Trên một tòa núi đá toàn thân trơn nhẵn, không có bất cứ thảm thực vật nào sinh trưởng, thậm chí ngay cả rong rêu cũng không có một mảng, Thanh Tham giật xuống mấy sợi râu của mình hướng bốn phía ném đi, chỉ thấy các bụi mầm non xanh nhạt mọc ra.
Mầm non hướng chân núi đá khuếch tán ra từng vòng một, nơi đi qua từng đạo thanh khí mờ mờ tràn ngập. Cơ Hạo thấy rõ, thực vật phụ cận chân núi bị những thanh khí này chạm rất nhanh mất nước, điêu linh, cuối cùng hóa thành một làn tro bụi theo gió phiêu tán.
Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn Thanh Tham.
“Phải cẩn thận chút, ai cũng không biết, một cây cỏ, một thân cây, hoặc là một mảng rong rêu bên cạnh chúng ta, có thể là tai mắt của Bàn Hành hay không.” Thanh Tham ngồi trên chiếu, lấy ra hai cái chén gỗ, đưa cho Cơ Hạo một ly chất lỏng thơm xanh tươi.
“Thử hương vị một chút? Là dùng linh lộ trên bản thể ta ngưng kết, cộng thêm hoa quả mấy lão gia hỏa khác rụng ra ngâm mà thành linh dịch. Đối với chúng ta mà nói, chỉ là tiêu khiển thông thường, nhưng đối với các ngươi các sinh linh máu thịt mà nói, tựa như dùng có lợi cực lớn đối với các ngươi.”Thanh Tham bưng lên chén gỗ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó thở ra một hơi nặng nề.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây