phủ khôi phục chút hồng nhuận, bất quá từ khí tức trên người, không khó nhìn ra còn chưa khôi phục hoàn toàn.
- Thanh Thuần ca.
Đỗ Thiếu Phủ lấy tiểu tháp ra, rót huyền khí vào, chẳng qua giờ phút này trong tiểu tháp không có phản ứng, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ căng thẳng, nội tâm lo lắng không thôi.
Tuy ngoài miệng chưa từng để Chân Thanh Thuần ở trong lòng, nhưng trong khoảng thời gian này tới nay, Đỗ Thiếu Phủ đã sớm chân chính coi Chân Thanh Thuần là đại ca, Chân Thanh Thuần dạy rất nhiều kiến thức, để Đỗ Thiếu Phủ cực kỳ cảm kích.
- Hắn chỉ là Nguyên Thần tiêu hao đến cực hạn, hiện tại hẳn là lâm vào ngủ say, không có đại sự gì.
Thanh âm nhàn nhạt truyền đến, một thân ảnh cao ngất đi vào trong phòng của Đỗ Thiếu Phủ.