A Tô quỳ trên mặt đất, toàn thân khẽ run rẩy, dưới làn da đen từng sợi gân xanh lồi lên, một khí tức tử vong nóng rực không ngừng từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra. Ở sau đầu hắn, hai vai đến cổ bộ phận này, từng sợi lông chim ưng màu đen, như kim loại đen điêu khắc thành thong thả dài ra, như các mũi tên nhọn cắm ở trên thân hắn.
Thần niệm của Cơ Hạo bao phủ A Tô, hắn cảm nhận được sự điên cuồng phẫn nộ, cùng với sự tàn bạo muốn phá hủy tất cả trong lòng A Tô.
Chủ nhân của hắn, thần của hắn, thần vương Ngu Mông nắm giữ một trăm thế giới, thế mà lại quỳ gối dưới chân thiếu nữ Ngu tộc Lan Dục nhỏ yếu kia.
Cơ Hạo có thể cảm nhận được sự khuất nhục vô hạn trong lòng hắn.
Trong quầng sáng, Lan Dục đi tới trước mặt Ngu Mông quỳ dưới đất, ngồi xổm xuống, ngả ngớn lấy cây quạt gấp trong tay nâng cằm Ngu Mông, hơi nghiêng đầu nhìn từ trên xuống dưới khuôn mặt hơi đen của Ngu Mông: “Đồ nhà quê, còn là một tên nhà quê đen sì, tên nhà quê thoạt nhìn bẩn thỉu, thối hoắc... Lan Hi thật đáng thương, cô ta thế mà lại phải gả cho ngươi một tên... Tên nhà quê chết tiệt như vậy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây