Vũ Thần Chúa Tể

Chương 97: Nhất định là ngoài ý muốn

Chương Trước Chương Tiếp

- Vậy ngươi muốn như nào? Chắc cũng không thể bảo ta ở tại chỗ luyện chế cho ngươi một thanh bảo binh chứ? Thời gian của bản thiếu không nhiều, không rảnh nói lời thừa với ngươi, còn không tránh ra!

Tần Trần sầm mặt xuống.

Xảy ra chuyện gì đây, mình đã nói rõ ràng như thế, nhưng tên Lãnh Mạch này còn càn quấy như vậy, quá không nói đạo lý rồi.

- Hừ, không phải Lãnh Mạch ta không nể tình, mà là ngươi làm thế nào chứng minh lời nói của ngươi với mọi người kìa!

- Chứng minh?

Tần Trần cạn lời, vừa rồi mình đã nói rõ ràng như thế, còn muốn chứng minh như thế nào nữa, là một Luyện Khí Sư, phải biết lời nào đúng lời nào sai chứ.

Liếc nhìn thiết kiếm rỉ trong tay mình, bỗng dưng Tần Trần hơi động trong lòng.

- Như vậy đi, ta có chủ ý này.

Giơ thiết kiếm lên:

- Để bảo binh do ngươi luyện chế đụng thiết kiếm trong tay ta một cái, xem vũ khí ai cứng hơn, nếu bảo binh do ngươi luyện chế gãy, thì chớ có càn quấy nữa, lập tức nhường đường, thế nào?

An tĩnh!

Lầu 2 náo nhiệt nãy giờ thoáng cái an tĩnh lại.

Thật hay giả?

Ta không nghe lầm chứ?

Tiểu tử này muốn lấy thiết kiếm rỉ trong tay mình để đụng với bảo binh nhị phẩm do Lãnh Mạch đại sư luyện chế? Xem vũ khí ai cứng hơn?

Đùa gì vậy?

Tất cả mọi người đều biết thiết kiếm rỉ trong tay Tần Trần là mới lấy được trong cược bảo, chỉ thấy bên trên rỉ sét loang lổ, cơ hồ không nhìn thấy chỗ trơn láng nào, trôi qua ở trong tuế nguyệt, sớm đã mất đi bộ dáng ban đầu.

Một thanh kiếm hỏng như vậy, chém vào trên gỗ cũng sợ nó sẽ bị đoạn, lại muốn mang nó đi đụng với bảo binh nhị phẩm của Lãnh Mạch đại sư.

Tần Trần này không phải bị điên rồi chứ?

- Ngươi nói gì?

Lãnh Mạch ban đầu thở hổn hển, giờ nghe được Tần Trần nói ra lời này thì suýt nữa bạo tạc.

Cầm một thanh thiết kiếm rỉ đấu với bảo binh nhị phẩm do mình luyện chế, có chút quá cay độc rồi, coi như mình thắng cũng không có vinh quang.

Há chẳng phải nói rõ bảo binh của mình chỉ có thể xứng đánh đồng với loại kiếm hỏng này?

- Làm sao? Ngươi nghe không hiểu à? Không phải ngươi nói ta không thể chứng minh sao, cầm hai thanh bảo binh đụng nhau một cái, bảo binh do ngươi luyện chế đoạn thì nói rõ chất lượng bảo binh của ngươi như thế nào, còn bảo binh của ta đoạn thì dĩ nhiên nói rõ là ta đang nói hươu nói vượn rồi. Đạo lý đơn giản như vậy ngươi không biết sao? Hay là nói ngươi không dám đấu?

Tần Trần liếc xéo Lãnh Mạch, một bộ ngươi có muốn so hay không hả?

Ta không dám con mẹ ngươi!

Lãnh Mạch trợn mắt, sắp muốn hộc máu tươi, hắn có gì không dám chứ.

- Được, nếu ngươi đã muốn đấu, lão phu sẽ thành toàn ngươi, đến lúc đó lão phu xem ngươi còn gì để nói!

Thuận tay cầm Băng Ly Kiếm lên, Lãnh Mạch bất chợt thôi động chân khí.

Ầm!

Trên Băng Ly Kiếm đột nhiên rở rộ bạch quang lộng lẫy, hàn ý tê buốt như phong tuyết cuồn cuộn ở đại sảnh, làm cho mọi người đều lui lại, vẻ mặt hoảng sợ.

- Hàn khí thật đáng sợ.

- Lạnh đến nổi ta không vận chuyển chân khí trong người được.

- Không hổ là bảo binh nhị phẩm do Lãnh Mạch đại sư luyện chế, bảo binh như vậy sao có thể trong chiến đấu gãy được? Nhất định là Tần Trần nói bậy bạ rồi.

Đám người chấn động, Băng Ly Kiếm tản mát ra hàn khí làm cho tất cả mọi người đều nghiêm nghị, sắc mặt ngưng trọng.

- Hắc hắc, tiểu tử, xem kiếm!

Trước mắt bao người, Lãnh Mạch gầm lên một tiếng, vì đạt được hiệu quả tốt nhất, hắn cơ hồ không nương tay, thôi động chân khí Thiên cấp đến cực hạn, vung Băng Ly Kiếm, bất chợt chém vào trên kiếm rỉ trong tay Tần Trần.

Ầm!

Hàn khí kịch liệt cuồn cuộn hóa thành long quyển xông lên nóc nhà, thanh thế như vậy làm cho mọi người cùng hít vào một hơi khí lạnh.

Răng rắc!

Đồng thời một tiếng vỡ vụn vang lên, truyền rõ ràng vào tai từng người.

- Ha ha, tiểu tử, ngươi còn muốn nói gì không, dám cùng lão phu đấu bảo binh, đúng là tự tìm cái chết!

Trong gió lạnh, Lãnh Mạch tùy ý cười ha hả.

Uất ức trong nháy mắt thả ra ngoài, không cố kỵ cất tiếng cười to. Nhưng cười thì cười, không khí trong đại sảnh bỗng dưng hóa thành quỷ dị, như có chuyện gì đó không ổn phát sinh.

Quay đầu, hắn phát hiện Tần Trần đang lạnh lùng nhìn hắn cười, ánh mắt kia thật giống như đang nhìn một thằng hề.

Nộ!

Lãnh Mạch lại nộ, tiểu tử này sắp chết đến nơi vẫn dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình, chút nữa mình phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận mới được! Nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì hắn phát hiện trong đại sảnh, tất cả ánh mắt đều nhìn vào Băng Ly Kiếm trong tay hắn, hai mắt trừng to kinh ngạc như gặp quỷ.

Trong đó một võ giả còn vươn tay phải chỉ qua, lắp bắp nói:

- Lãnh Mạch đại sư...ngươi... Kiếm của ngươi!

- Kiếm của ta làm sao?

Lòng hắn nháy mắt trầm xuống, bất chợt cúi đầu nhìn, chỉ thấy thân kiếm vừa rồi còn hoàn hảo không tổn hại, đã chi chít vết rạn, còn đang không ngừng lan ra.

- Ầm!

Đột nhiên kiếm thể nổ tung, mũi kiếm nghiền nát đầy trời rồi đổ ập xuống, bao phủ Lãnh Mạch hắn vào, tay chân hắn loạn choạng, nhưng vẫn bị không ít kiếm thể chạm trúng, áo bào trăm ngàn lỗ thủng, trông như một tên khất cái, tóc cũng bị cắt mất không ít, thành một con gà mái.

- Quả nhiên sẽ nổ!

- Chân khí phản phệ!

- Chuyện này...

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, miệng mở lớn đủ chứa được một quả trứng gà.

- Không có khả năng, chuyện này không có khả năng, ngoài ý muốn, nhất định là ngoài ý muốn!

Không dám tin con mắt của mình, Lãnh Mạch cực kỳ tức giận, cầm lấy một thanh Bạo Kiêm Kiếm, oanh, chân khí hỏa diễm nóng rực, chợt đánh một kiếm xuống.

Răng rắc!

Thanh thứ hai, Bạo Viêm Kiếm, cũng nát!

Trái lại thiết kiếm rỉ trong tay Tần Trần lại không chút hao tổn nào, như cắt một khối đậu hũ nhỏ.

Lão thiên, ngươi đừng có chơi ta như vậy được không?

Lãnh Mạch sắp khóc.

Đến cùng cái này có phải thiết kiếm rỉ không, sao chặt lên lại như thần binh vậy.

- Lão phu không tin tà.

Cầm lấy thanh Huyền Thiết Kiếm, áo bào của Lãnh Mạch gồ lên, thôi động chân khí trong người đến cực hạn, toàn bộ Tụ Bảo Lâu như nổi lên một trận gió to cấp 10.

Huyền Thiết Kiếm trong 3 thanh kiếm chính là một thanh cứng nhất, cho dù so sánh bảo binh tam phẩm thì đơn thuần trên phương diện cứng chắc cũng có thể phân cao thấp. Lãnh Mạch không tin lần này còn không chém gãy được thiết kiếm rỉ trong tay Tần Trần.

Loảng xoảng!

Một kiếm này còn thảm hại hơn!

Cả thanh Huyền Thiết Kiếm trực tiếp văng ra, nửa thân kiếm đâm vào trần nhà trên lầu 2.

Nắm nửa đoạn kiếm gãy, mặt Lạch Mạch lúc trắng lúc xanh, đã ngốc triệt để.

- Đây chính là bảo binh trong miệng ngươi? Không chịu thừa nhận còn muốn để cho ta vẽ mặt mới chịu, cần gì chứ!

Lắc đầu, Tần Trần nhấc thiết kiếm rỉ lên, thổi nhẹ một cái, trên thiết kiếm rỉ không có nữa lỗ thủng, thậm chí ngay cả da lông đều không rớt một chút, hoàn hảo không chút tổn hại.

Mang theo thiết kiếm rỉ, Tần Trần dẫn Lâm Thiên và Trương Anh ly khai Tụ Bảo Lâu.

Lần này thì không có ai dám ngăn cản cả.

Mãi đến khi thân ảnh của Tần Trần biến mất triệt để, thì đám người Dương đại sư mới tỉnh ngộ lại.

- Thanh thiết kiếm rỉ kia tuyệt đối bất phàm, là thần binh chân chính a!

Dương đại sư gào thét, ngay cả tâm dập đầu tự tử cũng có.

Vốn tưởng rằng Tần Trần kích động nên mới cược ra một thanh thiết kiếm rỉ, cho là hắn đào hố, ai ngờ đây mới chính là thần binh.

Ngay cả bảo binh như Huyền Thiết Kiếm cũng có thể bị chém đứt trong nháy mắt, việc này ngay cả bảo binh tam phẩm cũng không làm được... Nó ít nhất... phải trên tứ phẩm.

Lão thiên của ta!

Sớm biết như vậy thì lúc trước dù thế nào cũng phải lưu thanh kiếm này lại.

Dương đại sư lòng đang rỉ máu!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️