Vũ Thần Chúa Tể

Chương 99: Đại tẩu tốt

Chương Trước Chương Tiếp

- Tất cả yên lặng cho ta!

Trong quầy phục vụ của Huyết Mạch Thánh Địa, mấy phục vụ viên hôm nay đều bận sắp điên luôn rồi, ngay cả Lâm Tâm Nhu được thăng lên làm quản lý cũng cao giọng hét lớn, duy trì trật tự, nhưng không có người nghe nàng.

Tức giận, bất chợt nàng vỗ quầy phục vụ, thanh âm to lớn nhất thời làm toàn bộ đại sảnh yên tĩnh lại trong nháy mắt:

- Tất cả mọi người yên lặng có nghe hay không, cứ nhao nhao ầm ĩ lên làm gì vậy, mỗi người xếp thành hàng cho ta, phân làm ba đội, nếu ai dám tiếp tục xô đẩy, thì hôm nay đừng có mơ nhìn thấy các vị đại sư.

- Ta là Kiểm Sát Lâu Phó xử trưởng, muốn gặp Lý Văn Vũ đại sư!

Lời nói của Lâm Tâm Nhu chưa hạ xuống, đã thấy một người trung nhiên mặc quan phục chen đến, đẩy ngã một phục vụ viên bên cạnh hắn, sau đó đi đến trước quầy phục vụ, ngạo nghễ nói.

Sắc mặt Lâm Tâm Nhu trầm xuống, nhịn không được nữa, há mồm phun ra một chữ:

- Cút!

- Ngươi... ngươi nói cái gì?

Trung nhiên sầm mặt lại, cả giận nói:

- Ta chính là Kiểm Sát Lâu Phó xử trưởng, một phục vụ viên nho nhỏ như ngươi cũng dám...

- Dám cái gì... Kiểm Sát Lâu Phó xử trưởng oai lắm hả? Nói nhảm lần nữa, có tin bản cô nương lập tức đuổi ngươi ra khỏi đây hay không, có bản lĩnh ngươi tự dùng thời gian riêng của mình mà tìm Lý Văn Vũ đại sư. Hừ, lão nương không nổi nóng, các ngươi đều coi ta là mèo bệnh đúng không, mau lăn trở lại đội ngũ cho ta, chọc giận lão nương, hôm nay ngươi đừng hòng lấy được số thứ tự.

Kiểm Sát Lâu Phó xử trưởng mặt đỏ bừng, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, xám xịt xếp vào trong hàng ngũ.

Đúng như Lâm Tâm Nhu nói, nếu có bản lĩnh thì hoàn toàn có thể dùng thời gian riêng của mình hẹn đại sư giao lưu, hoàn toàn không cần chen trong đội ngũ này làm gì.

Thấy một màn như vậy, người khác cũng an tĩnh lại, ngoan ngoãn xếp hàng.

Không thấy được ngay cả Kiểm Sát Lâu Phó xử trưởng cũng bị mắng máu chó đầy đầu sao, nếu mình chọc giận đối phương, nửa phút là bị quét bay ra ngay.

Nhìn Lâm Tâm Nhu nổi nóng, Tần Trần mỉm cười, ít ngày trước tiểu cô nương này còn ôn hòa như thỏ, không ngờ có nửa tháng không gặp, nàng đã biến thành hung hãn như vậy.

Không có xếp hàng, Tần Trần trực tiếp đi đến quầy phục vụ.

- Trần thiếu!

Lâm Thiên và Trương Anh bị dọa cho giật mình, không thấy lúc nãy ngay cả Kiểm Sát Lâu Phó xử trưởng cũng bị răn dạy sao, Trần thiếu đi lên như thế không bị mắng thành chó sao, hai người bọn họ bị hù dọa chạy sát theo sau.

- Ba tên tiểu gia hỏa này muốn chết phải không, dám không xếp hàng.

- Hắc hắc, gặp xui xẻo rồi.

- Nhìn chút nữa hắn chết như nào.

Người khác thấy vậy thì vẻ mặt ai cũng có chút hả hê.

Quả nhiên, một phục vụ viên thấy quản lý vừa hô xếp hàng, mà lại có 3 thiếu niên hồn nhiên không để ý liền nhướng mày, mắng:

- Ba tiểu hài tử nhà ai, còn không mau đi ra xếp hàng cho ta.

- Ha hả, chúng ta không đến rèn luyện, mà là...

Tần Trần đang chuẩn giải thích lại bị cắt đứt.

- Ta quản ngươi có đến rèn luyện hay không, mau lập tức đi ra phía sau xếp hàng cho ta, đúng là, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không có tố chất. Làm sao, còn không đi, có phải muốn ta đến đuổi ngươi thì mới chịu không?

Phục vụ viên kia trợn tròn mắt, bộ dáng muốn ăn thịt người.

- Trần thiếu, hay là chúng ta đi xếp hàng đi.

Lâm Thiên và Trương Anh bị dọa sợ, vội vàng khuyên nhủ.

Đi theo Trần thiếu, hiểu biết là thật hiểu biết, sảng khoái cũng thật sảng khoái, chỉ là trái tim có chút chịu không nổi.

Đây là địa phương nào? Là Huyết Mạch Thánh Địa! Không phải một Tụ Bảo Lâu có thể so sánh được, Tụ Bảo Lâu có ngưu bức hơn nữa, cũng chỉ là một cửa hàng, không thể quá phận với khách nhân được. Nhưng Huyết Mạch Thánh Địa lại bất đồng, nói đuổi ngươi thì ngay cả thiên vương lão tử đến cũng vô dụng.

- ...

Bị mắng một trận, Tần Trần không biết nói gì, sờ tay vào ngực đang chuẩn bị móc Kim Khách Lệnh ra, đã nghe một thanh âm kinh hỉ và nghi ngờ vang lên:

- Trần thiếu... Trần thiếu?

Quay đầu, chỉ thấy Lâm Tâm Nhu mặt mày kích động nhìn mình.

- Quả nhiên là Trần thiếu, hôm nay ngọn gió nào thổi ngươi tới Huyết Mạch Thánh Địa!

Lâm Tâm Nhu run người, cực kỳ kích động.

Nàng rất rõ ràng bản thân là làm sao lên được chức quản lý này, còn không phải bởi vì lần trước phục vụ thiếu niên kia, trong vô tình dẫn hắn đến Thức Tỉnh Thất chuyên dụng của Hội trưởng, nên mới có ngày hôm nay sao?

Ngày ấy, lúc Trần thiếu rời đi, Hội trưởng đại nhân tự mình tiễn hắn đi ra Huyết Mạch Thánh Địa, còn Lưu Đồng quản sự đắc tội hắn thì nửa phút sau đã bị đuổi cuốn gói về quê. Về phần mình, về nhã tĩnh dưỡng hai ngày, quay lại đã là quản lý đại sảnh.

Hết thảy đều bởi vì tiếp đãi thiếu niên trước mặt này, vì vậy nàng sao có thể không kích động được.

- Ha hả, đã lâu không gặp.

Tần Trần cười.

- Trần thiếu, hôm nay ngươi đến đây có việc quan trọng gì sao? Để ta đến an bài cho ngươi.

Lâm Tâm Nhu chen đến chỗ đám người, kích động nói với Tần Trần.

Phục vụ viên lúc trước rống với Tần Trần thấy một màn như vậy thì bị dọa cho xanh cả mặt, ngay cả quản lý đại nhân cũng khép nép với thiếu niên được xưng Trần thiếu này, người này đến tốt cùng có lai lịch gì a?

Lâm Thiên và Trương Anh cũng há hốc mồm, chuyện này... chuyện này...

Chẳng trách Trần thiếu tự tin như vậy, hóa ra nhận thức quản lý Huyết Mạch Thánh Địa, biết ngay mà!

- Ta muốn một gian Thức Tỉnh Thất, hai vị này là bằng hữu của ta, ngươi an bài một chút.

Tần Trần nói.

- Nguyên lai là bằng hữu của Trần thiếu, hai vị tiểu đệ đệ, các ngươi tốt!

Lâm Tâm Nhu cười ngọt ngào với Lâm Thiên và Trương Anh, để cho hai bọn họ trợn mắt lên.

Lâm Tâm Nhu năm nay 18 tuổi, lớn lên bộ dáng cực kỳ khả ái động nhân, mặc váy trắng thanh thoát như tiên, Lâm Thiên và Trương Anh còn chưa gặp qua nữ nhân đẹp đến vậy.

Trong lòng không khỏi cảm khái, Trần thiếu không hổ là Trần thiếu, thần không biết quỷ không hay ngay cả nữ quản lý Huyết Mạch Thánh Địa cũng đã bị hắn cua được, đúng là hình mẫu của chúng ta, thần tượng của chúng ta a!

- Khái khái, đại tẩu tốt!

Không kìm lòng được, Lâm Thiên và Trương Anh trăm miệng một lời.

- Phốc!

Tần Trần kém chút phun ra một ngụm máu, hai thằng này giở trò quỷ gì đây, đại... đại tẩu, người nào là đại tẩu của các ngươi?

- Hai người các ngươi nói bậy bạ gì đó!

Tần Trần quát lớn.

- Híc, nói sai, nói sai, Trần thiếu đừng để ý, ách, vị mỹ nữ này cũng đừng để ý.

Lâm Thiên và Trương Anh nói liên mồm, ánh mắt nhìn Tần Trần kiểu như ta hiểu mà, đừng có giấu, làm cho Tần Trần hận không thể cho hai người một tát.

Lâm Tâm Nhu thấy thế thì hé miệng cười, xấu hổ liếc nhìn Tần Trần.

Không thể không nói, Tần Trần lớn lên tương đối tốt, thuộc về loại hình rất dễ nhìn.

Mà trên nguời càng tỏa ra một cỗ khí chất lỗi lạc, xuất trần, để cho Lâm Tâm Nhu động tâm, vẻ mặt đỏ ửng.

Lâm Thiên và Trương Anh thấy một màn này đều cười quái dị nhìn Tần Trần, một bộ xem ngươi giải thích thế nào.

- Chúng ta đi thôi.

Cúi đầu che tâm trạng quẫn bách của mình, Lâm Tâm Nhu dẫn đường ở phía trước.

Nhất thời đám người đi vào trong Huyết Mạch Thánh Địa.

- Xảy ra chuyện gì, vừa rồi còn bảo xếp hàng, sao lại lập tức đã có người chen ngang, quy củ gì đây?

- Đúng vậy, như này thì bảo chúng ta xếp hàng như thế nào nữa đây!

Nhìn thấy bọn người Tần Trần vừa lên thì đã được Lâm Tâm Nhu dẫn đi, không ít người không vừa lòng hô to gọi nhỏ.

Xảy ra chuyện gì, vừa rồi bà cô kia còn nói phải xếp hàng, nhưng chớp mắt đã dẫn người chen ngang, cũng có chút không ra gì nha!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️