Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 108: Ta đi giết người

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi đừng giẫm chết kiến của ta, đám kiến hôi này là bảo bối.

Phục Nhất Bạch lớn tiếng nói, giống như bầy kiến hôi với hắn mà nói chính là bảo vật.

Đỗ Đình Hiên say khướt không nói gì, không có quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

- Tam thiếu gia, Thạch Thành đại loạn, nói đại quân của Lưu Vân quận đến tấn công Thạch Thành ta, gia chủ cùng nhị gia còn có các trưởng lão đều đi giết địch.

Đại môn Đỗ gia, nhân tâm hoảng sợ, người người khẩn trương, Tiền viện đại tổng quản nhìn thấy Đỗ Đình Hiên đi ra Đỗ gia, vội vàng nói.

- Nga.

Đỗ Đình Hiên tựa hồ mơ mơ hồ hồ, thần thái say khướt hơi chút thanh tỉnh, hai mắt nhập nhèm, dưới mái tóc tán loạn hẳn là một khuôn mặt cực kì tuấn lãng, chỉ là trên người có mùi rượu tận trời.

- Tam thiếu gia, ngươi muốn đi ra ngoài sao?

Đại tổng quản nhịn không được hỏi.

- Đúng vậy, đi ra ngoài.

Đỗ Đình Hiên nói.

- Tam thiếu gia, hiện tại Thạch Thành rất loạn, vừa rồi ta còn nhìn thấy Thiếu Phủ thiếu gia ra tay, đánh chết một Linh Phù Sư, rất rối loạn, tam thiếu gia, ngươi không nên ra ngoài a.

Đại tổng quản không có tu vi quá cao, nhưng ánh mắt bất phàm, hắn không có đi giết địch, bởi vì hắn phải thủ hộ Đỗ gia.

- Không sao cả, ta đi giết vài người mà thôi.

Đỗ Đình Hiên nói.

Sau đó, hắn đi ra ngoài Đỗ gia, cũng không biết thế nào, mọi người hình như thấy hoa mắt, thân ảnh say khướt kia đã biến mất.

- Giết vài người?

- Hôm nay Tam gia là như thế nào vậy, hình như có chút bất đồng a?

Chung quanh không ít người Đỗ gia nghi hoặc, đều cảm giác được hôm nay tam gia không giống ngày thường, bóng dáng say khướt kia, giống như cao ngất.

.....

Theo hai đạo thân ảnh một đen một trắng xuất hiện, đều đội áo choàng, che đậy khuôn mặt, khó có thể thấy bộ dáng, nhưng quanh thân lan tràn ra khí tức vô hình, đã đủ để nói cho mọi người, tu vi của bọn họ cường hãn bao nhiêu.

Nhìn thấy hai đạo thân ảnh một đen một trắng đột nhiên xuất hiện, Tào Thiên Mãng vui vẻ, vội vàng lớn tiếng cầu cứu nói:

- Hai vị đại nhân cứu ta!

Thân ảnh màu đen không chút để ý đến Tào Thiên Mãng, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Lôi Đình Yêu Sư nói:

- Nghiệt súc, khí tức trên người ngươi giống như có chút đặc biệt, dầu hết đèn tắt còn có thể toả sáng sinh cơ, đợi bắt ngươi, ta sẽ nghiên cứu một chút.

Giọng nói hạ xuống, tay áo bào nhẹ nhàng huy gạt, không gian chung quanh run lên, tựa hồ có một cổ lực lượng Thiên Địa vô hình chấn động, cuối cùng lấy một loại tốc độ kinh người, sau đó xuất hiện ở trên sư trảo của Lôi Đình Yêu Sư.

- Hô lạp...

Lôi Điện chi lực bị phá hủy, lan tràn ra vô số phù văn, trực tiếp bao phủ về phía Lôi Đình Yêu Sư.

- Rống!

Lôi Đình Yêu Sư không thể không thả Tào Thiên Mãng, miệng rít gào, Lôi Đình chi lực cấp tốc va chạm tới.

- Oanh!

Hai cổ năng lượng chạm vào nhau, lôi điện tàn sát bừa bãi, không gian chung quanh lập tức băng liệt, kình phong phô thiên cái địa thổi quét ra.

Hắc y nhân đánh ra một kích, cũng không có tiêu tán, ngược lại nở rộ ra quang mang chói mắt.

- Hô lạp!

Phù quang chói mắt, một cỗ khí tức giống như hồng hoang tràn ngập trường không, cuối cùng lẫn nhau tương liên, như một tấm lưới lớn xuyên qua không gian cách trở, thoáng chốc bao vây về phía Lôi Đình Yêu Sư.

- Rống!

Lôi Đình Yêu Sư tựa hồ cảm giác được cái gì, ánh mắt hiện ra vẻ kinh hãi, lôi điện mãnh liệt, giống như điện xà ngăn cản tấm lưới kia, khí tức bá đạo khủng bố khuếch tán.

Chỉ là tuy Lôi Điện chi lực bá đạo khủng bố, nhưng lúc này ở trước mặt tấm lưới kia, lại không có tác dụng gì.

Tấm lưới hoàn toàn không sợ Lôi Điện chi lực, càng siết càng chặt, khí tức hồng hoang lan tràn, sau đó gắt gao bao vây ở trên người Lôi Đình Yêu Sư.

- Phanh!

Vô luận Lôi Đình Yêu Sư giãy giụa như thế nào, thậm chí thân hình muốn khôi phục bản thể, cũng không thể tránh thoát tấm lưới bao vây. Cuối cùng tấm lưới siết lại, thân hình nó từ giữa không trung rơi xuống, chấn động mặt đất sụp đổ, không thể nhúc nhích.

- Đa tạ đại nhân cứu mạng, đa tạ đại nhân.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, sắc mặt của Tào Thiên Mãng trắng bệch, kinh hồn chưa định, nhất thời đến bên người hắc y nhân kia.

- Phế vật, lưu ngươi có tác dụng gì!

Ánh mắt của Hắc y nhân lạnh lùng nói, vẫy tay, một đạo chưởng ấn đánh tới Tào Thiên Mãng còn không có phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng bao phủ, khắc lên đầu Tào Thiên Mãng.

Thanh âm trầm đục, năng lượng khuếch tán, ánh mắt kinh sợ hối hận của Tào Thiên Mãng đọng lại, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra.

- Phanh!

Sau đó thân hình to lớn của Tào Thiên Mãng hóa thành huyết vụ khuếch tán giữa không trung.

- Quá mạnh mẽ!

- Đến là cường giả siêu cấp a!

Giơ tay nhấc chân, trói buộc Lôi Đình Yêu Sư, đánh chết Lưu Vân quận quận chủ Tào Thiên Mãng, cả thành kinh hãi yên tĩnh.

Tất cả ánh mắt đều hoảng sợ ngẩng đầu nhìn trên không, hai người đột nhiên xuất hiện kia, thực lực quá mạnh mẽ.

Hắc y nhân căn bản không có để ý ánh mắt mọi người, khí tức trên người cực kỳ đạm mạc, phảng phất như người cả thành ở trong mắt hắn, đều chỉ là con kiến hôi mà thôi.

- Không nghĩ tới trên người còn có một Nguyên Thần, khó trách gần đây không giống.

Nhưng ánh mắt của hắc y nhân lại nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, như có thể xem thấu hắn.

- Các ngươi đến từ địa phương không đơn giản, nơi biên thùy này sợ là không thích hợp các ngươi nha.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn hắc y nhân kia nói.

- Ngươi còn có chút nhãn lực, tựa hồ lai lịch rất bất phàm, nhưng nếu dính vào chuyện này, vậy thì nhất định phải diệt ngươi.

Hắc y nhân đạm mạc nói.

- Diệt lão phu!

Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng cũng nổi giận, trầm giọng nói:

- Tuy lai lịch của các ngươi bất phàm, bất quá lấy thực lực của các ngươi hiện tại, nếu là năm đó mà nói, lão phu chụp chết các ngươi cũng chỉ là chuyện tình nháy mắt!

- Muốn chết!

Hai chữ vô cùng đơn giản vang lên, hắc y nhân ra tay, thời điểm giọng nói hạ xuống, thân ảnh xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, lòng bàn tay có phù văn chấn động, một đạo chưởng ấn chụp xuống.

- Móa, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ quát một tiếng, ánh mắt ngưng trọng, nhưng cũng không sợ, chỉ là có chút bất đắc dĩ, vội vàng ngưng kết thủ ấn, phù văn dâng trào, cuối cùng ngưng tụ thành một hư ảnh hình rồng.

Hư ảnh Cự Long dài gần trăm mét, hư ảnh Cự Long xuất hiện ở trên trời cao, khí thế ngập trời lan tràn, để không gian chung quanh vặn vẹo lên.

Thanh thế làm cho người ta sợ hãi, làm không ít người sắc mặt kịch biến, nguyên lai thực lực của Đỗ Thiếu Phủ cường hãn đến trình độ khủng bố như thế.

- Ngao!

Long khiếu kinh thiên, không gian chung quanh vặn vẹo, khí thế khủng bố khiến lòng người run sợ, sau đó liền va chạm lên chưởng ấn.

- Xuy...

Đối kháng trong điện quang hỏa thạch, nhất thời không gian vặn vẹo, phù văn chói mắt, Long Ảnh kinh thiên.

Nhưng cuối cùng tựa hồ lực lượng của Long Ảnh không đủ, bị phù văn phá hủy, hóa thành mảnh nhỏ phô thiên cái địa rơi xuống.

- Phốc xuy...

Thân hình của Đỗ Thiếu Phủ bị chấn bay, lảo đảo lui về phía sau hơn mười bước mới đứng vững, miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí thế trên người nhất thời uể oải xuống.

- Tiểu tử, người tới quá mạnh mẽ, ta đã hết toàn lực, chính ngươi cẩn thận, ngàn vạn lần đừng chết a.

Thanh âm của Chân Thanh Thuần vang lên ở trong thức hải của Đỗ Thiếu Phủ, vừa rồi luôn là Chân Thanh Thuần lấy Nguyên Thần lực, dùng thân hình của Đỗ Thiếu Phủ làm vật dẫn ra tay.

Nhưng Nguyên Thần lực của Chân Thanh Thuần chung quy khôi phục quá ít, đến hiện tại đã bất lực, ngay cả ở trong thức hải của Đỗ Thiếu Phủ cũng không thể lưu lại.

Vừa rồi hết thảy, tuy thân thể của Đỗ Thiếu Phủ bị Chân Thanh Thuần khống chế, nhưng hắn đều xem ở trong mắt, tâm rất rõ ràng.

Theo Nguyên Thần lực của Chân Thanh Thuần thối lui, khí tức uể oải, kém chút ngã xuống đất.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn hai người giữa không trung kia, thần sắc ngưng trọng đến cực hạn, hai người kia không có khí tức chấn động, phảng phất như không gian này đọng lại, thực lực tuyệt đối là người mạnh nhất hắn chứng kiến cho tới lúc này.

- Di!

Không biết hắc y nhân là vì Đỗ Thiếu Phủ chặn được một kích vừa rồi kinh ngạc, hay vì lúc này Đỗ Thiếu Phủ khôi phục mà kinh ngạc.

Thần sắc hắn thấy không rõ lắm, sau đó hơi lắc đầu, thanh âm đạm mạc truyền ra:

- Dù sao cải biến không được kết quả, lúc trước nên hoàn toàn diệt tuyệt hậu hoạn, hiện tại, đi chết đi.

Sau khi thanh âm đạm mạc kia truyền ra, hắc y nhân đáp xuống, vẫy tay, trảo ấn chộp tới Đỗ Thiếu Phủ.

- Xuy...

Một cổ khí tức kinh khủng bao phủ ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, làm Đỗ Thiếu Phủ căn bản không thể nhúc nhích.

Trung niên bạch y ở trên không khẽ nhúc nhích, giống như thần sắc có chút chấn động, nhưng không biết suy nghĩ cái gì.

- Thiếu Phủ cẩn thận...

Vô số ánh mắt kinh sợ, vì Đỗ Thiếu Phủ mà lo lắng, thực lực người áo đen kia thật quá khủng bố.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn trảo ấn bắn đến, ánh mắt đỏ bừng, nhưng lúc này hắn không có biện pháp, ngay cả tư cách liều mạng cũng không có.

Trong khoảng thời gian này, Đỗ Thiếu Phủ luôn có chút cao hứng, thực lực của mình tiến bộ to lớn, sớm muộn cũng sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng trở thành cường giả.

Nhưng lúc này Đỗ Thiếu Phủ mới chính thức cảm nhận được, mình còn xa xa không đủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️